Cơm tất niên phải ăn càng lâu càng tốt, ở phủ Vũ An Hầu cũng là như vậy, ước chừng ăn hơn một canh giờ.
Lão phu nhân Khương thị có tâm tình không tồi, nói rất nhiều chuyện, còn uống lên một ly rượu mơ, Hoắc Viễn Thành và Đại lão gia uống hết một bầu rượu nhỏ, Hoắc Viễn Hành mở đầu uống lên ba ly, cũng không phải chàng không thể uống, tửu lượng của chàng khá tốt, nhưng vì muốn chăm sóc Ninh Như Ngọc nên chàng không uống nhiều.
Cho dù ngày thường đại phòng và nhị phòng có bao nhiêu khúc mắc khập khiễng, hôm nay là đêm giao thừa, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, mọi người tạm thời bỏ xuống hiềm khích trong lòng, chỉ ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm, nói một ít chuyện râu ria vui vẻ, không khí trên bàn cơm rất hài hòa, không thể nói là vô cùng hoà thuận, nhưng cũng tính là vui vẻ yên bình.
Sau khi ăn xong cơm, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành ngồi trò chuyện thêm một lát với lão phu nhân Khương thị, thân thể của Khương thị không tốt, rất nhanh đã mệt mỏi, trên mặt lộ ra vẻ uể oải, Hoắc Viễn Hành mở miệng nói: “Nếu tổ mẫu mệt thì nghỉ ngơi trước đi, chúng ta đi về trước, không quấy rầy tổ mẫu nữa.”
Mặc dù Khương thị vẫn muốn bọn họ ngồi thêm một lát nhưng bất đắc dĩ là tinh thần vô dụng, thật sự không thể miễn cưỡng được, đành phải vẫy vẫy tay, nói: “Người già rồi, không thể giống như khi còn trẻ, hôm nay là đêm giao thừa, các cháu tự mình chơi đi, không cần ở bên lão bà tử này đâu.”
“Tổ mẫu mới không già đâu, chỉ là tổ mẫu muốn để chúng ta đi chơi thôi, sợ chúng ta ở đây quấy rầy tổ mẫu đó.” Ninh Như Ngọc biết người già đều không muốn chấp nhận là bản thân đã già rồi, già có nghĩa là sinh mệnh bị xói mòn, vừa nhớ tới điều đó thì tâm tình sẽ không tốt, huống chi thân thể của Khương thị vốn dĩ đã không phải rất khoẻ mạnh, đương nhiên càng hi vọng nghe được những lời dễ nghe.
“Đình Đình, cháu thật biết cách dỗ lão bà tử ta vui vẻ.” Trên mặt Khương thị mang theo ý cười tươi tắn, nếp nhăn trên khóe mắt cũng nhìn cực kì từ ái.
Ninh Như Ngọc nghiêm túc nói: “Không phải cháu muốn dỗ tổ mẫu vui vẻ đâu, cháu chỉ nói sự thật thôi.”
“Ừ, Đình Đình nói sự thật thôi.” Khương thị càng nghe càng vui vẻ, nói với Hoắc Viễn Hành ở bên cạnh: “Cháu nhìn xem, tức phụ nhi của cháu còn biết nói chuyện hơn cháu nhiều, cháu lúc nào cũng chỉ biết chưng ra cái bản mặt lạnh như băng, năm hết tết đến cũng chưa thấy cháu cười cái nào, đúng là không thú vị. Đi nhanh đi, đi nhanh đi, ta muốn nghỉ ngơi, các cháu tự mình đi đi chơi, đừng đứng ở chỗ này của ta nữa.”
Khương thị xụ mặt đuổi người, mấy người Ninh Như Ngọc không tiếp tục ở lâu, hành lễ rồi cáo lui đi ra ngoài.
Ra bên ngoài, Phúc ca nhi quấn lấy Hoắc Viễn Thành đòi đi đốt pháo, vốn dĩ Hoắc Viễn Thành muốn quay về xử lý một số việc, nhưng lại bị Phúc ca nhi quấn lấy phát phiền, cau mày răn dạy Phúc ca nhi hai câu: “Suốt ngày chỉ biết chơi, ngươi đã làm xong bài tập chưa? Hai ngày trước ta bảo ngươi luyện chữ, ngươi viết xong chưa?”
Phúc ca nhi bị Hoắc Viễn Thành răn dạy thì sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợ hãi mà lắc lắc đầu.
“Sách không đọc thuộc, chữ chưa viết xong, ngươi còn muốn đi chơi à? Lập tức trở về làm bài tập cho ta!” Phúc ca nhi là đứa bé đầu tiên của Hoắc Viễn Thành, cũng là đứa nhỏ duy nhất, vốn dĩ hắn có yêu cầu tương đối nghiêm khắc, hơn nữa tâm tình hắn đang không tốt, Phúc ca nhi lại nháo muốn đi chơi khiến hắn không thể tự chủ mà phát giận lên người Phúc ca nhi.
Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đang đi phía sau lưng bọn họ, nghe rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại của hai cha con, Ninh Như Ngọc có thể hiểu được nguyện vọng to lớn mà Hoắc Viễn Thành đặt lên trên người nhi tử, dù sao Phúc ca nhi cũng là thứ trưởng tử, dụng tâm bồi dưỡng cũng là trách nhiệm của người làm cha như hắn.
Nhưng nàng không thể đồng ý cách răn dạy một đứa nhỏ như Hoắc Viễn Thành vừa làm, có lẽ bởi vì nàng cũng đang mang thai nên càng khơi dậy tình mẫu tử trong thân thể nàng, cho dù nàng và Hoắc Viễn Thành có bao nhiêu ân oán, nhưng bản thân nàng không ghét đứa nhỏ Phúc ca nhi này, đêm giao thừa đón năm mới nên trẻ nhỏ muốn đi chơi, nhưng một người lớn như hắn lại lấy bài tập tới răn dạy đứa nhỏ thì chính là không đúng, Ninh Như Ngọc vô thức nhíu chặt lông mày.
Hoắc Viễn Hành thu hết tất cả các biểu cảm của Ninh Như Ngọc vào trong mắt, chàng cũng nghe rõ cuộc đối thoại giữa Hoắc Viễn Thành và Phúc ca nhi, lại nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Phúc ca nhi thì thật sự cảm thấy đáng thương, mở miệng nói: “Đại ca, hôm nay là đêm giao thừa, ngươi cho Phúc ca nhi đi chơi một chút đi, ngày thường đã thường xuyên làm bài tập đọc sách, không vội vàng gì trong nhất thời, lát nữa ta và Đình Đình cũng muốn đi đốt pháo, hay là để cho Phúc ca nhi đi theo chúng ta đi.”
Có Hoắc Viễn Hành mở miệng cầu tình, Phúc ca nhi dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, sau đó lại quay đầu, cẩn thận nhìn về phía cha hắn, mấp máy khóe miệng, muốn cầu xin cha hắn đồng ý, nhưng lại sợ hãi cha sẽ tiếp tục mắng hắn, cuối cùng vẫn không dám mở miệng nói chuyện.
Có lẽ là nể mặt của Hoắc Viễn Hành, hoặc là bản thân Hoắc Viễn Thành cũng tự nhận ra vừa rồi hắn quá mức nghiêm khắc với Phúc ca nhi, có chút thất thố, sau khi Hoắc Viễn Hành mở miệng cầu tình, hắn hơi chần chờ một lát rồi lấy lại bình tĩnh, hạ giọng hỏi Phúc ca nhi: “Con thật sự rất muốn đi đốt pháo à?”
Hoắc Viễn Thành hơi thở dài một hơi, nói: “Vậy con đi đi, nhưng ngày mai phải viết nhiều hơn một trang.”
“Con biết rồi, cha.” Phúc ca nhi vui sướng mà đồng ý ngay, tâm trạng buồn bực lúc trước lập tức biến mất.
Cuối cùng, Phúc ca nhi đi theo Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc trở về nơi ở của hai người để đốt pháo.
Trước đó Hoắc Viễn Hành đã sai quản sự đi mua rất nhiều pháo, đựng tràn đầy hai giỏ lớn, khi bọn họ vào trong sân, hạ nhân đã tập trung đông đủ.
Trong sân viện treo đèn lồng hồng hồng đỏ đỏ, tuyết đã ngừng rơi, đã có hạ nhân quét dọn sạch sẽ tuyết đọng trong sân, chỉ là trên cành cây vẫn còn tuyết đọng chồng chất thành lớp tuyết rất dày, dưới ánh đèn lồng đỏ hồng chiếu rọi, một mảnh rực rỡ, rất có không khí của đêm giao thừa.
Hoắc Viễn Hành chọn mấy hộp pháo đơn giản và an toàn nhất đưa cho Ninh Như Ngọc, bàn tay to ấm áp nắm lấy tay nhỏ của nàng, ngọn đèn lồng chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của chàng, mặt mày ôn hòa: “Chúng ta cùng nhau đốt pháo.”
Pháo hoa được châm lửa, ánh sáng lóng lánh điểm điểm trông vô cùng lộng lẫy, dường như có ngôi sao lấp lánh trong đáy mắt, hai đôi mắt sáng ngời, đen trắng rõ ràng chỉ nhìn lẫn nhau, không còn thứ gì khác, đối phương chính là toàn bộ cuộc sống của người kia.
Bọn hạ nhân đốt pháo, tiếng vang bùm bùm vang lên, lúc trước sân viện còn có vẻ quạnh quẽ, bây giờ lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt, Phúc ca nhi vui sướng vừa nhảy lên reo hò vừa vỗ tay, đi theo sau lưng Bích Hà, cùng nhau đốt pháo hoa, nhìn pháo hoa rực rỡ bay lên bầu trời, chiếu sáng toàn bộ trời đêm đen kịt, giống như sao trời chợt lóe sáng lấp lánh rồi lại chợt tắt trên bầu trời.
Pháo hoa bay lên bầu trời một lát rồi bị dập tắt, sau đó lại có nhiều tia sáng lấp lánh đủ màu nổ tung ra, tiếng pháo bùm bùm vang lên không dứt bên tai, không khí vui mừng tràn ngập toàn bộ hầu phủ.
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh ôm lấy nàng, ánh mắt dừng trên gương mặt nhỏ của nàng, trong mắt chỉ có nàng.
Đây là một đêm giao thừa hạnh phúc ngọt ngào.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng đã đốt hết pháo hoa và pháo giấy, trong sân dần dần an tĩnh xuống dưới, Hoắc Viễn Hành sai Trần ma ma đưa Phúc ca nhi đã chơi đủ trở về, chàng và Ninh Như Ngọc cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
“Không phải muốn đón giao thừa sao?” Ninh Như Ngọc nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, thiếp chưa muốn ngủ.”
Hoắc Viễn Hành nắm tay nàng, cẩn thận che chở nàng đi về phòng: “Thời gian không còn sớm, ban ngày đi thăm nhạc phụ nhạc mẫu, nàng cũng không ngủ trưa, hiện tại nàng lại thức tới đêm, không tốt cho thân thể.”
“Nhưng thiếp vẫn muốn chơi thêm một lát.” Ninh Như Ngọc còn cảm thấy chưa đã thèm, năm trước khi đón giao ở Ninh phủ, nàng và cha nương cùng nhau thức đến hừng đông ngày hôm sau, buổi sáng người một nhà ngồi ăn bánh trôi cùng nhau rồi mới đi ngủ, năm nay gả cho hoắc Viễn Hành, mọi việc đều rất tốt, thuận lợi thoải mái, nhưng có một điều không tốt, chính là bị chàng quản đông quản tây, không thể tùy tâm sở dục.
Làm sao mà Hoắc Viễn Hành không biết Ninh Như Ngọc đang nghĩ cái gì, nhưng nghĩ tới việc nàng đang có thai, không thể luôn chiều theo ý nàng, cũng không thể quá cứng nhắc, chàng lập tức nghĩ ra một biện pháp trung lập: “Ngoài sân quá lạnh, chúng ta trở về phòng đón giao thừa cũng giống nhau, trong nhà đốt địa noãn, rất ấm áp, còn có thể bảo phòng bếp làm ít thức ăn khuya, chúng ta vừa ăn vừa đón giao thừa không phải càng tốt hơn à?”
Ninh Như Ngọc cảm thấy ý này rất tốt, không nhắc lại ý kiến lúc trước nữa mà đi theo Hoắc Viễn Hành về phòng.
Chỉ là sau khi vào trong phòng, Ninh Như Ngọc nói muốn đón giao thừa nhưng thật sự ngồi không được bao lâu thì bị sự ấm áp trong phòng bao trùm, lười biếng dựa vào đầu giường, mí mắt gian nan giãy giụa vài cái, không chịu khống chế mà dựa vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành rồi ngủ thiếp đi.
Nhìn nữ nhân nhỏ nhắn nhắm mắt ngủ say trong lòng ngực, Hoắc Viễn Hành yêu thương mà vuốt ve mặt nàng, khom lưng bế nàng lên, đi nhanh vào nội thất, nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường lớn mềm mại, chàng cũng nằm xuống bên cạnh nàng, một tay ôm nàng vào trong lòng ngực, một tay kéo chăn đắp lên trên người cả hai, an tâm thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh dậy đã đến bình minh.
Hôm nay là ngày mùng một Tết, đầu tiên là đi dâng hương tế tổ cho tổ tiên Hoắc gia, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành tới nơi ở của Khương thị từ sáng sớm, chờ mấy người Hoắc Viễn Thành tới thì đoàn người đi đến từ đường, dâng hương cho tổ tiên.
Làm xong lễ cúng tế tổ tiên, đoàn người lại về đại sảnh, người một nhà chúc tết Khương thị, Khương thị cười tươi đến mức không khép miệng được.
Ninh Như Ngọc miệng ngọt, nói rất nhiều lời nói như ý cát tường khiến Khương thị cực kì vui vẻ, Khương thị cho nàng và Hoắc Viễn Hành mỗi người một bao lì xì thật dày.
Sau khi chúc tết Khương thị, hạ nhân trong phủ tới chúc tết các vị chủ tử của hầu phủ, Hoắc Viễn Hành đã sớm sai người chuẩn bị một sọt to tiền đồng và bao lì xì đủ loại, phàm là hạ nhân tới chúc tết, ai cũng được phát bao lì xì, mọi người đều vui vẻ ra mặt.
Mùng hai Tết, Hoắc Viễn Hành dẫn Ninh Như Ngọc trở về Ninh phủ một chuyến, vấn an Từ thị và Ninh Khánh An.
Mấy ngày sau đó, Hoắc Viễn Hành thu được không ít thiệp mời dự tiệc chiêu đãi, nhưng Hoắc Viễn Hành đều tìm cớ từ chối, chỉ đi cùng Ninh Như Ngọc tới phủ Uy Viễn Hầu một chuyến, nhưng đó là bên ngoại của Ninh Như Ngọc, bọn họ chỉ đơn thuần là đi thăm người thân, không hề đề cập tới chuyện gì khác.
Từng ngày đầu năm mới vui vẻ hạnh phúc trôi qua trong không khí náo nhiệt phấn khởi.
Tới mùng chín tháng giêng, Tấn Đô Thành bỗng nhiên xảy ra một chuyện lớn, có người chết vì ăn cháo từ thiện do Nhị hoàng tử sai người phân phát, vừa mới ăn Tết xong đã có người chết, tin tức này lập tức làm dậy sóng khắp nơi.