Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 243: Tới cửa



Yến Tam Hợp không nghĩ tới Bùi thái y còn có thể tới khám cho mình, ngoan ngoãn vươn tay ra.

Mấy lần bắt mạch, Bùi Ngụ giờ đã am hiểu mạch tượng của Yến Tam Hợp, ba ngón đặt lên thì đã biết không có gì đáng ngại.

“Chân này của ngươi ngàn vạn lần không thể xuống giường, nhất là nửa tháng đầu tiên, đây là thời điểm gân cốt tự lành, nếu để sai vị trí thì sau này sẽ rất khó khăn đấy.

Yến Tam Hợp có chút chột dạ gật đầu.

“Chuyện đó…” Bùi thái y hắng giọng: “Nội tử bảo ta cảm ơn cô nương, chuyện Quý gia may mắn có cô nương…”

(*)Nội tử là vợ ổng ấy ạ.

“Không cần cảm ơn.” Yến Tam Hợp không để hắn nói tiếp: "Đây là chuyện đã giao dịch qua lại rồi, cảm ơn cũng vô ích, Thang Viên, tiễn Bùi thái y giúp ta.”

“Vâng.”

Hai người rời đi, Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn buồn bực ngồi trong góc, khe khẽ thở dài.

Nha đầu này tám chín phần mười là đã nghe hết lời Ngô thị nói.

“Nếu ngươi ở Tạ phủ không thoải mái, chờ chân ta đi được, chúng ta dọn đến khách điếm ở.”

“Đúng là nên như thế.” Lý Bất Ngôn hừ hừ: "Cái gì mà không táo bạo, không ngả ngớn, làm như khắp thiên hạ chỉ có nàng là nữ tử đứng đắn không bằng?

Ngô thị này nếu như mắng chính mình, Lý Bất Ngôn còn có thể nhịn, mắng Yến Tam Hợp, không động thủ đã là nể mặt nàng lắm rồi.

“Lão gia đến rồi.” Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn hai mặt nhìn nhau: Sao hắn lại đến?

Rèm vừa động, Tạ Đạo Chi đã tới, không nói hai lời hành lễ với Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp vừa nhìn hành động này, thì biết hắn đến đây là vì Ngô thị, chân bị thương không thể đứng dậy, bèn nghiêng người, nhận nửa lễ của hắn.

Tạ Đạo Chi ngồi xuống bên cạnh nàng, trước khi mở miệng thở dài: “Nội nhân ngu xuẩn, ta thay nàng xin lỗi cô nương.”

Yến Tam Hợp nhíu mày: “Tạ lão gia không cần như thế.”

“Phải như thế, như thế còn chưa đủ.” Mặt Tạ Đạo Nhất thành khẩn: “Sau này ta sẽ kìm kẹp nàng, không cho nàng mất mặt xấu hổ trước mặt cô nương, kính xin cô nương nể tình ta và lão phu nhân, đừng để trong lòng.”

Tư thái thấp đến trình độ này, Yến Tam Hợp cũng không tiện nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tạ Đạo Chi lúc này mới lộ ra chút ý cười: "Đa tạ cô nương đã cho ta cái mặt già nua này, thực ra trong lòng ta cũng xấu hổ.”

“Không cần như thế.” Yến Tam Hợp thản nhiên mở miệng: "Đại thiếu phu nhân đối xử với ta rất tốt, ta chỉ nhớ tốt, không nhớ xấu.”

Nghe xem, đây mới là khí độ.

“Đã như thế, cô nương dưỡng thương cho tốt.” Tạ Đạo Chi không nói thêm gì nữa, lại vội vàng vén rèm rời đi, giống như có việc gấp.

Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ tới một người: Thang Viên.

Nhưng mà không đợi các nàng kêu, Thang Viên đã xông vào quỳ gối trước mặt Yến Tam Hợp.

“Cô nương, là nô tỳ báo tin cho Tạ tổng quản.”

Yến Tam Hợp nhíu mày: "Vì sao làm như vậy?”

“Làm người của cô nương, nô tỳ mấy ngày nay cũng nhìn ra một ít, cho dù bị tủi thân thì người cũng sẽ không biện hộ cho mình.”

“Cho nên, ngươi là muốn biện hộ cho ta một tiếng?”

"Hạ nhân trong phủ này, quen đón cao đạp thấp, cô nương nếu chịu thua thiệt không lên tiếng một lần, bọn họ sẽ coi thường cô nương một một lần, cô nương chịu thua thiệt hai lần không lên tiếng, bọn họ còn dám coi thường cô nương hai lần, thời gian lâu dần, cô nương sẽ đau lòng.”

“Ta đau lòng gì chứ?” Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn.

Lý Bất Ngôn vừa đưa tay đỡ, vừa cười nói: "Những người này căn bản không vào được trái tim của tiểu thư chúng ta. Hơn nữa, nếu thực sự đau lòng thì chúng ta sẽ vác đồ đạc lên cút lẹ.”

Thang Viên nhỏ giọng nói thầm: "Ta đoán được mọi người muốn đi.”

Lý Bất Ngôn trêu chọc nàng: “Sao, người không đành lòng à?”

Thang Viên đỏ mặt, không nói lời nào.

“Yên tâm đi, nếu thật sự muốn đi, chúng ta cũng phải bắt cóc ngươi đi.” Lý Bất Ngôn vỗ vỗ vai nàng, nhẹ nhàng chớp mắt.

Thang Viên: "…”

Sao nghe cứ như là muốn bỏ trốn vì tình vậy!

……

Tạ Đạo Chi đâu chỉ là gấp gáp, trong lòng hắn đang nổi lửa rồi.

Lửa càng lớn, dưới chân càng đi gấp, rất nhanh đã tới viện của Ngô thị.

Ngô thị vừa mới từ trong viện của lão phu nhân trở về, còn chưa thở được một hơi, đã nghe người bên ngoài hô lão gia tới, vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Tạ Đạo Chi đi vào trong cùng nàng, ngăn mọi người lại, câu đầu tiên mở miệng khiến Ngô thị biến sắc.

“Sau này, nàng không được đến Tĩnh Tư Cư nữa.”

“Lão gia, đây là vì sao?”

“Nàng còn có mặt mũi hỏi ta vì sao?” Tạ Đạo Nhất vỗ mấy cái: “Không cho nàng đi là để lại thể diện cho nàng, nếu không phải nể tình con cái thì ta đã cấm túc nàng rồi.”

Ngô thị sợ đến chảy nước mắt: “Lão gia, ta đã làm sai cái gì, mà ông muốn cấm túc ta? Ta chẳng qua chỉ là thấy Yến cô nương bị thương chân, nhắc nhở nàng đi đường vững vàng một chút.”

Tạ Đạo Chi: "Nàng như thế là nhắc nhở sao? Nàng là đang lòng vòng nói người ta không an phận thì có.”

“Ta…” Ngô thị khóc nói: "Ta là vì tốt cho ông mà, Tạ phủ làm gì có cô nương nào ngày ngày đều chạy ra ngoài, một khắc cũng không về nhà.”

"Cô ấy không phải cô nương bình thường, chuyện của cô ấy lão phu nhân còn mặc kệ thì nàng xen vào làm gì hả?”

“Là bởi vì lão phu nhân dung túng, nên ta mới phải quản một chút đó.” Ngô thị nói đầy đạo lý: “Nếu không, tương lai nàng gây ra họa, phá hỏng thanh danh Tạ gia thì phải làm thế nào cho tốt?”

“Nàng…”

Tạ Đạo Chi nhìn khuôn mặt ăn nói chính nghĩa của Ngô thị, đột nhiên bao nhiều lửa trong lòng đều tắt hết, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ và mệt mỏi nói không nên lời.

Hắn và Ngô thị thực ra cũng có hai năm ân ái.

Khi đó hắn đi học, nàng hầu hạ mẫu thân, lo liệu gia sự, cuộc sống tuy khó khăn nhưng lại hòa thuận.

Sau đó hắn trúng cử, làm quan, gia nghiệp từng chút đi lên, sau đó hai người càng ngày càng ít tiếng nói chung. Không phải trời đấy bên ngoài muôn màu muôn vẻ, làm cho hắn mê mẩn, mà thật sự là ngươi nói đông, nàng nói tây, ngươi nói nam, nàng nói bắc, không có nói với nhau được.

“Phu nhân.” Tạ Đạo Chi thở dài: “Hôn sự của lão tam ta tự có chủ trương, người ở Tĩnh Tư Cư nàng đừng lo nhiều, nàng chỉ cần an phận hầu hạ lão phu nhân, làm tốt phu nhân của Tạ Đạo Chi ta là được.”

Ngô thị không nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của Tạ Đạo Chi, lại nghe ra một tầng ý tứ khác: “Ý của lão gia là, nếu ta lại quản chuyện bên Tĩnh Tư Cư thì lão gia sẽ bỏ ta sao?”

“Ông nói gà bà nói vịt!”

“Ông nói gà bà nói vịt trời ơi!”

Tạ Đạo Chi tức giận vỗ bàn, tức giận nói: "Đúng, nếu nàng còn quản chuyện ở Tĩnh Tư Cư, thì đừng trách ta không nhớ tình cảm vợ chồng nhiều năm như vậy.”

Ngô thị ngây dại, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

“Lão gia vì một người ngoài mà đòi bỏ ta? Mấy năm nay ta trên hầu hạ lão, dưới hầu hạ trẻ, không có công lao, cũng có khổ lao… Lão gia vào kinh đi thi ba năm, ba năm kia ta và lão phu nhân…”

“Phu nhân, phu nhân, lão gia đã sớm đi rồi.”

“Đi rồi!” Ngô thị "Ai a" một tiếng, khóc ròng nói: "Nỗi khổ của ta còn chưa kể hết…”

Mỗi lần cãi nhau, mỗi lần tố khổ, đừng nói lão gia không kiên nhẫn nghe, đến ta cũng nghe không nổi nữa.

Lý Chính Gia thầm nghĩ, nghĩ đến mấy tấm ngân phiếu kia Đỗ cô nương cho, lại bắt đầu tận hết sức lực châm ngòi.

"Phu nhân, ngài xem ta nói không sai chứ, nha đầu kia ghê gớm lắm, lão gia vì nàng mà đến cả người cũng muốn bỏ đấy!”