Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 233: Mất đại thế



Cung Trọng Hoa.

Chim ưng bay lượn vài vòng trên không trung, đáp xuống vai thị vệ.

Thị vệ tháo ống trúc khỏi chân chim, giao cho đồng bạn phía sau, đồng bạn một khắc không chậm trễ, đi thẳng đến thư phòng.

Trong thư phòng, Triệu Ngạn Tấn xem xong mật thư, đưa cho phụ tá Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu suy nghĩ một lát rồi nói: "Vương gia, Từ Lai đã đến kỳ chết, việc cấp bách, một là sắp xếp người tiếp nhận, hai là nghĩ cách khiến Từ Lai câm miệng.”

"Miệng của Từ Lai, bổn vương không sợ, bổn vương bây giờ đang nghĩ, Tạ tam gia rốt cuộc là nhân vật gì?”

Triệu Ngạn Tấn mặt đầy u ám: “Rốt cuộc là quỷ đoản mệnh, là kẻ vô năng, hay là giả heo ăn thịt hổ?”

“Vương gia nếu lo lắng, tốt nhất âm thầm phái người điều tra một chút.”

“Con trai Tạ Đạo Chi, tất nhiên phải điều tra thật kỹ, nhưng không phải bây giờ, chờ việc này qua rồi hãy nói.”

Triệu Ngạn Tấn xoa đầu gối, trong lòng hơi nóng nảy.

Vốn hy vọng cha con Từ Lai này có thể khởi động sóng gió, ai biết lại vô dụng như thế.

Đổng Tiếu nhìn Hán vương, đề nghị nói: "Vương gia, trời càng ngày càng nóng, không bằng đi trang viện tránh một chút đi!"

“Ngươi sợ Từ Lai cầu xin bổn vương sao?”

“Cũng nên tránh một chút, tránh cho Hoàng thượng giận chó đánh mèo, dù sao người nọ cũng là con của Tạ Đạo Chi.”

“Ngươi nói rất có đạo lý, người đâu.”

“Vương gia.”

“Nói cho Vương phi biết, thời tiết nóng bức, bảo nàng theo bổn vương đến trang viện ở vài ngày.”

“Vâng!”

Nội thị rời đi, Triệu Ngạn Tấn ngồi xuống ghế thái sư, nhấc nắp trà lên, lại buông xuống.

“Con người của Tạ Đạo Chi, Bá Nhân có gì suy nghĩ không?”

“Hồi bẩm vương gia, ta thật sự đã suy nghĩ đến.”

“Thế nào?”

“Người này từ nhỏ do quả thực do mẫu thân nuôi lớn, lúc vào triều, trong triều một không có căn cơ, hai không có trợ thủ, có thể leo lên địa vị cao bây giờ, ngoại trừ Đỗ đại nhân dẫn dắt ra thì tâm cơ, thủ đoạn, mưu tính cũng không ít.”

Triệu Ngạn Tấn cười gằn một tiếng: "Vậy càng nên điều tra kỹ vào.”

Đổng Tiếu: "Tra cái gì Vương gia, là tham hay là sắc?”

Triệu Ngạn Tấn: "Đều điều tra.”

Đổng Tiếu: "Vâng!”

……

Ngay khi Hán vương nói muốn điều tra Tạ Đạo Chi, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Trường Tú một chân bước vào ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng đã có một người đứng, người này chính là Thuận Thiên phủ Doãn Trương Liên Cương.

Phùng Trường Tú liếc hắn một cái, đi tới trước long án: “Hồi bẩm bệ hạ, đã tìm được Tạ Tri Phi, là tìm được ở trang viện phía tây Từ gia, người đã bị đánh đến nửa sống nửa chết.”

Vĩnh Hòa đế lạnh lùng ngước mắt.

Phùng Trường Tú: "Từ Thịnh khóc lóc kể lể, là Tạ Tri Phi ra tay trước, cho nên mới làm ra hạ sách này.”

Vĩnh Hòa Đế hừ lạnh một tiếng: “Ngoài ra, hắn còn có lý do gì khác không?”

“Bẩm bệ hạ, Từ gia chỉ có một đứa con trai, bị cắt đi chẳng khác nào tuyệt hậu, Từ Thịnh không còn lý do nào khác.” Phùng Trường Tú chuyển đề tài: "Nhưng Tạ tam gia không thừa nhận là hắn ra tay.”

Vĩnh Hòa đế ngữ khí sâm nghiêm: "Cẩm Y vệ các ngươi nói như thế nào?”

“Trải qua điều tra, Tạ tam gia quả thực không ra tay.” Phùng Trường Tú nuốt một ngụm nước miếng: “Bệ hạ, toàn bộ chuyện này phải nói từ một ngày tháng tư, ngày đó nhị nữ nhi và nghĩa nữ của Tạ Đạo Chi đi dạo trên đường phố…”

Phùng Trường Tú kể lại chuyện Cẩm Y Vệ tra được.

Mấy chuyện Trương gia dài Lý gia ngắn này, theo lý không thuộc Cẩm Y vệ quản, nhưng sự tình đã làm đến mức đưa tới trước mặt Hoàng Thượng, Phùng Trường Tú vẫn phải tốn chút tâm tư đi điều tra.

Không tra không biết, vừa tra thì đến cả Phùng Trường Tú cũng kinh ngạc.

Con cháu quan gia ngang ngược là có, nhưng làm việc sẽ không càn rỡ như vậy, người nào có thể động vào, người nào không thể động vào, trong lòng ai cũng có tính toán. Thế nhưng tên Từ Thịnh lại dám to gan động đến nữ quyến của Tạ phủ, chỉ tội này thôi thì cái thứ dưới quần kia bị cắt đi đã không oan rồi.

  Một chữ cuối cùng rơi xuống, đôi mày kiếm của Vĩnh Hòa đế nhíu chặt lại, hiển nhiên đã là giận đến cực hạn.

“Trương đại nhân, ngươi kể lại chuyện vừa mới nói với trẫm cho Phùng đại nhân một lần đi!” Trương Liên Cương vội vàng nói với Phùng Trường Tú: "Phùng đại nhân, hôm nay trong kinh thành xảy ra hai vụ án.”

“Chuyện đầu tiên là chuyện Vương viên ngoại Bắc Giao đến phủ Doãn Thuận Thiên đánh trống kêu oan, nói nữ nhi bị con trai thị lang Hình bộ gian dâm. Nếu dám đánh trống kêu oan, Vương viên ngoại hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, ba tấm huyết thư, viết lại tường tận chuyện Từ Thịnh ỷ thế hành hung như thế nào, sau đó lại uy bức lợi dụ như thế nào.”

“Cái thứ hai là con trai của sai lang trung Hà Bắc Bộ Công bị cắt mệnh căn. Người này bình sinh không có sở thích nào khác, chỉ yêu nữ sắc. Hắn cũng không khoa trương, ưa đưa người hắn thích đánh hôn mê rồi kéo tới trong ngõ nhỏ, trong rừng cây…. Sau đó bỏ trốn mất dạng.”

Nghe nói, người hành hung là một kiếm khách dáng người thon thả, vóc dáng thấp bé, xuống tay vững, dứt khoát.”

Phùng Trường Tú nghe xong, câm như hến.

"Hai vị ái khanh, mọi việc tốt quá hoá dở, bây giờ nếu trẫm mắt nhắm mắt mở, thì Tạ đại nhân bên kia sợ cũng sẽ không chịu!"

Nghe lời nghe âm, thân là tâm phúc của hoàng đế, Phùng Trường Tú phải thống minh cỡ nào: “Bệ hạ anh minh!"

Lúc này, thái giám Nghiêm Như Hiền vội vàng tiến vào: “Hoàng thượng, Hình bộ thị lang Từ đại nhân quỳ gối ngoài cửa cung, nói muốn cầu kiến Hoàng thượng một lần.”

Hoàng đế chẳng thèm nhấc mí mắt, đứng dậy nghênh ngang rời đi.

Phùng Trường Tú và Trương Liên Cương liếc nhau, trong lòng đều hiểu được một điểm: Từ gia, đại thế đã mất rồi!

……

Một canh giờ sau, Từ Thịnh bị áp giải vào Cẩm Y Vệ.

Khi hắn đi vào phòng tra tấn tràn ngập máu tanh kia, mùi nước tiểu nồng đậm từ trong đũng quần của hắn tản ra.

“Cha, cha, cứu con, mau cứu con ra ngoài!”

Nhát cáy thế này lại còn có gan động vào Tam gia?

Đám thị vệ Cẩm Y Vệ thân thiết với Tam gia liếc mắt nhìn nhau.

Được rồi, nhóc con, hôm nay ta sẽ thay Tam gia đáp lễ,, cho ngươi nếm thử cái gì mới thật sự là tàn nhẫn!

Đánh cho người ta máu tươi đầm đìa, đó đều là chiêu thức của du côn lưu manh.

Tàn nhẫn thực sự là là để cho ngươi chẳng nhìn ra vết thương nào từ đầu đến chân, nhưng bên trong lại đau đến chết đi sống lại, ngay cả sức lực khóc cha gọi nương cũng không có.

Phải bắt đầu từ đâu đây?

……

Binh mã ty ngũ thành.

Một nhóm lại một nhóm nha dịch tràn vào, đông thành, nam thành, tây thành, bắc thành, đều đầy đủ hết.

Tam gia là ai, là huynh đệ tốt của bọn họ đấy.

Huynh đệ tốt bị người đánh đến mức mẫu thân ruột cũng nhận không ra, đúng là ức hiếp người quá đáng.

Khẩu khí này ai có thể nhịn được?

Ai thèm nhìn?

Con bà nó, coi binh mã ty ngũ thành bọn họ ăn chay chắc.

“Bạch lão đại, đây chính là đang đập vỡ biển hiệu của binh mã ti chúng ta, khẩu khí này chắc chắn phải trút hết ra, các huynh đệ nói có đúng không.”

“Bạch lão đại, nếu ngài không lên tiếng, các huynh đệ ta tự mình làm!”

“Đúng vậy, làm thành cái dạng gì, đến lúc đó ngài cũng đừng nói.”

Bạch Yến Lâm im lặng, lại im lặng, sau đó chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ nói một câu.”

“Nói đi!”

“Nói mau!”

“Bạch lão đại, ngươi nói mau đi!”

Bạch Yến Lâm hắng giọng: “Kiềm chế một chút, đừng giết người, giữ lại một hơi để ta báo cáo kết quả công tác.”