Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 390: Sư đệ



Lục Thời trở nên im lặng, thời gian ở lại chuồng ngựa càng lúc càng dài, tốc độ ăn cơm càng lúc càng nhanh.

Tiên sinh hỏi hắn vì sao, hắn trả lời: "Cứ cảm thấy còn có rất nhiều sách chưa ngộ hết, thời gian không còn kịp nữa.”

Lời này, không có giả.

Chử Ngôn Đình xuất hiện, khiến Lục Thời thực sự cảm nhận được, cái gì gọi là người so với người, tức chết người.

Xuất thân nhà thi lễ, từ nhỏ đã được danh sư vỡ lòng, vừa mới mười bốn tuổi, đã có danh hiệu Giải Nguyên.

Lục Thời ngoại trừ lớn hơn hắn chín tuổi, thì những thứ khác đều không sánh bằng.

 

Ngày hôm đó, tiên sinh không hồi phủ dùng cơm, hắn vội vàng ăn xong rồi đi chuồng ngựa đọc sách giống như thường ngày.

Đêm khuya yên tĩnh, cô nương bước tới.

Trực giác của hắn nói là không đúng, bình thường giờ này nàng đã đi ngủ rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cha được triệu vào cung, đến bây giờ còn chưa trở về, đã mấy canh giờ rồi.”

“Có phái người đến phủ Thái tử hỏi thăm tình hình không?”

“Hỏi thăm rồi, điện hạ cũng bị gọi vào cung.”

“Ngươi đang lo lắng gì thế?”

Nàng cắn môi dưới, hồi lâu mới nói: "Lòng vua khó dò.”

Bốn chữ, khiến Lục Thời không khỏi căng thẳng.

“Đừng sợ, ngươi về phòng trước, ta sẽ đến phủ Thái tử hỏi thăm thử.”

“Sư huynh, huynh nói lỡ như...”

“Không có lỡ như.” Hắn nới với Lâm Bích ở xa: "Cho ta hai gã sai vặt đi theo, có chuyện gì, ta bảo bọn họ trở về đưa tin.”

“Vâng.”

Lục Thời đến phủ Thái tử, cũng không ngờ người ở phủ Thái tử cũng nóng lòng như lửa đốt, Thái tử phi thậm chí còn đứng trông mong ở cửa.

Trong nháy mắt này, Lục Thời đột nhiên cảm thấy những quý nhân này cũng rất đáng thương.

Phú quý sống chết của bọn họ, hỉ nộ ái ố thực ra đều bị một người điều khiển.

Thiên đường, địa ngục đều chỉ ở trong một suy nghĩ của người đó.

Lục Thời bảo gã sai vặt trở về báo tin cho đại tiểu thư, còn mình lại mang theo một gã sai vặt khác đi đến cửa cung.

Cửa cung đóng chặt, không có động tĩnh gì, hắn chỉ có thể chờ.

Một người khác cũng chờ ở cửa cung, là quản sự phủ Thái tử.

Quản sự đợi đến nửa đêm, không chịu nổi nữa bèn ra xe ngựa ngủ gật.

Lục Thời không ngủ được, bèn đứng đọc sách.

Đọc sách cả đêm, vẫn không có tin tức của hai người, lúc trời vừa sáng, quản sự phủ Thái tử gấp đến độ đi vòng quanh, mặt trắng bệch như quỷ.

Lục Thời suy nghĩ, gọi một gã sai vặt khác tới.

Trở về nói với tiểu thư, không có tin tức đó là tin tức tốt nhất, kêu nàng an tâm dùng bữa sáng.

“Lục công tử, ngươi đây không phải là...”

“Cứ làm theo lời ta, nói với tiểu thư như thế.” Lục Thời trở nên nghiêm trọng: “Không được thêm một chữ, cũng không được bớt một chữ, mau đi đi.”

Gã sai vặt bị sự nghiêm túc trên mặt hắn làm cho hoảng sợ: “Vâng!”

Lục Thời sốt ruột thật, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, kinh nghiệm những năm này nói cho hắn biết, người vội vàng thì dễ dàng phạm sai lầm.

Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, gã sai vặt kia hiển nhiên là nói thêm vài câu, chỉ qua nửa canh giờ, nàng đã ngồi xe ngựa vội vàng chạy tới.

Một đêm không về, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Lục Thời nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô nương, không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng vài cái.

Cô nương cũng không nói lời nào, thuận thế đặt đầu lên cánh tay hắn.

Lục Thời bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này thực rất yếu đuối, chỉ là bên ngoài cố gắng chống đỡ mà thôi.

“Chử Ngôn Đình đâu?”

“Đang ngủ.”

Cô nương "hừ" một tiếng: "Hắn nói không sao đâu.”

Lục Thời thầm nghĩ: Tên nhóc kia cũng chỉ là một đứa bé!

“Đường Chi Vị.” Trong lúc yên tĩnh, hắn bỗng nhiên nói một tiếng: “Tiên sinh đặt cho ngươi cái tên này, có dụng ý gì?”

“Tang chi vị lạc, kỳ diệp ốc nhược*.”

* Cây dâu chưa rụng, Thì lá trơn mướt (như dung sắc em còn đẹp đẽ rỡ ràng).(thi viện)

“Không phải dụng ý này.”

Nàng ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.

Hắn quay lại nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đường Chi Vị, Vị Chi Điềm*.”

*điềm dịch là ngọt

Điềm là gì?

Vô tư vô lự là ngọt, cẩm y ngọc thực là ngọt, gả được lương nhân là ngọt, con cháu đầy đàn là ngọt.

Nha đầu, yên tâm đi, số của nàng tốt lắm.

Đường Chi Vị ngẩn ra trước, sau đó, khẽ mỉm cười.

...

Thái tử và tiên sinh lần lượt ta khỏi cung lúc chạng vạng, hai người không nói thêm một câu, lên xe ngựa nhà mình, lập tức lên đường hồi phủ.

Lúc này Lục Thời mới biết, tiên sinh và Thái tử quỳ nửa đêm, nguyên nhân là vì Thái tử nói sai một câu với bệ hạ.

Chân của tiên sinh mấy ngày sau mới dần hồi phục.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, ánh mắt hắn nhìn Lục Thời rất khác, hơn nữa yêu cầu càng ngày càng cao, có gì không hài lòng, là thổi râu trừng mắt.

Nha đầu kia hình như cũng rất khác, bắt đầu chĩa mũi nhọn vào Chử Ngôn Đình.

Bàn ăn vẫn là bốn người, thư phòng cũng là bốn người, nhưng đối thoại lại biến thành như thế này:

“Sư muội, ta viết chữ này thế nào?”

“Không được đẹp lắm.”

“Chữ của Lục sư huynh, còn kèm hơn ta nữa.”

“Ai nói Lục sư huynh kém, đó là tự sáng tạo thể mới.”

“...”

“Sư muội, lát nữa chúng ta chơi cờ nhé?”

“Cả ngày chỉ biết chơi, không thể học tập, yên lặng làm văn như Lục sư huynh sao.”

“Đó là do Lục sư huynh không thông minh bằng ta.”

“Đừng tự dát vàng lên mặt mình, Lục sư huynh là đại trí giả ngu.”

“...”

“Sư muội, món ăn này là ta thích, sao ngươi lại nhích lại phía Lục sư huynh?”

“Ngươi mập quá, Lục sư huynh thì gầy, ngươi ăn ít lại, huynh ấy phải ăn nhiều. Lục sư huynh, huynh ăn đi...”

Thiếu nữ cười với Lục Thời, ánh nến lồng ở trên người nàng, tự dưng trở nên thật thân thiết.

“Lục sư huynh, huynh xem sư muội… ăn hiếp ta kìa.” Chử Ngôn Đình tủi thân.

Lục Thời bỗng nhiên cảm thấy, tên nhóc này thực ra cũng không đáng ghét, vẫn có vài phần đáng khen.

...

Ngày tháng, lặng lẽ trôi qua trong cảm giác thân thiết này.

Lại đến ngày hai tháng hai, ngày sinh nhật sư muội.

Một năm này, sư muội đã mười bốn tuổi, hắn đến Lục gia đã hai năm.

Năm thứ nhất, trên người hắn không có mấy văn tiền bạc, chỉ có thể tắm rửa Não Nhân Nhi sạch sẽ, làm mã phu cho nàng.

Một năm này, hắn dùng mỗi ngày nghỉ, đến làm việc ở tiệm rèn sắt của huynh đệ tốt Tam Bàn, thời gian một năm để dành sáu lượng bạc.

Hắn dùng sáu lượng bạc này, mua một hộp son ở cửa hàng son tốt nhất kinh thành.

Ngày hai tháng hai, Đường gia ngựa xe như nước, khách khứa nối nhau không dứt.

Thân là đại đệ tử của tiên sinh, hắn thay y phục đẹp nhất, giúp tiên sinh tiếp đón khách đến.

Lục Thời vốn không phải là người giỏi giao tiếp, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau tiên sinh, gật đầu với người này, thi lễ với người kia.

Chử Ngôn Đình thì lại như cá gặp nước, mỗi lời nói cử chỉ đều ứng phó rất có đạo lý.

Hắn thậm chí còn dẫn theo một người, người nọ tên là Đường Trăn, dáng vẻ thanh tú, trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là một người thông minh.

Đường Trăn tới bái sư, tiên sinh chỉ hỏi hắn mấy vấn đề, đã ban cho hắn tự: Kiến Khê.

Tiên sinh nói đứa nhỏ này rất có linh khí sơn thủy, tâm trí cũng đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được bên trong, trong sáng.

Đường Kiến Khê cứ như vậy, trở thành tiểu sư đệ của hắn.

Hắn lớn hơn sư muội mười ba ngày.

Lúc tiểu sư đệ tới hành lễ với hắn, cũng lắp bắp kinh hãi.

Tên nhóc này còn không giỏi che giấu bằng Chử Ngôn Đình, mở to mắt nhìn Lục Thời nửa ngày, cảm thán một câu.

“Đại sư huynh, sao huynh lại già như vậy?”

Lục Thời: "...”

Đường Kiến Khê: "Đại sư huynh, huynh đã lập gia đình chưa?”

Lục Thời lắc đầu.

Đường Kiến Khê trừng mắt: “Đại sư huynh, huynh già như vậy còn chưa lập gia đình, là có vấn đề gì sao?”

Lục Thời thầm đáp lại anh một chữ: Khốn kiếp!