Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 365: Nghe kịch



“Xin lỗi, hai vị cô nương, Xướng Xuân Viên chúng ta không bán chỗ ngồi cho nữ.”

“Sao!” Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm ra, đặt ở trên cổ tiểu nhị: "Bà đây có tiền mà còn không cho dùng hả?”

Tiểu nhị sợ tới mức mặt trắng bệch, thầm nói nào có một câu không hợp, đã móc kiếm ra đâu bà cô.

Bà cô Lý đưa tay móc ra một tấm ngân phiếu.

"Nói với viên chủ của các ngươi, nếu hắn dám không cho tiểu thư nhà ta nghe kịch thì ta ta lập tức tìm người hủy luôn Xướng Xuân viên của hắn, ngươi tin hay không?”

“Tin tin tin.”

Tiểu nhị thấy người tới không hiền, vội vàng mềm nhũn nói: "Hai vị cô nương chờ một lát, ta đi bẩm báo với viên chủ nhà ta.”

“Còn không mau đi!”

Tiểu nhị chạy như chớp, Lý Bất Ngôn nháy mắt với Yến Tam Hợp: “Tiểu thư, khí thế nô tỳ thế nào?”

Yến Tam Hợp: "Mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ liều, khí thế của Lý đại hiệp rất ổn.”

Lý Bất Ngôn nghe xong, cười hề hề.

Trong lúc nói chuyện, một lão tiểu nhị lớn tuổi đi ra đón, khom người cười với Yến Tam Hợp: "Mời tiểu thư vào bên trong.”

Yến Tam Hợp học bộ dáng của tiểu Bùi gia, kiêu ngạo, tự đắc khí phách đi vào cửa.

Lý Bất Ngôn thầm khen một tiếng trong lòng, nhét ngân phiếu vào trong tay lão tiểu nhị: “Hầu hạ tiểu thư nhà ta cho tốt, ta có thưởng.”

“Vâng, vâng, vâng, ngài yên tâm.”

Trong cửa còn có một gian khác, Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn từng đến giáo phường ti, nhìn thấy cái gì cũng không hiếm lạ.

Chỉ chốc lát, đã đi tới trước một tòa tiểu lâu, lão tiểu nhị ân cần nói: "Tiểu thư đi chậm thôi, cẩn thận ngưỡng cửa.”

Yến Tam Hợp hừ một cái trả lời hắn.

Đi vào trong lầu, ba người bước lên cầu thang.

Yến Tam Hợp vừa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh.

Đây là một tòa tiểu lâu tứ phương, giữa đình viện trống không, bày rất nhiều bàn ghế. Phía trước là một sân khấu lớn, sân khấu nằm ở phía đông hướng về phía tây, các nhạc sĩ đang điều chỉnh dây đàn.

Đến lầu hai, lão tiểu nhị dẫn các nàng vào một gian phòng bao.

Nói là phòng bao, nhưng hai bên chỉ dùng lan can chạm trổ cao nửa người vây lại, hai bên trái phải có ai ngồi, động tĩnh thế nào đều có thể thấy rõ ràng.

Thật trùng hợp, đoàn người Lục Thời, đang ngồi bên tay trái Yến Tam Hợp.

Từ góc độ này của Yến Tam Hợp, thậm chí có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt xám trắng của Lục Thời.

Lục Thời dường như nhận ra ánh mắt Yến Tam Hợp, quay đầu lạnh lùng nhìn cô.

Yến Tam Hợp không sợ hãi, khẽ vuốt cằm với hắn.

Dùng lời của Lý Bất Ngôn là: Bà cô vào đây rồi, ngươi làm gì được?

Lục Thời không làm gì, mà lạnh lùng thu ánh mắt lại.

Lúc này, trong phòng bao có hai nha hoàn đi vào, nha hoàn áo đỏ tay cầm khăn lông nóng, nha hoàn áo xanh bưng trà quả điểm tâm.

Yến Tam Hợp dùng khăn lông lau ngón tay, hỏi: "Hôm nay hát vở gì?”

Lão tiểu nhị cười nói: "Hát khúc Tây Sương Ký, diễn viên giỏi, kịch bản cũng hay.”

Cái quái gì thế?

Yến Tam Hợp liếc Lý Bất Ngôn một cái: Ngươi từng nghe chưa?

Lý Bất Ngôn bĩu môi: Bản đại hiệp chắc rảnh!!!

Yến Tam Hợp đặt khăn xuống cạnh bàn: “Khi nào thì bắt đầu vở kịch?

Lão tiểu nhị vươn một ngón tay khô vàng: “Cô nương xem đi.”

Trống vừa gõ, chiêng nhỏ vừa gõ, màn che chậm rãi kéo ra, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Trong tiếng nhạc, một người có dáng dấp thư sinh, mặc trường sam màu trắng, đầu đội mũ nhỏ, anh khí bừng bừng đi lên sân khấu kịch. Đi lên cùng thư sinh là một tăng nhân nhỏ mặt trắng.

Yến Tam Hợp nào có tâm tư nghe diễn, tâm tư của nàng đều ở trên người Lục Thời rồi.

Chỉ thấy người này một tay đặt ở trên bàn, một tay đặt ở trên đùi, bàn tay trên đùi kia đánh nhịp theo tiếng trống.

Lục Đại bên cạnh đợi trà lạnh rồi đưa vào tay Lục Thời.

Lục Thời nhận lấy, đưa đến bên miệng, lúc này thư sinh trên đài không biết hát câu gì, khiến Lục Thời lại đặt chén trà xuống.

Yến Tam Hợp nhìn dáng vẻ kia của hắn, bỗng nhiên lại thấy hứng thú với ngươi này người trên sân khấu.

Thư sinh kia là ai, tăng nhân kia là ai?

Lão tiểu nhị đang muốn nói chuyện, Yến Tam Hợp nhìn thấy nha hoàn áo đỏ đang nhìn Lý Bất Ngôn.

Lý Bất Ngôn ném ra một lượng bạc vụn: “Ngươi đi đi, nha hoàn mặc ảo đỏ ở lại.”

Lão tiểu nhị cầm bạc, khom người rời đi với nha hoàn áo lục.

“Ngươi lại đây.” Lý Bất Ngôn vẫy tay với nha hoàn áo đỏ, lại móc ra một lượng bạc vụn: “Tiểu thư nhà ta hỏi cái gì, thì ngươi trả lời cái đó.”

Bạc mà ai chẳng thích.

Nha hoàn áo đỏ vui vẻ rạo rực cầm lấy bạc, đứng ở bên cạnh Yến Tam Hợp.

“Cô nương, thư sinh nghèo kia tên là Trương Sinh, tên Cũng tự Quân Đoan, vào kinh ứng thí, ở nhờ chùa Phổ Cứu; tăng nhân mặt trắng kia là hòa thượng trong chùa.”

Trong lúc nói chuyện, trên sân khấu lại có một nữ tử áo đỏ bước ra, trong tay còn cầm cây quạt, chào hỏi với người phía sau "Tiểu thư, tiểu thư".

Yến Tam Hợp còn chưa mở miệng, nha hoàn đã cười nói: "Người này là bà mai, tiểu thư nàng tên là Thôi Oanh Oanh, là con gái một của Thôi tướng quốc.”

Thư sinh nghèo?

Con gái một của tướng quốc?

Yến Tam Hợp lại nhìn về phía Lục Thời.

Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Lục Thời xuất hiện một chiếc quạt xếp, chậm rãi lắc lư.

Một đêm mưa gió, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống bốn năm độ, lúc này phe phẩy quạt... Chẳng lẽ quan bào trên người hắn rất dày?

Yến Tam Hợp thu ánh mắt lại, ngón tay khẽ điểm nhẹ ba cái lên bàn, Lý Bất Ngôn duỗi lưng đứng lên.

“Tiểu thư, ta đi vệ sinh một chút, lát nữa sẽ trở lại.”

“Cô nương, đi vệ sinh ở...” Lý Bất Ngôn vỗ vỗ vai nha hoàn: “Đừng nói nữa, ta tự hỏi thăm là được, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng xem kịch của tiểu thư nhà ta.”

Lúc này, trên sân khấu bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Thư sinh tuấn lãng và đại tiểu thư xinh đẹp bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt không rời, gương mặt đỏ ửng.

Bên tai là tiếng gió gào thét, bên cạnh là tiểu hòa thượng và bà mai, mà lúc hai người nhìn nhau, tựa như chẳng còn thế giới bên ngoài nữa.

Vừa gặp đã yêu.

Yến Tam Hợp thấp giọng hỏi: "Thôi Oanh Oanh sao lại ở chùa Phổ Cứu vậy?”

Nha hoàn áo đỏ: "Hồi bẩm cô nương, Thôi tướng quốc mắc bệnh qua đời, tướng quốc phu nhân mang theo linh cữu con gái về quê chôn cất, vừa lúc đi ngang qua chùa Phổ Cứu, cũng tá túc ở đây.”

“Sau đó giữa hai người này lại xảy ra chuyện gì?”

“Tương Bồ Châu có Tôn Phi Hổ khởi binh làm loạn, loạn quân bao vây chùa Phổ Cứu, muốn cướp Oanh Oanh làm áp trại phu nhân.”

“Sau đó thì sao?”

Lão phu nhân trong lúc nguy cấp đã hứa hẹn, ai có thể phá giặc giải vây, thì sẽ gả Oanh Oanh làm thê tử.

“Trương Sinh phá tặc giải vây sao?”

“Đúng, Trương Sinh mời Bạch Mã tướng quân trấn thủ Đồng Quan đến cứu giúp, Đỗ Xác vội tới, bình định loạn binh, giải vậy chùa Phổ Cứu.”

“Xem ra Trương Sinh này cũng bản lĩnh đó.”

“Nhưng lão phu nhân lại chê Trương Sinh là một thư sinh nghèo, không giữ lại, chỉ cho phép Trương Sinh và Oanh Oanh làm huynh muội, đúng là lật lọng.”

“Lão phu nhân không phải lật lọng, mà là có tầm nhìn xa.” Yến Tam Hợp khẽ lắc đầu: “Môn không đăng hộ không đối, ngày sau sẽ có rất nhiều chuyện phiền lòng.”

Nha hoàn: "...”

“Phía sau phát triển như thế nào?”

“Trương Sinh lại tương tư, cầu bà mai âm thầm đưa thư tình giúp, cô nương lát nữa có thể nghe kỹ đoạn này.”

Nha hoàn cười rộ lên: "Đoạn này rất thú vị.