Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 20



Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Thoáng cái đã qua ba ngày, đã tới ngày Ninh Như Ngọc trở về thư viện Đức Nhã nữ tử.

Tấn Đô Thành có một thư viện tên là Đức Nhã nữ tử, tọa lạc dưới chân núi Lê Sơn, do  Nguyên Đức hoàng hậu tiếng tăm lừng lẫy của Đại Tấn sáng lập, đặc biệt tuyển chọn những nữ tử ưu tú vào học từng phương diện cầm, kỳ, thư, họa, vũ, kỵ, xạ, lễ.

Thư viện Đức Nhã tuyển nữ sinh mỗi năm một lần, tổng cộng có ba mươi vị trí. Mỗi năm có khoảng ba đến bốn trăm nữ sinh từ các nơi đều đến đây tham gia nhập học và thi cử. Thông qua nhập học và thi cử, tỷ lệ được nhận là cứ mười mấy thì chỉ có một người có thể thông qua kỳ thi, có thể nói là qua năm cửa ải chém sáu tướng.

*Qua năm cửa ải chém sáu tướng (过五关斩六将): Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý là vượt qua muôn vàn khó khăn.

Có thể thi vào thư viện Đức Nhã, các nữ tử đều lấy tài nghệ của mình ra trình diễn, nhưng những người vào được trong thư viện đều là những người xuất sắc nhất. Một năm trước, Ninh Như Ngọc và Ninh Như Trân đều thi vào thư viện Đức Nhã nữ tử. Có điều Ninh Như Ngọc là học sinh giáp ban (học sinh lớp hạng nhất), mà Ninh Như Trân dựa vào có di mẫu là Thẩm Quý phi nâng đỡ nên vào được thư viện Đức Nhã nữ tử nhưng là học sinh bính ban (học sinh lớp hạng ba). Một người là dựa vào bản lĩnh thật sự thi đậu vào học sinh xuất sắc, một người là nhờ quan hệ đi cửa sau tiến vào lớp kém hơn, chênh lệch như thế này không thể nói là không lớn được.

Thân thể Ninh Như Ngọc đã hoàn toàn khỏe mạnh, ngày hôm đó liền trở về thư viện Đức Nhã nữ tử học. Bởi vì chuyện nàng trúng độc đã khiến việc học chậm trễ hơn một tháng, nếu lúc này còn không trở về học, chắc chắn sẽ không theo kịp việc học ở thư viện.

Mà từ lúc Ninh Như Ngọc trúng độc, Ninh Như Trân cũng không đi học, thứ nhất là muốn ở lại trong phủ theo dõi tình trạng của Ninh Như Ngọc, thứ hai là do lười biếng.

Thư viện Đức Nhã nữ tử dạy học rất nghiêm khắc, Ninh Như Trân không chịu nổi hoàn cảnh học tập khắc nghiệt như vậy liền nghĩ đủ biện pháp trốn học, bây giờ thì càng có lý do để không phải đi học —– trên mặt có nốt đậu, không muốn đi ra ngoài vì sợ mất mặt, càng không muốn đến thư viện học. Gần đây Ninh Như Trân xảy ra chuyện như vậy, Thẩm thị không yên tâm về nàng, nên cũng để nàng ở nhà.

Như vậy, hôm nay chỉ có một mình Ninh Như Ngọc trở về thư viện Đức Nhã nữ tử.

Lịch học mà Thư viện Đức Nhã nữ tử sắp xếp là học năm ngày nghỉ hai ngày. Năm ngày học tập đều ở tại thư viện, chỉ có đến buổi chiều ngày thứ năm sau khi kết thúc giờ học mới có thể rời khỏi. Chậm nhất là đến sáng ngày thứ ba, trước khi giờ học bắt đầu phải trở lại thư viện.

Hôm đó, Ninh Như Ngọc dậy sớm nửa giờ, thay lễ phục của thư viện mà đêm qua Bích Liên đã chuẩn bị xong cho nàng, dùng qua đồ ăn sáng sau đó đến Quế Hương Uyển thỉnh an Từ thị.

Từ thị biết hôm nay nàng trở lại thư viện, trong lòng có chút không nỡ, nhưng việc học quan trọng hơn nên cố gắng đè nén xuống, tỉ mỉ dặn dò sau đó lại quay sang dặn dò Bích Hà chăm sóc nàng cho cẩn thận, mới tự mình dẫn Ninh Như Ngọc đến cửa thùy hoa, nhìn nàng lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa rời đi, Từ thị mới xoay người trở lại Quế Hương Uyển.

*Cửa thùy hoa (垂花门): Còn được gọi là của núm tua, là một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Ninh Như Ngọc ngồi trên xe ngựa một đường thuận lợi ra khỏi thành. Xe ngựa chạy thêm một lúc nữa liền đến dưới chân núi Lê Sơn, cũng chính là đã đến thư viện Đức Nhã nữ tử.

Xe ngựa đi thêm một đoạn đến quảng trường thư viện Đức Nhã nữ tử thì dừng lại. Ninh Như Ngọc đỡ lấy tay Bích Hà để xuống xe, đang định đi về phía trước, đúng lúc bên cạnh cũng có một chiếc xe ngựa khác dừng lại. Màn xe vén lên, lộ ra một gương mặt tròn trắng nõ, đôi mắt sáng, trắng đen rõ ràng. Nhìn thấy Ninh Như Ngọc thì vừa lộ ra vẻ ngạc nhiên vừa mừng rỡ, gương mặt tròn trĩnh xuất hiện nụ cười rạng rỡ, vui vẻ kêu lên: “Như Ngọc, ngươi đã khỏe lại chưa?”

Ninh Như Ngọc tìm kiếm trong ký ức một lúc, đem trí nhớ trong đầu đối chiếu với người trước mặt một lúc, nhận ra cô nương mặt tròn này chính là bạn tốt của nàng – Chu Tư Kỳ. Chu Tư Kỳ là thứ nữ của Ninh Quốc Công thế tử, nương nàng là Triệu thị cùng nương của mình là Từ thị từ nhỏ đến lớn là bạn thân, cảm tình đặc biệt tốt, nên quan hệ giữa Ninh Như Ngọc và Chu Từ Kỳ vì vậy mà cũng rất tốt.

Chu Tư Kỳ vội vàng kêu phu xe dừng lại, cũng không để cho nha hoàn đỡ nàng, từ trên xe ngựa nhảy xuống, chạy đến trước mặt Ninh Như Ngọc, kéo tay nàng nói: “Ngươi khỏe lại là tốt rồi, ta vốn định đến Ngụy Quốc Công phủ thăm ngươi, nhưng mấy ngày nay đều bận rộn cho kỳ thi tháng, nên không có dịp qua được. Mỗi lần thi ta đều từ tầng trời thấp bay qua, lần này nếu thi không tốt thì sẽ xuống cấp, nương liền bắt ta ở nhà học tập, hai ngày nay đều không cho phép ta bước ra cửa, cho nên ta không thể đi thăm ngươi được. Thật xin lỗi.”

“Không sao.” Ninh Như Ngọc hiểu tính tính của Chu Thư Kỳ. Nếu có thể đến thăm nàng thì nhất định sẽ tới, cười nói: “Không phải ngươi đã cho người đưa lễ vật tới rồi sao? Phần tâm ý này của ngươi so với cái gì cũng đều quý trọng hơn.”

Chu Từ Kỳ nói: “Ta cho người đưa tới cho ngươi dược liệu bồi bổ, người đã dùng rồi hả? Chính vì ngươi quá yếu nên mới dễ bị bệnh như vậy, ăn nhiều đồ bồ như vậy cũng không biết tất cả đều đi đến nơi nào rồi? Gầy như vậy, ta nhìn cũng cảm thấy đau lòng.”

Ninh Như Ngọc có thể chất ăn nhiều nhưng không mập, có điều cũng không phải là hoàn toàn không mập, nơi cần lớn thì vẫn lớn, hơn nữa so với đa số người thì đều lớn hơn.

Chu Tư Kỳ không tự chủ được nhìn trước ngực Ninh Như Ngọc một chút, liếc mắt một cái thở dài, người so với người thì tức chết người, sao nàng lại không có dáng dấp như Ninh Như Ngọc chứ?

Ninh Như Ngọc nhìn ánh mắt của Chu Tư Kỳ liền đoán được ý nghĩ trong lòng nàng ta. Thân thể này sinh ra đã như vậy, bản thân nàng có muốn cũng không thể khống chế được, liền cười nói: “Dược liệu và đồ bổ ngươi đưa tới đúng là đồ tốt, hơn nữa đưa tới còn vô cùng kịp thời, đúng lúc ta cần dùng để bồi bổ, mỗi ngày đều dùng, điều dưỡng thân thể rất tốt, nên ta mới có thể khỏe lại nhanh như vậy, thật sự cảm ơn ngươi.”

“Giữa ngươi và ta cần gì nói cảm ơn.” Chu Tư Kỳ không để ý, khoát tay nói: “Chúng ta là bạn thân, một chút đồ bổ đó thì có là cái gì đâu, thân thể ngươi khỏe lại mới là tốt nhất. Ta vẫn chờ ngươi giúp ta học tập đây!” Nói xong liền cười hắc hắc hai tiếng.

Ninh Như Ngọc đỡ trán, nàng cũng biết như vậy. Mỗi lần đến kỳ thi, Chu Tư Kỳ đều kéo nàng đến hỗ trợ việc học, có lúc nàng cũng rất hoài nghi, năm ngoái rốt cuộc làm sao mà  Chu Tư Kỳ có thể thi vào thư viện Đức Nhã nữ tử vậy? Hơn nữa còn thi vào giáp ban, phát huy hơn hẳn bình thường, xem ra vận khí của nàng ta cũng thật quá tốt!

Sự thật chứng minh, vận khí của Chu Tư Kỳ đúng thật là rất tốt. Năm ngoái tham gia vào kỳ thi nhập học thư viện Đức Nhã nữ tử, Chu Tư Kỳ kéo Ninh Như Ngọc kèm nàng ta học tập một tháng. Có lẽ là một tháng kia thật sự có tác dụng, Chu Tư Kỳ thi vào thư viện Đức Nhã nữ tử, hơn nữa còn đậu vào giáp ban, mặc dù là người đứng cuối trong giáp ban, nhưng dù sao đó cũng là giáp ban, khiến cho phụ mẫu nàng ta đều rất vui vẻ.

“Chúng ta vào thôi.” Chu Tư Kỳ kéo tay Ninh Như Ngọc vui vẻ đi vào trong thư viện, nha hoàn của hai người đi theo phía sau.

Đi qua sân rộng, phía trước là mười mấy bậc thang, bước lên đó chính là cửa thư viện Đức Nhã nữ tử. Cánh cửa mở rộng hai bên, phía trên cánh cửa treo sáu chữ to màu vàng – Thư Viện Đức Nhã Nữ Tử, năm đó do Nguyên Đức hoàng hậu tự tay viết.

Tin đồn Nguyên Đức hoàng hậu là một nhân vật truyền kỳ, có thể lên thính đường cũng có thể xuống trù phòng, còn có thể mang binh đi đánh giặc. Trợ giúp Thái tổ Hoàng đế lật đổ chế độ thống trị mục nát của tiền triều, thành lập Đại Tấn triều. Sau đó còn từ cơ sở luật pháp của tiền triều mà lập ra luật pháp Đại Tấn triều, khích lệ thương nghiệp, phát triển nông nghiệp, mở học phủ, thực hành chính sách hưu dưỡng sinh tức. Điều này làm cho sau khi chịu đủ sự tàn phá của tiền triều, bách tính Đại Tấn có cơ hội nghỉ ngơi, quốc thổ nơi nơi đều là cảnh tan hoang lần nữa trở thành quốc thổ phát triển phồn vinh.

*Hưu dưỡng sinh tức: Nghỉ ngơi để lấy lại sức, khôi phục nguyên khí.

Nhờ có chính sách của Nguyên Đức Hoàng hậu, sau này trải qua mấy vị Hoàng đế luôn chăm lo việc nước, mới có Đại Tấn triều cường thịnh như ngày hôm nay, giang sơn xã tắc ổn định, cuộc sống hạnh phúc bình yên.

Ninh Như Ngọc đã từng xem qua những ghi chép có liên quan đến Nguyên Đức hoàng hậu, đặc biệt sùng bái và bội phục đối với vị hoàng hậu này.

Bước vào cửa thư viện Đức Nhã nữ tử, hai người dọc theo hành lang gấp khúc vào trong. Đường đi thông đến phía sau gần khu dạy học, bước xuống hành lang là đá xanh rải khắp mặt đường, hai bên là những luống hoa, đủ loại kỳ hoa cạnh tranh khoe sắc, không khí quanh quẩn mùi hoa thơm ngọt ngào.

Cuối đường, qua cửa Nguyệt Lượng là tiến vào khu học tập, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ cười cười nói nói đi vào trong, trước mặt liền gặp Lục công chúa và Thất công chúa.

Sinh mẫu của Lục công chúa là Triệu thục phi, sinh mẫu của Thất công chúa là Lý tiệp dư. Ở trong cung, Lý tiệp dư vì sinh tồn mà phụ thuộc vào Triệu thục phi, Thất công chúa cũng thường xuyên đi theo Lục công chúa, luôn nghe lời Lục công chúa sai bảo, chính là kiểu chỉ đâu đánh đó.

Lục công chúa luôn cạnh tranh với Ninh Như Ngọc, nhưng Ninh Như Ngọc lại không muốn cạnh tranh với nàng ta. Lúc mới vào thư viện Đức Nhã nữ tử, vốn dĩ Ninh Như Ngọc rất muốn xây dựng quan hệ tốt với Lục công chúa, nhưng từ nhỏ Lục công chúa đã quen được người khác nịnh hót, lại được Cảnh Tuyên Đế yêu thương, nên dưỡng thành tính cách tranh cường háo thắng, cuồng vọng tự đại, không để ngước khác vào mắt.

Nàng ta ở trong thư viện xưng vương xưng bá, muốn tất cả mọi người tâng bốc mình, lấy nàng làm chủ, không chỉ như vậy, nàng ta còn không thích người khác học vượt qua mình, thậm chí ngay cả tướng mạo bên ngoài và lối ăn mặc cũng không cho phép người khác nổi bật hơn.

Hết lần này tới lần khác, Ninh Như Ngọc không chỉ học giỏi hơn, tướng mạo cũng đẹp hơn, điều này đương nhiên phạm vào kiêng kỵ của Lục công chúa. Lực học của Ninh Như Ngọc rất tốt, cho dù chỉ dùng nửa thời gian học của người khác cũng có thể đạt được thành tích tốt, mỗi lần thi đều có thể dễ dàng đạt được hạng nhất, so với Lục công chúa tranh cường háo thắng không biết mạnh hơn bao nhiêu.

Hơn nữa Ninh Như Ngọc có dáng dấp xinh đẹp, chân mày như núi xa, đôi mắt to, đen nhánh linh động, lông mi vừa đen vừa dài như cánh bướm, sống mũi thẳng tắp, môi anh đào cho dù không son cũng đỏ, gương mặt trắng nõn như quả đào mật tươi, nhìn một cái liền không muốn rời mắt, vẻ ngoài đẹp như vậy đem so sánh với Lục công chúa tự xưng là mỹ nhân đúng là cách rất xa.

Vốn dĩ Lục công chúa cũng có tướng mạo mỹ nhân thanh tú, nhưng lại không bằng với tướng mạo của Ninh Như Ngọc. Lục công chúa lại thích trang điểm diễm lệ, mang trang sức lấp lánh kim quang, nghĩ rằng như vậy có thể làm cho vẻ đẹp của nàng vượt trội và cao quý, càng nhìn càng khí thế.

Nhưng trên thực tế thì không, kiểu trang điểm như vậy, ngược lại còn phá hư khí chất thanh lệ của nàng, vô cùng tầm thường, so với Ninh Như Ngọc trước sau như một chỉ thích trang điểm và mặc y phục đơn giản thì cũng có thể miễn cưỡng thành dong chi tục phấn.

*Dong(dung) chi tục phấn (庸脂俗粉): Dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa. (WordPress: Hoasinh_Anhca)

Đối lập quá mạnh mẽ, Lục công chúa cho tới bây giờ vẫn chưa từng chịu ủy khuất như vậy, làm sao có thể phục được, đương nhiên là mỗi lần nhìn Ninh Như Ngọc đều không vừa mắt.

Lúc này đúng lúc gặp ở cửa, vô cùng đỏ mắt khi gặp lại kẻ thù, loại đỏ mắt này tất nhiên là nói Lục công chúa, mà Ninh Như Ngọc một chút phản ứng cũng không có, gương mặt bình thản.

Lục công chúa giễu cợt mở miệng nói: “Tỷ tỷ của Ninh Như Trân xấu xí kia tới rồi, nghe nói là bị bệnh sắp chết cơ mà? Lại còn có thể sống lại sao? Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành đáng sợ như vậy, không biết nửa đêm có vào mộng hù chết nàng lần nữa hay không? Ha ha ha ha ha…”

Tác giả có lời muốn nói: Lại có người tới tìm chết…
— QUẢNG CÁO —