Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 400: Dư sinh



“Thật thông minh, thật thông minh!”

Lục Thời vỗ mạnh vai Yến Tam Hợp vài cái.

Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn: "...” Ta đoán đúng rồi?

Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng loạt ngẩng đầu, hai người cảm giác máu của mình đều bị dọa đến lạnh rồi.

Lâm Bích, cái này, nương nó làm sao có thể?

Lục Thời nhìn ba gương mặt trẻ tuổi này, chậm rãi đi tới bên cửa sổ.

Mây đen đè lên đường chân trời, hắn cảm thấy đầu gối hơi đau nhức, hẳn là sắp chuyển trời rồi.

"Hai năm đầu, ta tìm đủ đường xoay xở, ta ở Đường gia bảy năm, mỗi một người trong Đường gia ta đều quen thuộc. Đề thi chắc chắn là chảy từ thư phòng của tiên sinh ra, mà người có thể vào thư phòng, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra ai có động cơ này.”

“Cho đến có một ngày, ta đắc tội người khác, bị đuổi giết, ta và A Đại hai người chạy trối chết..."

“Lúc hai bên không ai chịu buông tha ai, cho dù đến thời khắc sống còn, cho dù chỉ còn lại một hơi thở.”

“Trong nháy mắt đó, ngươi đột nhiên nghĩ tới Lâm Bích.” Yến Tam Hợp nhìn bóng lưng tiêu điều của Lục Thời: “Đại nhân, ta đoán đúng không?”

Một chữ cũng không sai.

Trong nháy mắt đó, giống như có một tia sét đánh trúng hắn, khiến đầu óc đang hỗn loạn của hắn sáng lên.

Một suy nghĩ, bỗng nhiên dâng lên từ đáy lòng, sau đó thì hoàn toàn thông suốt.

“Nàng là một lá cờ ngầm bị người ta trăm phương ngàn kế chôn ở Đường gia, nàng tự sát, không phải vì chịu nhục, mà bởi vì áy náy. Đại tiểu thư móc tim móc phổi ra đối xử với nàng, coi nàng là người thân, gì cũng nói với nàng.”

Lúc Lục Thời nói lời này, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, nhưng đối với ba người Yến Tam Hợp, thì không khác gì sóng to gió lớn.

Lâm Bích là do Đường mẫu đích thân dạy dỗ, để lại cho con gái, người này từ nhỏ đã sống ở Đường gia, tình như tỷ muội với Đường Chi Vị.

Bởi vậy có thể thấy được người đánh cờ đã muốn động đến Đường Kỳ Lệnh rất nhiều năm trước rồi.

Mà động đến Đường Kỳ Lệnh, chính là nhắm vào tiền thái tử.

Nói cách khác, người hôm nay ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia rất nhiều năm trước, đã nổi lên tâm đoạt ngôi, vẫn luôn âm thầm mưu đồ đằng sau.

Thật kinh khủng!

Nương nó thật đáng sợ.

Yến Tam Hợp run giọng hỏi: "Sau khi điều tra được Lâm Bích, lão đại nhân làm như thế nào?”

“Không điều tra được, chỉ là hoài nghi, hơn nữa còn đem truyền lời hoài nghi cho tiền thái tử.”

Lục Thời chậm rãi xoay người: “Tiền thái tử sai người đi điều tra, nhưng chẳng tra được gì.”

Yến Tam Hợp vừa nghe đã biết mấu chốt của vấn đề: “Nguyên nhân điều tra không ra, là vì tất cả manh mối đều bị người ta xóa rồi.”

“Xóa sạch sẽ, nhưng ta tin tưởng trực giác của mình sẽ không sai, đó chính là nàng.” Lục Thời lại im lặng một hồi, thản nhiên nói: "Cùng lúc đó, ta còn có một trực giác khác, vị trí đó tiền Thái tử không ngồi lên được, cho dù ngồi lên, cũng ngồi không vững."

Cho dù trực giác này, cũng đã sớm biến thành hiện thực, tim Yến Tam Hợp vẫn không tự chủ được mà đập nhanh.

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Trong lòng ta, Đường Chi Vị thông minh hơn người, nhưng so với Yến cô nương đây thì nàng còn kém một chút.”

Lục Thời bất đắc dĩ lắc đầu.

“Yến cô nương, con người sợ so sánh. Không phải tiền thái tử nhân từ nương tay, không phải mưu lược của hắn không sâu, chỉ tại vì đương kim bệ hạ dã tâm quá lớn, thủ đoạn tàn nhẫn, bố cục sâu sắc, nhìn khắp thiên hạ, không ai có thể sánh bằng.”

Yến Tam Hợp không biết nhiều về triều chính lắm, nghe lời này xong không có cảm xúc sâu sắc như Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu, hơn nữa trong đầu hai người này đồng thời nghĩ tới một người khác: Hán vương.

Không thể không nói, cha nào con nấy.

Hán vương có dã tâm, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng giống như đương kim bệ hạ.

Chuyện này có lặp lại không đây?

Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu chợt rùng mình một cái.

“Ngươi có nhắc nhở tiền thái tử không?" Yến Tam Hợp hỏi.

Lục Thời chợt mỉm cười.

Đứa nhỏ này không phải mọi chuyện đều thông minh, trong chuyện triều chính, đã có vẻ rất non nớt.

“Việc này cần gì ta nhắc nhở, người ở vị trí của hắn, chỉ sợ đến ngủ đều phải mở to mắt, dựng thẳng một lỗ tai, ta chỉ cần không ngừng nhắc nhở hắn một chuyện.

“Ta biết.” Yến Tam Hợp: "Nghĩ cách chuộc Đường Chi Vị ra khỏi giáo phường ti.”

Trên mặt Lục Thời lộ ra một chút vui mừng, mỉm cười: “Hắn làm được, Lý Tam là hắn sắp xếp.”

Yến Tam Hợp chua xót: “Đúng là dài đằng đẵng, phải mất hẳn tám năm.”

“Hắn đã cố gắng hết sức, ta biết.” Ánh mắt Lục Thời dần dần ảm đạm.

“Người làm ruộng có khó khăn của người làm ruộng, làm quan có khó khăn của quan, thân phận địa vị của hắn, hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý, thì phải bước qua bấy nhiêu núi đao biển lửa, hắn khó khăn hơn ai hết.

Nói tới đây, Lục Thời bỗng nhiên nhìn Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu một cái.

Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngẩn người, lập tức phản ứng lại... đúng rồi, tình cảnh bây giờ của Thái tử, cũng rất khó khăn.

Lúc này, Yến Tam Hợp lại hỏi: "Am Thủy Nguyệt là chủ ý của ai?”

Lục Thời rũ mắt: “Chủ ý của nàng.”

“Tại sao?”

Yến Tam Hợp nhìn ông lão trước mặt, bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất lực.

"Vì sao các ngươi không cao chạy xa bay, tìm một nơi không ai biết, dù là thâm sơn cùng cốc, dù là biên thùy trấn nhỏ, cũng có thể cùng nhau sống hết quãng đời còn lại mà.”

Lục Thời xoay người, chắp tay sau lưng, nhìn bóng đêm thật lâu mới nói: "Yến cô nương có người mình thích không?”

Lời này, khiến cho cả thủy tạ lập tức yên tĩnh lại.

Yến Tam Hợp có thể nhận ra hai ánh mắt bên cạnh, đều rơi vào trên người nàng, nàng không nhìn bất kỳ người nào trong bọn họ, chỉ cúi đầu im lặng.

"Nếu Yến cô nương có người mình thích thì sẽ hiểu, những phong cảnh trước đây, những con người trước kia, đều là của quá khứ, không mang tới hiện tại, cũng không đi tới tương lai.”

Lưng Lục Thời dường như hơi còng xuống, giọng nói dịu dàng trầm lắng như nước.

“Đường Chi Vị là đại tiểu thư cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực. Thệ Thủy là là kỹ nữ giáo phường ti. Đường Chi Vị có thể không kiêng nể gì gọi ta một tiếng Lục Thời. Nhưng Thệ Thủy thì phải cẩn thận gọi một tiếng Lục đại nhân.”

Hắn lần nữa xoay người, chậm rãi đến ngồi xuống ghế, trong gương mắt tái nhợt hiện ra một chút màu xanh.

"Ta có thể mang nàng đến thâm sơn cùng cốc, đến biên thùy trấn nhỏ, nhưng nàng dùng thân phận gì để chung sống với ta hết quãng đời còn lại?”

Đã sớm cảnh còn người mất rồi.

Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.

Thì ra trên đời này có một loại tình cảm chắc chắn phải rời xa.

Không phải vì người không đủ tốt, mà là vì ở bên người, ta sẽ không sống tốt.

Ta yếu đuối, nôn nóng, bất an, áy náy, xấu hổ, nghi ngờ, oán giận, nhẫn nại... Khi những cảm xúc này ta không thể thay đổi, rời đi là lựa chọn tốt nhất.

Đôi môi không có huyết sắc của Lục Thời run rẩy vài cái, lại nói: “Vì sao đoạn tiếng la kia là tâm ma của nàng? Bởi vì bắt đầu từ ngày đó, thực ra nàng đã biết, đời này kiếp này, con đường hoa đẹp trăng tròn kia đã không thể đi tiếp được nữa.”

Hắn nhắm mắt lại: “Nàng đều biết.”

Một người phải thông tuệ cỡ nào!

Yến Tam Hợp nghĩ đến nét sấu kim kia, bỗng nhiên sinh lòng kính nể Đường Chi Vị.

Nữ tử trên thế gian này phần lớn nhu nhược, dựa vào nam nhân mà sống, nam nhân là bầu trời của bọn họ, cho nên đa số các nàng đều cẩn thận hầu hạ, nghĩ cách lấy lòng, vắt hết óc tính toán.

Đường Chi Vị thì lại khác.

Lúc nàng đi ra khỏi giáo phường ti, Thái tử vẫn là thái tử, cho dù không cùng Lục Thời sống hết quãng đời còn lại, nàng thực ra vẫn còn có rất nhiều sự lựa chọn.

Nhưng nàng lại lựa chọn Am Thủy Nguyệt, mai danh ẩn tích tránh khỏi trần thế vẩn đục này, nản lòng thoái chí là một khả năng, còn có một khả năng... Nàng đang dùng cách đó, để chôn vùi tám năm kia, không thổ lộ với người khác một chữ, không cầu xin bất cứ ai thương xót mình.