Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 187: Cung biến



Trước khi Tứ hoàng tử bị cấm túc thì đã từng giúp đỡ Cảnh Tuyên Đế quản lý lục bộ, xử lý việc triều chính, quen thuộc mọi việc trên triều đình, lung lạc được rất nhiều đại thần và kẻ dưới trong triều. Hắn cũng vẫn luôn được Cảnh Tuyên Đế yêu thương cất nhắc, hắn cho rằng sau khi Cảnh Tuyên Đế băng hà, hắn nhất định có thể thuận lợi ngồi lên vị trí kia, hắn trả giá rất nhiều, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi một ngày kia Cảnh Tuyên Đế đi đời nhà ma là có thể quang minh chính đại đăng cơ.

Không ngờ hắn ngàn tính vạn tính, coi hết thảy nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng vẫn tính sai một điểm, Cảnh Tuyên Đế có thể cho phép hắn quản lý lục bộ, xử lý việc triều chính, yêu thương cất nhắc hắn, cho hắn quyền cao chức trọng, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn mơ ước tới ngôi vị hoàng đế của mình, đây là một việc mà kẻ làm đế vương không bao giờ có thể chấp nhận được.

Tứ hoàng tử âm thầm mưu đồ truyền tới tai Cảnh Tuyên Đế, sau khi Cảnh Tuyên Đế biết được tin tức đó thì rất tức giận, tìm cớ cấm túc hắn, nhốt hắn trong phủ Tứ hoàng tử, phái người trông coi canh giữ quanh phủ Tứ hoàng tử, cắt đứt liên hệ của hắn với bên ngoài, biến hắn thành kẻ có mắt như mù, có tai như điếc, người bên ngoài cũng chỉ có thể vào không thể ra, cho rằng làm như vậy là có thể ngăn cản hắn, khiến hắn không có cơ hội xoay người.

Đương nhiên, ban đầu khi mới bị nhốt lại, quả thật Tứ hoàng tử nhụt chí, nản lòng, không thể chấp nhận sự thật hắn đã bị nhốt lại, phải biết rằng ngày trước hắn còn khí phách hăng hái, được người nịnh bợ, vô số người tìm cách trèo lên, nhất hô bá ứng*, giống như lập tức có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, kết quả trong nháy mắt, ảo tưởng bị đánh cho tan thành mây khói, phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mỗi người đều có thể giẫm hắn một chân, đây là điều khiến hắn không thể tiếp nhận, khiến hắn vừa tức vừa hận.

*nhất hô bá ứng: ý chỉ quyền cao chức trọng, hô một tiếng thì trăm người hưởng ứng.

Nhưng Tứ hoàng tử không nản lòng quá lâu, rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, tình cảnh khó khăn lại càng kích phát dã tâm của hắn, Cảnh Tuyên Đế không muốn đem ngôi vị hoàng đế cho hắn, hắn sẽ tự mình giành lấy, mặc kệ là dùng biện pháp gì, trả giá đại giới như thế nào, vị trí kia phải là của hắn.

Trước khi bị cấm túc, Tứ hoàng tử vì ngôi vị hoàng đế đã sớm làm rất nhiều việc, ví dụ như hắn từng lấy cớ tu sửa hoa viên để xây dựng một mật đạo thông ra bên ngoài ở trong phủ Tứ hoàng tử, Cảnh Tuyên Đế cho rằng nhốt hắn lại, phái trọng binh canh gác bên ngoài phủ Tứ hoàng tử thì hắn không thể liên hệ với người bên ngoài.

Nhưng Cảnh Tuyên Đế nhầm to!

Cho dù Tứ hoàng tử bị nhốt lại, cũng có thể thông qua mật đạo đê liên hệ với người bên ngoài, hơn nữa bởi vì bị cấm túc, mọi người đều cho rằng hắn không thể xoay người, người chú ý tới hắn liền ít đi, hắn lại càng lợi dụng cơ hội này thật tốt, âm thầm thực hiện mưu đồ của bản thân, lung lạc nhân tài, bồi dưỡng tử sĩ bán mạng cho hắn, thu thập tin tức, thậm chí so với thời điểm ở bên ngoài lo liệu việc triều chính lại càng như cá gặp nước, nhanh chóng phát triển thế lực, sau đó chỉ chờ một cơ hội thuận lợi để xoay người.

Mà Tứ hoàng tử cũng không phải chờ quá lâu, Cảnh Tuyên Đế tái phát bệnh cũ không thể rời giường, Nhị hoàng tử ngu xuẩn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trước kia hắn còn tưởng Nhị hoàng tử cố tình giả vờ phong lưu ở bên ngoài, cứ nghĩ hắn có chút ít bản lĩnh, hóa ra lại thật sự là kẻ ngu xuẩn không có đầu óc, ba lần hai lượt tự kéo bản thân xuống nước.

Cảnh Tuyên Đế bệnh sắp chết, chờ Thi thần y tiến cung cứu mạng, Tứ hoàng tử cảm thấy thời cơ chín muồi, đầu tiên là phái tử sĩ ra ngoài chặn giết Thi thần y và Ngũ hoàng tử, hai người đó rơi xuống vực không rõ sống chết, Cảnh Tuyên Đế cũng chỉ có thể chờ chết, Hoắc Viễn Hành không thể không mang binh rời kinh đi tìm bọn họ, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Tứ hoàng tử.

Hiện giờ trong cung trống rỗng, Tứ hoàng tử cảm thấy cơ hội của hắn rới rồi, thừa dịp Hoắc Viễn Hành mang binh rời đi, hắn và thuộc hạ, phụ tá thương lượng tốt đối sách trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, nhanh chóng phát động việc bức vua thoái vị.

Ban đêm cùng ngày, đầu tiên lửa lớn bùng lên ở cửa Tây của hoàng cung, người của hắn ở trong cung đã sớm sẵn sàng phối hợp, trong lúc mọi người vội vàng đến cửa Tây dập lửa thì Tứ hoàng tử mang theo người công phá từ cửa Đông, vốn dĩ một số thị vệ gác cửa chính là người của hắn, trong ngoài phối hợp nhanh chóng tiêu diệt những kẻ khác, một đường đi thẳng vào tẩm cung của Cảnh Tuyên Đế.

Tứ hoàng tử mặc khôi giáp màu hoàng kim, tay cầm bảo kiếm, đại đội người ngựa đi theo phía sau, phía trước có thị vệ đầu nhập vào phe hắn mở đường, một đường thuận lợi giết đến tẩm cung của Cảnh Tuyên Đế.

Thị vệ bên ngoài, người chết, kẻ bị thương, kẻ làm phản, cung nữ thái giám sợ hãi vừa chạy vừa té ngã lộn nhào vào tẩm cung, quỳ rạp trên mặt đất, người run bần bật, khóc lóc nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Tứ hoàng tử mưu phản.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, phải làm sao bây giờ?” Đại thái giám hoang mang lo sợ mà khóc cầu.

Cảnh Tuyên Đế nằm trên long sàng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người mặc khôi giáp màu hoàng kim, là nam tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn đang đi vào, ngọn đèn dầu trong phòng chiếu rọi lên trên người hắn, giống như hình thành một vòng sáng xung quanh hắn, kim quang lấp lánh, khí thế hùng hổ.

“Phụ hoàng, đã lâu không gặp!” Tứ hoàng tử sải bước đi vào tẩm cung của Cảnh Tuyên Đế, khóe miệng gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, dù bận nhưng vẫn ung dung đánh giá Cảnh Tuyên Đế sống dở chết dở nằm trên giường.

“Nghiệp, nghiệp chướng!” Cảnh Tuyên Đế phẫn nộ mắng.

Tứ hoàng tử đạp chân lên trên sàn nhà sáng đến mức có thể soi được bóng người, từng bước một đi ra phía trước, đi đến trước long sàng mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống Cảnh Tuyên Đế đang nằm trên giường, trào phúng nói: “Phụ hoàng, ngươi già rồi, bệnh nặng như vậy, sắp chết đến nơi rồi, cũng chẳng làm nổi việc gì nữa, tốt nhất nên thoái vị nhường người tài.”

“Nghiệp, nghiệp chướng, ngươi đừng mơ!” Cảnh Tuyên Đế giãy giụa mắng.

“Mơ?” Tứ hoàng tử không vui mà nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi có phải còn chưa rõ tình hình bây giờ hay không, hiện tại toàn bộ hoàng cung đều nằm trong khống chế của ta, ngươi chỉ là một người sắp chết, bệnh đến nỗi không xuống nổi giường, ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không thì sớm hay muộn vị trí kia đều là của ta, ngươi còn già mồm cái gì?”

Lời nói kia cực kì đại nghịch bất đạo, Tứ hoàng tử duỗi tay, ghét bỏ vỗ vỗ lên khuôn mặt gầy gò của Cảnh Tuyên Đế, tiếng vang bộp bộp bộp vang vọng khắp toàn bộ đại điện, cung nữ thái giám đang quỳ trên mặt đất đều cúi đầu thật sâu, cả người run bần bật.

“Ngươi nhìn xem ngươi, gầy chỉ còn da bọc xương, sớm muộn gì cũng phải chết, vẫn nên nghe lời một chút, ngoan ngoãn viết chiếu thư nhường ngôi cho ta, đừng để bản thân phải chịu nỗi đau da thịt!” Tứ hoàng tử mở miệng uy hiếp.

Cảnh Tuyên Đế hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nhổ một ngụm nước bọt về phía hắn, quay đầu đi không để ý tới hắn, cắn chặt răng không nói lời nào, không e sợ lời uy hiếp của hắn.

Nụ cười trên mặt của Tứ hoàng tử lộ ra sát ý, ‘xoát’ một tiếng rút ra bảo kiếm trên người, chỉ thẳng vào ngực Cảnh Tuyên Đế: “Ta thấy ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi, giết ngươi xong, ngày mai ta sẽ đăng cơ xưng đế, ngươi đừng mơ có thể cản đường ta!’’

Tứ hoàng tử vừa mới nói xong, Cảnh Tuyên Đế đang nằm trên giường liền bật cười ra tiếng, cười đến mức ngực phập phồng kịch liệt, không chịu nổi mà lớn tiếng ho khan, ông ta ho khan rất lợi hại, ho tới mức mặt đỏ bừng, thở không nổi, khóe miệng chảy ra tơ máu, sau đó thở hổn hển nói: “Ngươi giết trẫm, cho dù ngươi ngồi lên vị trí kia thì cũng là danh không chính ngôn không thuận, nếu ngươi muốn cả đời đeo trên lưng tội danh giết cha, hành thích vua, khiến người trong thiên hạ nhạo báng chê cười thì ngươi cứ việc làm! Trên đường tới hoàng tuyền Trẫm sẽ nhìn ngươi! Ha ha ha ha ha……”

“Không được cười, ngươi dừng lại cho ta, không được cười!” Tứ hoàng tử tức muốn hộc máu mà rống giận hét lên với Cảnh Tuyên Đế, tay cầm kiếm cũng run rẩy theo, dường như ngay sau đó sẽ đâm kiếm vào ngực Cảnh Tuyên Đế, hắn không phải không dám giết Cảnh Tuyên Đế, nhưng đúng như Cảnh Tuyên Đế vừa nói, hắn sợ hãi phải đeo tội danh kia trên lưng, vì vậy hắn mới cho phép ông ta tồn tại, mới quyết định để lại một mạng cho ông ta, buộc ông ta viết chiếu thư nhường ngôi cho hắn, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng đế.

Cảnh Tuyên Đế không nghe theo lời uy hiếp của hắn, vẫn luôn cười lớn, mãi đến khi ông ta cười đủ rồi, hoặc là cười mệt rồi, cuối cùng không cười nổi nữa thì mới dừng lại, dùng tư thái cao cao tại thượng khinh miệt nhìn Tứ hoàng tử.

Cho dù hiện tại Cảnh Tuyên Đế sắp chết đang nằm trên giường bệnh, rõ ràng thân thể suy yếu đến không thể suy yếu hơn, nhưng ông ta dùng ánh mắt tràn ngập khí phách đế vương nhìn chằm chằm vào Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử đang đắc ý dào dạt bỗng nhiên sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

Cảm giác này làm Tứ hoàng tử tức muốn hộc máu, trong cơn giận dữ, hắn cố gắng muốn đè xuống phẫn nộ trong lòng, nhưng làm như nào cũng không thể đè xuống được, mãi tới khi có một mưu sĩ bên người hắn đi lên, lẩm nhẩm lầm nhầm nói một loạt lời nói vào tai hắn, lúc ấy hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút, cuối cùng mới mới có thể bình tĩnh lại từ cơn phẫn nộ, xoay người lại nhìn Cảnh Tuyên Đế đang nằm trên long sàng, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngươi không chịu viết chiếu thư nhường ngôi cho ta đúng không? Một khi đã như vậy, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn vô tình, không phải ngươi vẫn luôn cảm thấy ngươi có quá nhiều nhi tử à? Ta sẽ bắt tất cả nhi tử, nữ nhi, phi tần của ngươi lại, cách một canh giờ ta sẽ giết một người, giết cho đến khi ngươi đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi cho ta mới thôi!”

“Ngươi, ngươi là tên súc sinh, ngươi không có nhân tính, người như ngươi căn bản không xứng làm đế vương, trẫm sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi.” Cảnh Tuyên Đế dùng hết sức lực mà mắng ầm lên, nhưng ông ta mắng chửi và phẫn nộ cũng không thể ngăn cản Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử vẫn hạ lệnh sai kẻ dưới đi bắt người.

Tứ hoàng tử treo nụ cười đắc ý trên mặt, ngồi xuống phía trước long sàng, nhìn Cảnh Tuyên Đế, nói: “Ngươi đừng gấp gáp, rất nhanh ngươi có thể gặp mặt nhi nữ của mình, à, quên nói cho ngươi biết, trước khi ta tiến cung thì đã phái ra mấy đội người ngựa đi bắt tất cả nhi tử của ngươi và một số đại thần quan trọng, nói vậy thì không bao lâu sau, bọn họ có thể tụ tập ở bên nhau, chờ ta toàn quyền xử lý, cảm giác này thật sảng khoái! Để ta cảm nhận kho.ái cảm làm đế vương trước đi!”

“Ngươi, ngươi là tên súc sinh, nghiệp chướng, đại nghịch bất đạo, ngươi sẽ không được chết tử tế……”

Tứ hoàng tử không thèm để ý chút nào mà ngoáy lỗ tai, lười biếng nói: “Ngươi mắng đi, mắng nhiều vào, rất nhanh ngươi sẽ phải câm miệng!”

……

Trong Sùng An Đường của phủ Vũ An Hầu, Bích Hà đang canh giữ ở gian ngoài mới vừa chợp mắt không được bao lâu thì nghe được tiếng động rất lớn từ phía hoàng cung vọng lại, Bích Hà lập tức mở mắt ra, dựa vào kinh nghiệm của mình, Bích Hà đã nhanh chóng phán đoán được đã xảy ra chuyện gì, xoay người bò dậy chạy thẳng vào nội thất, đánh thức Ninh Như Ngọc đang ngủ say, vội vàng nói: “Phu nhân, hình như trong cung xảy ra chuyện rồi.”

Ninh Như Ngọc đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe Bích Hà nói xong thì lập tức tỉnh táo lại hơn phân nửa, vội vàng lôi kéo Bích Hà, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phía hoàng cung cháy lớn, nghe động tĩnh giống như đang đánh nhau, nếu nô tỳ đoán không sai thì chắc là có người mưu phản bức vua thoái vị.” Bích Hà nhanh chóng nói hết suy đoán của mình.

Giờ khắc này, Ninh Như Ngọc đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhanh chóng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhị hoàng tử đóng cửa ăn năn hối lỗi, Tam hoàng tử chỉ lo đọc sách, Tứ hoàng tử bị cấm túc, Ngũ hoàng tử đi đón Thi thần y rồi rơi xuống vực không rõ tung tích, rốt cuộc là ai mưu phản bức vua thoái vị ngay lúc này?”

Đối với vấn đề này, Bích Hà cũng không hiểu ra sao, hiện tại từ động tĩnh truyền ra từ phía hoàng cung bên kia và dựa vào tình thế bây giờ thì phán đoán ra là có người mưu phản bức vua thoái vị, nhưng rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám nhân lúc này làm việc đại nghịch bất đạo, trước đó các nàng cũng không nhận được tin tức gì, cũng không đủ hiểu biết tình thế bên ngoài.

Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc ngồi dậy từ trên giường, cầm váy áo mặc vào cho nàng, vừa thu thập xong thì bên ngoài truyền đến thanh âm của thị vệ Triệu Hưng: “Phu nhân, phu nhân, phu nhân đã tỉnh chưa?”

Triệu Hưng đứng ở bên ngoài, không tiện đi vào nội thất, Ninh Như Ngọc lập tức đáp lời: “Triệu thị vệ, ta đã tỉnh, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

“Tứ hoàng tử dẫn người tạo phản bức vua thoái vị.” Triệu Hưng nhanh chóng nói: “Ta đã triệu tập tất cả các thị vệ trong phủ, sắp xếp người canh giữ chung quanh phủ để phòng ngừa tối nay có người nhân cơ hội làm loạn.”

“Tốt, gọi tất cả mọi người trong phủ dậy, các nơi đều phải cảnh giác hơn, kịp thời báo lại tình hình cụ thể!” Ninh Như Ngọc ra lệnh.

“Rõ.” Triệu Hưng đáp lời một tiếng, vừa muốn rời đi thì có người chạy nhanh từ tiền viện tới đây, vừa chạy vừa vội vàng nói: “Không hay rồi, không hay rồi, Triệu thị vệ, có một đội người ngựa không rõ danh tính đột nhiên đuổi tới đây, vây quanh hầu phủ của chúng ta, bọn họ hùng hổ muốn xông vào.”

“Mau, mau đi ngăn chúng lại, đi mau!” Triệu Hưng cũng bất chấp mọi thứ, không kịp nói thêm câu gì với Ninh Như Ngọc, kéo người báo tin chạy trở về.

Ninh Như Ngọc ở trong nội thất đã nghe được tình huống bên ngoài, nói với Bích Hà: “Đi gọi Hồng Châu, Hồng Thúy, Bích Liên, Trần ma ma dậy!”

Bích Hà nhanh chóng đáp lời một tiếng rồi xoay người đi.

Hồng Châu, Hồng Thúy, Bích Liên, Trần ma ma đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng Bích Hà gọi thì vội vàng đuổi tới đây, luống cuống hỏi Ninh Như Ngọc đã xảy ra chuyện gì?

Như Như Ngọc quét mắt nhìn các nàng một lượt, nói: “Tứ hoàng tử tạo phản, bên ngoài có một đại đội người ngựa không rõ thân phận đang tấn công vào hầu phủ, các ngươi có sợ không?”

“Không sợ!” Vài người trăm miệng một lời mà trả lời.

Ninh Như Ngọc vừa lòng gật gật đầu: “Các ngươi làm tốt lắm! Hiện tại ta có việc cần các ngươi đi làm, các ngươi lập tức đi thông báo cho mọi người trong phủ, bảo bọn họ phải cảnh giác hơn, làm tốt phòng bị, tất cả người trẻ tuổi có sức lực đều đi lên hỗ trợ!”

“Vâng.” Sau khi Ninh Như Ngọc nói xong, mấy người đáp lời một tiếng rồi lập tức chạy đi làm việc.

Chỉ có Bích Hà phụ trách ở lại bên người bảo vệ cho Ninh Như Ngọc.

Tiếng hò hét kêu rên từ tiền viện đã truyền tới rõ ràng, chỉ đứng trong sân ở Sùng An Đường mà Ninh Như Ngọc đã có thể cảm nhận được tình hình ở tiền viện có bao nhiêu ác liệt.

“Bích Hà, ngươi đi tiền viện thăm dò tình huống đi?” Ninh Như Ngọc bồn chồn lo lắng đi tới đi lui ở trong sân, nghe tiếng gào, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới từ tiền viện, căn bản không thể bình tĩnh nổi.

“Phu nhân, trước khi Hầu gia đi đã dặn dò nô tỳ nhất định phải bảo vệ người thật tốt, không được rời khỏi người dù chỉ là nửa bước.” Bích Hà dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lúc này nô tỳ càng không thể rời khỏi phu nhân.”

Ninh Như Ngọc chán nản, biết nàng ấy suy nghĩ cho mình, cuối cùng không thể nói gì hơn, thu ngón tay lại, đi vài bước về phía cổng lớn, đột nhiên có mấy thị vệ chạy ra từ bên cạnh, chặn đường đi của Ninh Như Ngọc.

“Phu nhân, trước khi Hầu gia đi đã dặn dò bọn thuộc hạ nhất định phải bảo vệ người thật tốt, bây giờ tiền viện rất nguy hiểm, tốt nhất phu nhân nên ở lại Sùng An Đường, không cần đi ra ngoài!” Thị vệ cầm đầu nói.

“Các ngươi……” Quả thật Ninh Như Ngọc không biết nên nói cái gì mới tốt, tiền viện chém giết lợi hại như vậy, không biết có bao nhiêu người bị giết chết, bị thương vì hầu phủ, nhưng nàng lại không thể rời khỏi Sùng An Đường nửa bước, chỉ có thể chờ ở chỗ này không thể làm gì.

Đúng lúc này, một hộ vệ vội vàng chạy tới, vừa vào cửa đã lập tức nói: “Phu nhân, cửa hông cũng có một đội người ngựa không rõ thân phận xông tới, cửa hông ít người, sắp không ngăn được, phải làm sao bây giờ?”

Ninh Như Ngọc lập tức đưa mắt nhìn mấy thị vệ vừa ngăn cản đường đi của nàng, giơ tay chỉ về phía thị vệ cầm đầu, nhanh chóng nói: “Ngươi mau dẫn người qua đó chi viện, nhất định phải ngăn chúng ở bên ngoài, không thể để bọn họ xông vào phủ.”

Thị vệ cầm đầu kia có chút khó xử, nhíu mày nói: “Phu nhân, trước khi Hầu gia đi đã dặn dò bọn thuộc hạ nhất định phải bảo vệ người thật tốt,……”

“Bảo vệ ta, bảo vệ ta, các ngươi chỉ biết nói một câu này hả?” Ninh Như Ngọc nổi giận nói: “Nếu hầu phủ còn không giữ nổi thì bảo vệ ta có ích lợi gì? Để Bích Hà ở lại với ta là được, tất cả các ngươi đi ra phía trước hỗ trợ, nhất định phải ngăn bọn chúng ở bên ngoài, không được để bọn chúng chém giết vào trong phủ, trong phủ đều là phụ nhân, người già và trẻ em, các ngươi là thị vệ, là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, phải làm những việc nên làm!”

Lời nói dõng dạc hùng hồn, nói đúng nỗi lòng của các thị vệ, bên ngoài đánh giết kịch liệt, sao bọn họ lại không muốn đi hỗ trợ chứ, chỉ là chức trách còn trong người, bọn họ không dám lơ là, nhưng lời nói vừa rồi của Ninh Như Ngọc kiên quyết muốn bọn họ đi hỗ trợ, bọn họ cũng bắt đầu dao động.

“Phu nhân……”

“Còn không mau đi, mau đi hỗ trợ!” Ninh Như Ngọc không cho thị vệ có cơ hội phản bác, lập tức ra lệnh: “Bây giờ ta yêu cầu các ngươi lập tức đi ra tiền viện hỗ trợ, đây là mệnh lệnh của ta, khi Hầu gia đi đã dặn dò các ngươi phải bảo vệ ta, nhưng cũng bảo các ngươi phải nghe lời ta, bây giờ các ngươi lại dám không nghe lời ta hay sao?”

“Không dám.” Thị vệ cầm đầu cúi đầu nói.

“Vậy còn không mau đi đi!” Ninh Như Ngọc trầm giọng nói.

“Vâng.” Bọn thị vệ trả lời một tiếng rồi lập tức mang theo tất cả những người có thể mang của Sùng An Đường, toàn lực ứng phó mà chạy tới tiền viện ngăn cản ngoại địch.

……

Cùng lúc đó, phủ Nhị hoàng tử cũng bị một đại đội người ngựa không rõ thân phận tập kích, đáng tiếc phòng bị không đủ nghiêm mật, ứng đối không đủ kịp thời, bị đối phương giết vào trong phủ dễ như trở bàn tay.

Mà khi Nhị hoàng tử bị bắt, hắn đang lêu lổng cùng hai tiểu thiếp ở trên giường trong hậu viện, cả người trần tru.ồng không kịp mặc cái gì, quả thật là ném hết mặt mũi, bị một đám người vây xem cười nhạo.

Cuối cùng hắn vất vả có một cơ hội để nhặt quần áo mặc vào, sau đó ngay cả Nhị hoàng tử phi Ninh Như Trân cũng bị phản quân bắt vào trong cung, đưa tới điện Càn Nguyên.

Lúc này trong điện Càn Nguyên, tiếng khóc vang lên từng trận, phi tần của Cảnh Tuyên Đế từ Thẩm Quý Phi, cho tới quý nhân, chỉ cần là nữ nhân từng sinh từng nuôi đứa nhỏ thì đều bị bắt tới đây, đương nhiên còn có nhi tử, nữ nhi của bọn họ.

Ngày xưa những người này đều là quý nhân sống trong nhung lụa, ăn mặc ngủ nghỉ đều có rất nhiều nô tỳ hầu hạ, giờ phút này lại bị bắt tới nơi này, trở thành tù bình đáng thương, chung quanh có một đại đội phản quân cầm đại đao sáng chói lọi trông coi, bọn họ muốn phản kháng cũng không dám phản kháng một chút nào.

“Á, Minh Nhi, Trân Nhi, các ngươi cũng bị bắt ư?” Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân bị ném vào trong đám người, ngay sau đó liền truyền đến tiếng thét chói tai của một nữ nhân, đúng là mẫu phi Thẩm Quý Phi của Tiêu Dục Minh nhào qua đây, ôm lấy hắn.

“Mẫu phi.” Tiêu Dục Minh gọi bà ta một tiếng.

Thẩm Quý Phi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sốt ruột nói: “Ngươi, sao ngươi cũng bị bắt vậy? Ngươi, sao ngươi lại mặc như thế này? Bọn chúng còn không cho ngươi mặc quần áo ư?”

Tiếng kêu khóc của Thẩm Quý Phi không tính là to, nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe được khiến không ít người liếc mắt nhìn sang, Tiêu Dục Minh xấu hổ mà cố gắng bỏ qua, nói với Thẩm Quý Phi: “Mẫu phi, ta đang ngủ say trong phủ thì bị bắt tới đây, còn chưa kịp thay quần áo, nhưng hiện tại không phải là thời điểm nói những thứ này, chúng ta bị bắt, bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Quý Phi nào biết bây giờ phải làm cái gì? Cảnh Tuyên Đế cũng bị việc Tứ hoàng tử mưu phản mà tức đến hôn mất bất tỉnh, cả thái y viện đang vây quanh Cảnh Tuyên Đế nghĩ cách, bọn họ đều bị nhốt bên trong gian phòng này, bên ngoài có phản quân của Tứ hoàng tử trông coi, mỗi người đều cầm đại đao sắc bén chói lọi trên tay, một cái lướt xuống là đầu lìa khỏi cổ, không thể phản kháng, đúng là lấy trứng chọi đá, chỉ có thể mặc cho số phận.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự uy hiếp của Tứ hoàng tử, tất cả thái y trong Thái Y Viện hao hết tâm lực, cuối cùng cũng khiến Cảnh Tuyên Đế đang hôn mê bất tỉnh dần dần tỉnh lại.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Thà rằng ngươi cứ để trẫm chết đi còn hơn, tội gì phải uy hiếp các thái y cứu trẫm?” Cảnh Tuyên Đế nằm trên giường, suy yếu nói.

Tứ hoàng tử đứng trước long sàng, lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Ta muốn cái gì chẳng lẽ ngươi không biết ư? Trước khi ngươi viết chiếu thư nhường ngôi thì ngươi không thể chết, chỉ đơn giản như vậy thôi. Nếu ngươi không muốn liên lụy tới càng nhiều người hơn thì ngoan ngoãn nghe lời viết chiếu thư nhường ngôi đi, ta tự nhiên sẽ không làm khó bọn họ.”

Cảnh Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng mơ!”

“Vậy ngươi đừng trách ta không khách khí.” Tứ hoàng tử nâng tay lên, ra lệnh cho thị vệ: “Đi, mang Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi tới đây cho ta, ta đã nói rồi, chỉ cần Hoàng Thượng không chịu viết chiếu thư nhường ngôi cho ta thì cứ cách một canh giờ ta sẽ giết một người, giết cho tới khi hắn chịu viết thì thôi.”

“Vâng.” Thị vệ nhận lệnh rời đi, bước nhanh đi ra bắt người.

Cảnh Tuyên Đế tức giận đến mức liên tục thở d,ốc, mắng: “Ngươi, ngươi là tên súc sinh, hắn là ca ca của ngươi, là ca ca của ngươi……”

Tứ hoàng tử cười chế giễu một tiếng, hỏi ngược lại: “Hắn mà tính là ca ca của ta hả? Khi còn nhỏ, hắn không ít lần bắt nạt ta, mẫu phi hắn là Thẩm Quý Phi cũng không ít lần làm khó dễ mẫu phi của ta, bây giờ ta muốn tính sổ với hắn, lấy hắn làm người thứ nhất để khai đao, ngươi có thể làm gì được ta?”

“Ngươi, ngươi……” Cảnh Tuyên Đế tức giận đến mức nói không nên lời, chỉ có thể suy yếu thở phì phò.

Tứ hoàng tử nhìn dáng vẻ thoi thóp của ông ta, nhẫn nhịn tính tình mà khuyên nhủ: “Ngươi vẫn nên nghe lời ta, viết chiếu thư nhường ngôi cho ta, ngươi cũng bớt phải chịu đau khổ!”

Cảnh Tuyên Đế quay đầu đi không để ý tới hắn.

Ngay lập tức Tứ hoàng tử trầm mặt xuống, sắc mặt trở nên rất khó coi, ánh mắt khát máu tràn ngập sát ý.