Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 354: Vinh Quang



Trước cửa Binh Mã Ti ngũ thành, Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho thị vệ phía sau rồi bước vào phủ nha.

Nhiệm vụ tuần tra đã được bố trí xong, thân là Tổng chỉ huy sứ chắc chắn phải tọa trấn phủ nha, thuận tiện tiếp thu tin tức từ khắp nơi truyền đến.

Mông mới vừa ngồi xuống, trà nóng còn chưa uống miếng nào, thì lão thủ trưởng Bạch Yến Lâm vội vàng đến.

Hắn được thăng từ chức đô sát viện, lên ngự sự tuần thành, trang phục võ tướng cũng đổi thành quan phục của văn thần.

Bạch Yến Lâm cũng là tân quan nhậm chức ba mồi lửa, đang âm thầm tuần tra thành Tứ Cửu, ai ngờ lại thấy Binh mã ti ngũ thành đang ngầm hành động gì đó, vội chạy tới hỏi xem là tình huống gì.

Tạ Tri Phi không tiện nói thêm gì, chỉ hờ hững trả lời một câu: "Nghe nói lão ngự sử buộc tội Nghiêm Như Hiền nhúng tay vào gian lận trong khoa thi mùa xuân, không sợ việc to tát, chỉ sợ chuyện không may xảy ra."

Biểu cảm của Bạch Yến Lâm rất khó nói.

Tên nhóc này Tạ Tri Phi ở trước mắt hắn nhiều năm, vừa không ra gì vừa lười. Sao vừa ngồi lên vị trí tổng chỉ huy sứ, sợi dây trong đầu lại trở nên nhạy bén như vậy? Đúng là phải đề phòng một chút.

Khoa thi mùa xuân liên quan đến tiền đồ của mỗi một học trò, những người này một khi biết được có người làm việc gian lận, thì chắc chắn sẽ trở mặt.

"Đại nhân, đại nhân.” Gã sai vặt của Bạch Yến Lâm đầu đầy mồ hôi vọt vào: "Nha môn gọi đại nhân trở về ngay lập tức.”

“Chuyện gì?”

“Nói là lập tức tiến cung.”

“Tiến cung làm gì?” Bạch Yến Lâm căng thẳng đứng bật dậy.

Gã sai vặt gãi đầu: “Tiểu nhân nghe nói là muốn hợp tác điều ta gì đó.”

Bạch Yến Lâm vội nói với Tạ Tri Phi: "Ta đi trước, tên nhóc ngươi chú ý một chút.”

“Bạch lão đại, lão đại.” Tạ Tri Phi tiến lên, túm lấy cánh tay hắn, cười hì hì nói: "Phía đầu kia của ngươi có tin tức gì, thì truyền cho huynh đệ một tin, mặt mũi của Binh Mã Ti Ngũ Thành cũng là mặt mũi của lão đại ngươi.”

“Bỏ ra, bỏ ra.” Vẻ mặt Bạch Yến Lâm ghét bỏ, mắt lại vội chớp hai cái.

Tạ Tri Phi giơ tay lên, dứt khoát ôm vai Bạch Yến Lâm, thấp giọng nói: “Ngự Sử Đài là nha môn nước rất trong, chỉ cần ta ở đây, ngũ thành cũng tính là của Bạch lão đại một phần.”

“Tên nhóc ngươi!”

Quá nương nó hiểu chuyện, hèn gì có thể tiếp nhận vị trí của ta.

Nụ cười trên mặt Bạch Yến Lâm suýt nữa cứng lại: “Không nói trước được, đi làm việc đi.”

Hắn mới vừa đi không bao lâu, Chu Thanh đã vội vàng trở về, đi tới bên Tạ Tri Phi thấp giọng nói: "Gia, đã đưa tin qua cho Yến cô nương rồi.”

“Nàng nói thế nào?”

“Nàng hỏi, Tam gia nói tin tức này cho nàng là có dụng ý gì, ta lắc đầu, nên nang thả ta đi.”

Hai ngón tay Tạ Tri Phi đặt sau lưng khẽ vân vê vài cái.

Nói tin tức cho nàng thực ra chẳng có dụng ý gì, chỉ là trực giác nói cho hắn biết phải làm như vậy.

“Trước cửa cung bố trí mấy huynh đệ của mình, vừa có gió thổi cỏ lay thì kêu họ nói với ta.”

“Vâng.” Chu Thanh vội vàng chạy đi lại, trong chính đường to lớn chỉ còn lại một mình Tạ Tri Phi.

Hắn chậm rãi thong thả đến trước ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết từ lúc nào, mặt trời mùa thu vốn diễm lệ đã bị mây đen bao phủ, một trận gió lớn thổi qua làm rơi một chiếc lá khô.

Lòng Tạ Tri Phi không biết vì sao cứ cảm thấy bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

...

Trong điện Thái Hòa, buổi triều sớm vẫn còn tiếp tục.

Và tấu chương buộc tội cùng trình lên, còn có cả ba bó chứng cứ gian lận Nghiêm Như Hiền trong khoa thi mùa xuân.

Theo lệ thường, người của Tam ti sẽ lập tức dời bước đến thiên điện khám nghiệm chứng cứ, sau đó cho Hoàng đế một kết luận cuối cùng. Nhưng mà chứng cứ quá nhiều, mấy người họ căn bản kiểm tra không hết, Tam Ti không thể không xin điều lệnh từ Hoàng Đế, lại điều động nhân thủ từ bên Tam ti.”

Kim khẩu của Hoàng đế vừa mở, nói một chữ "Chuẩn", sau đó nửa nhắm hai mắt ngồi ở trên ghế rộng, không có chút động tĩnh gì.

Phía dưới ghế rộng, đặt hai cái ghế, bên trái là Đông cung Thái tử Triệu Ngạn Lạc, bên phải là lão Ngự Sử Lục Thời.

Các bá quan đói bụng mệt mỏi, chân mỏi đau lưng, nhưng chẳng ai dám hó hé tiếng nào, chỉ có thể cắn răng nín nhịn.

Một canh giờ trôi qua...

Hai canh giờ trôi qua...

Ba canh giờ trôi qua...

Trong thiên điện không có động tĩnh gì.

Không khí căng thẳng đến đáng sợ, ánh mắt Triệu Diệc Thời lướt từ lão hoàng đế, quẹo đến trên người Thái tử, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt đầy chính khí của Lục Thời.

Có hai điểm hắn nghĩ mãi mà không rõ, hôm nay Lục Thời lên triều, không phải nên lấy ra chứng cứ Nghiêm Như Hiền dâm loạn hậu cung sao?

Sao lại chuyển sang vụ án gian lận khoa thi mùa xuân này chứ?

Đây là thứ nhất!

Thứ hai.

Vì sao Nghiêm Như Hiền lại có tay mắt thông thiên đến thế?

Khoa thi mùa xuân ba năm một lần, từ trên thiên tử, đến dưới bách tính, đều nhìn chằm chặp vào, sao hắn có thể xen vào được? Trong chuyện này có thể lôi kéo người nào khác hay không?

Nghĩ tới đây, Triệu Diệc Thời nghiêng đầu nhìn qua, vừa khéo liếc đến Lễ bộ thượng thư Đỗ Kiến Học.

Giờ phút này hai chân Đỗ Kiến Học mềm nhũn như bông, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra bên ngoài.

Từ xưa đến nay, khoa thi mùa xuân đều thuộc phạm vi chức trách của Lễ bộ, hắn ngồi ở vị trí này hơn ba năm, từng tự tay lo liệu một lần. Để tay lên ngực tự hỏi chưa từng làm chuyện gì không xứng với cái mũ quan này, nhưng không đủ bảo đảm dưới tay có người không sạch sẽ, từ đó sẽ liên lụy đến hắn. Mà liên lụy này, nhẹ thì giáng cấp, nặng thì bãi quan, như thế thì phải làm sao đây?

Lòng Đỗ Kiến Học nóng như lửa đốt.

...

Đồng hồ cát đổ qua đổ lại, ngay lúc các bá quan đói bụng đến mức ngực trước dán ngực sau, đến cắn răng nín nhịn cũng chịu không nổi thì Ngự Sử Đài Hữu Đô Ngự Sử Tần Đức Thư vội vàng vào điện.

“Bệ hạ.” Tần Đức Thư khom người nói: "Tam ti đã kết thúc bước đầu kiểm tra thực hư, chứng cứ Lục đại nhân trình lên vô cùng xác thực, gần hai mươi năm thời gian, Nghiêm Như Hiền tổng cộng nhúng tay hai lần vào khoa thi mùa xuân, trong ngoài cấu kết với tiền Lễ bộ Thượng thư Lý Hưng.”

Vĩnh Hòa đế vỗ một chưởng lên ghế rồng, tức giận ngập trời: “Người đâu, bắt Lý Hưng áp vào đại lao trong kinh nghiêm thẩm vấn cho trẫm.”

“Vâng.”

Lại là Lý Hưng?

Triệu Diệc Thời thầm nghĩ đúng là bị hắn đoán đúng rồi, chỉ dựa vào một mình Nghiêm Như Hiền, thì căn bản nhúng tay không tới khoa thi mùa xuân, bên trong chắc chắn có người tiếp ứng.

Chỉ là Lý Hưng đã cáo lão hồi hương, bệ hạ sẽ giao vụ án này giao cho ai đây?

Đúng lúc này, Vĩnh Hòa đế rũ mắt: “Thái tử.”

Thái tử Triệu Ngạn Lạc lập tức đứng lên: “Bệ hạ.”

“Vụ án này do ngươi đích thân thẩm vấn, Tam ty ở bên cạnh hiệp trợ.” Vĩnh Hòa đế chậm rãi đứng dậy, giọng nói sắc bén: “Chắc chắn phải điều tra ra manh mối cho trẫm, để cho các họ trò trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.”

Triệu Ngạn Lạc vội nói: "Vâng!”

“Lễ bộ thượng thư đâu?”

“Bệ hạ." Đỗ Kiến Học kinh hồn bạt vía bước ra.

Vĩnh Hòa đế không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt hổ lạnh lùng nhìn Đỗ Kiến Học, khiến hắn tới mức vội quỳ xuống nói: "Sau khi thần trở về chắc chắn sẽ tự điều tra xem xét lại.”

“Tự tra xét mình là không đủ.” Thanh âm Vĩnh Hòa Đế nặng nề: "Trẫm chắc chắn phải giết vài người, mới có thể khiến cho các ngươi sợ hãi, không dám gây loạn triều cương nữa.”

“Thần ghi nhớ trong lòng.” Đỗ Kiến Học nằm trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy.

“Thái Tôn.”

Triệu Diệc Thời tiến lên một bước: "Bệ hạ.”

Gương mặt Vĩnh Hòa mỏi mệt: “Ngươi đưa lão Ngự Sử xuất cung thay trẫm.”

Triệu Diệc Thời: "Vâng!”

“Cẩm Y Vệ ở đâu?”

“Có thần.”

“Án này chưa điều tra hết manh mối, bảo vệ an nguy của lão Ngự Sử.”

“Thần tuân chỉ!” Vĩnh Hòa đế thâm sâu nhìn Lục Thời: “Lão đại nhân, giữ gìn sức khỏe, giang sơn xã tắc của trẫm không thể thiếu trung thần như ngươi được.”

Lục Thời vịn ghế quỳ xuống, cao giọng trả lời: "Thần, nguyện cúc cung tận tụy vì bệ hạ, đến chết mới thôi.”

“Tốt, tốt, tốt!”

Vĩnh Hòa đế liên tục nói ba chữ tốt, rồi rời đi.

Một lát sau, Triệu Diệc Thời đỡ cánh tay Lục Thời, ra khỏi đại điện trong tầm mắt của mọi người.

Văn võ bá quan rất nóng mắt, nhưng lại rất e ngại nhìn vị lão đại nhân này.

Sự vinh quang này, trước giờ chưa ai có được, không biết sau này có còn ai nữa hay không.