Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 350: Thăng chức



Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Chỉ trong một buổi tối, tin tức lão Ngự Sử ba ngày sau muốn vào triều, đã truyền tới từng gia đình cao môn thế hộ của Thành Tứ Cửu.

Nhất là gia đình có nữ nhi làm phi tần ở thâm cung, thì càng kinh hồn bạt vía, chỉ sợ ba ngày sau đại nạn xét nhà diệt tộc sẽ rơi xuống trên đầu bọn họ.

Trời vừa tờ mờ sáng, Tạ Đạo Chi đang ngủ say bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt ra.

“Cha, là con.”

Nghe được một tiếng này, người làm cha mới yên tâm.

“Về lúc nào đó?”

“Sáng sớm hôm qua đã vào kinh.”

“Hôm qua trở về, bây giờ mới nghĩ đến cha ngươi sao, đúng là đứa con hiếu thảo!”

“Cha, con thăng quan rồi.”

Cơn buồn ngủ của Tạ Đạo Chi lập tức biến mất.

“Tổng chỉ huy sứ binh mã ngũ thành.”

Tạ Đạo Chi nhíu mày nhìn khuôn mặt ẩn trong bóng tối của con trai, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Khi nào thì nhậm chức?"

“Hôm nay.” Tạ Tri Phi một đêm không ngủ, quanh mắt hơi thâm.

“Hơi nóng vội chút.” Tạ Đạo Chi chống mép giường ngồi dậy, lau mặt: “Đợi thêm hai ba năm nữa sẽ tốt hơn.”

Cuối cũng vẫn là gừng vẫn già cay, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra được chỗ vi diệu trong đó.

Đúng vậy.

Với tư lịch của hắn, quả thực không đủ để ngồi lên chức tổng chỉ huy sứ Ti binh mã ngũ thành, một là tuổi quá nhỏ, hai là công lao quá ít.”

"Chẳng qua nếu như hắn đã nâng con lên thì hẳn là có dụng ý của hắn, về sau nhớ cẩn thận lời nói việc làm!”

“Vâng.”

Việc nâng ngươi lên và việc ngươi có ngồi vững ở vị trí đó không là một việc cách nhau rất xa.

Tạ Đạo Chi khẽ thở dài: "Vào thời điểm mấu chốt, Thành Tứ Cửu có thể sẽ không thái bình, Tam Nhi, con phải cẩn thận.”

Tạ Tri Phi nghe lời này xong thì thấy hơi đau lòng.

Lời này Hoài Nhân cũng từng nói, ba ngày sau Lục Thời lên triều, không biết sẽ tạo lên sóng gió như thế nào.

“Nha đầu kia thế nào rồi? Lần này có thu hoạch gì không?”

“Thu hoạch không lớn.”

“Nhà ở thế nào?”

“Nhỏ thì nhỏ, nhưng yên tĩnh.”

“Mấy ngày gần đây tinh thần lão phu nhân không tốt, ăn cũng không nhiều, lát nữa con đến dỗ dành, tiện đường nói chuyện của nha đầu kia với bà.”

“Được ạ.”

Tạ Đạo Chi yên lặng nhìn con trai: “Chờ ngày nào đó con rảnh rỗi, dẫn lão phu nhân đi một vòng cho người yên tâm.”

Tạ Tri Phi tự nhiên thấy muốn khóc..

Nếu Yến Tam Hợp đã ra khỏi phủ đến sống ở nơi khác, thì hẳn là không muốn gặp lại người Tạ phủ, nhưng lão phu nhân lại là người có tâm tư nặng nề...

Thôi đi!

“Cha, việc này giao cho con sắp xếp!”

“Đi đi.”

 

Tạ Tri Phi không nhúc nhích, lại hỏi: “Phía bên nương thế nào rồi?”

Tạ Đạo Chi vừa nghe con trai nhắc tới Ngô thị, thì ngọn lửa trong lòng đã bốc lên.

Nếu không phải nữ nhân ngu xuẩn kia không hiểu chuyện thì sao Tạ gia có thể loạn đến mức này.

Giờ thì hay rồi, Yến nha đầu thì tránh đi, lão phu nhân ăn không vô ngủ không ngon, khúc mắc của đại phòng nhị phòng càng ngày càng sâu, còn hắn thì không có chỗ nào để đi, chỉ có thể lẻ loi ngủ ở thư phòng... Đây đều là chuyện tốt mà nữ nhân ngu xuẩn kia làm.

Trước mặt con trai lại không thể nói nhiều, Tạ Đạo Chi lạnh lùng nói: "Thì cũng vậy thôi.”

“Nếu vẫn như vậy, thì còn sẽ không đi thăm người.” Tạ Tri Phi lúc này mới đứng lên: “Lát nữa con bảo Tạ tổng quản truyền tin tức con được thẳng chức qua cho người vui một hồi.”

Tạ Đạo Chi như được trấn an.

Không đi thăm là vì phải lạnh lùng với bà để nàng biết sai. Truyền tin tốt qua là để bà vui vẻ, có hi vọng.

Một tiến một lùi vừa vặn.

"Cứ làm theo lời con đi.”

...

Lúc Tạ Tri Phi ra khỏi thư phòng, người hầu bắt đầu bận rộn dọn dẹp nhà cửa.

Tạ tổng quản biết được Tam gia trở về, cổ áo xiêm y còn chưa cài xong đã vui vẻ chạy lại.

Chủ tớ hai người vừa nhìn nhau, đã biết đối phương có chuyện muốn nói.

Tạ tổng quản vội nói: "Lão nô đưa Tam gia về phòng.”

“Ừ.”

Đi được một đoạn, Tạ tổng quản thấy xung quanh không có người thì vội thấp giọng nói: "Mấy ngày Tam gia đi, trong phủ cũng yên ổn.”

“Có thể không yên ổn sao?”

Lão phu nhân vừa nghe nói Yến cô nương rời đi, thì đã chỉ vào mũi lão gia mắng, lão gia chẳng dám ho he tiếng nào.

Đến lão gia cũng bị mắng, vậy thì ai dám sinh sự vào lúc này chứ.

Phu nhân bị bệnh, Liễu di nương cũng không thoải mái, cha của thiếu phu nhân cũng bị bệnh, mấy ngày nay đại gia và đại thiếu phu nhân đều cùng dùng cơm tối ở Chu gia đến tối với về.

“Phụ thân đại tẩu bị bệnh?” Tạ Tri Phi nhíu mày: “Trong phủ chúng ta đã phái người đi thăm chưa?”

“Chuyện này…” Tạ tổng quản dừng lời một chút: “Còn chưa có thời gian.”

Tạ Tri Phi nào còn gì không hiểu nữa.

Phụ thân bận việc bên ngoài, nội trạch đại tẩu làm đương gia, đây đều là chuyện của đương gia. Đại tẩu là một người hiếu thắng, tất nhiên không tiện chủ động nhắc tới chuyện này.

Phu nhân bị cấm túc, tinh thần lão phu nhân không tốt, đại ca thấy tình hình trong phủ bây giờ cũng không tiện nói.

Mấy chuyện này xảy ra, khiến chuyện của Chu gia bị trì hoãn.

“Lát nữa ngươi đến Bách Dược Đường một chuyến, mua dược liệu tốt nhất đưa đến, mua nhiều một chút, cho đại tẩu chút thể diện.”

“Tam gia yên tâm, việc này lão nô chắc chắn giải quyết ổn thỏa.”

“Còn vị kia thì sao?”

“Nhị gia vẫn xuất phủ, hồi phủ bình thường, ba ngày trước hắn đứng ở cửa Tĩnh Tư Cư đến nửa đêm.” Tạ tổng quản nhìn sắc mặt Tam gia, lại nói thêm một câu: "Lão nô cũng đâu phải giun đũa trong bụng hắn, cũng không hiểu hắn đứng đến nửa đêm là có ý gì.”

“Còn nữa không?”

“Còn có một việc, ngày đó lão nô đến chỗ Yến cô nương đưa chút đồ, nghe Thang Viên nói, Nhị gia có đến, nhưng chưa nói được mấy câu, chỉ uống vài ngụm trà, ngồi một chút rồi đi.”

“Hắn nhàn rỗi đó.” Tạ Tri Phi không hề che giấu sự chán ghét trên mặt, nhất là khi biết người này muốn cưới Yến Tam Hợp, sự chán ghét này đã chạy từ trong lòng lên đến mặt.

“Giúp ta quan sát tiếp đi.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, lát nữa đi nhắn tin cho phu nhân, nói con trai bà thăng quan rồi.”

“Hả!” Tạ tổng quản chợt cười như một đóa hoa: “Lão nô chúc mừng tam gia, chúc mừng tam gia, đến tối..."

“Cha nói, thời điểm mấu chốt phải cẩn thận mọi sự, không nên bày yến hội gì cả.” Một chân Tạ Tri Phi vừa đặt vào viện Thế An thì chợt chậm bước lại.

“Bên nhà ngoại đại tẩu có việc, chuyện trong phủ ngươi phải cẩn thận, tai mắt của Đỗ Y Vân hẳn là không chỉ có một mình Lý Chính Gia, ngươi cố gắng bắt cho được từng người một, còn khiến ta vui lòng hơn việc bày tiệc lớn đó.”

Vừa dứt lời, Chu Thanh đã đi ra đón: “Gia, nước nóng đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Tạ tổng quản: "Đến nhà kho tìm mấy cây sâm già, đưa hai cây cho Lý cô nương, hai cây cho Chu Thanh ăn.”

Chu Thanh ngẩn ra: “Gia, thương thế của ta khỏi rồi…”

“Gia cái gì mà gia?” Tạ Tri Phi búng lên trán Chu Thanh: “Khỏe bảy tám phần rồi cùng dưỡng cho gia, Tạ Tiểu Hoa, ngươi còn thở không?”

“Nghe rồi, Tiểu Hoa nghe hết rồi!” Tạ tổng quản nịnh nọt cười với Chu Thanh: “Thanh gia à, chúng ta dưỡng thương cho tốt, chắc chắn sẽ có sâm mà.”

Tam gia nhìn Tạ tổng quản, nói với Chu Thanh: "Ngươi thuận tiện đến nhà kho với Tạ tổng quản chọn mấy món đồ, đưa đến phủ Bạch Yến Lâm, thứ nhất là vì thể hiện một chút, thứ hai là hỏi thăm xem hắn thăng tới nơi nào rồi.”

Dứt lời, hắn phất tay áo vào trong phòng, để lại hai người ngổn ngang cảm xúc.

Chu Thanh: Tam gia làm việc càng ngày càng ổn trọng.

Tiểu Hoa: Ta nhìn hắn lớn lên từng ngày, đúng là càng ngày càng có tiền đồ!

Đúng lúc này, một bóng người xông tới.

“Ta Ngũ Thập, Tạ Ngũ Thập, đại sự không tốt, Yến Tam Hợp nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi.”