Quy Đức Hầu Phủ

Chương 19



Tuyên Trọng An thấy thê tử ngồi yên, Hứa Song Uyển hít một hơi thật sâu mới ép xuống được sự bực bội lẫn xót xa trong lòng.

Nàng đã sớm biết người Hứa phủ là dạng gì.

Nàng chỉ cần quay đầu đi, người Hứa phủ sẽ đuổi theo ngay, sau đó đem cái tội không làm tròn bổn phận đẩy lên đầu người hầu. Có khi nàng còn bị cắn ngược lại, lén mỉa mai nàng làm khách mà tính tình cao ngạo, mới thế đã õng ẹo bỏ về.

Lúc trước thím ba đã dùng biện pháp này đối phó với thân thích đến cửa.

Xem ra cũng có ý định áp dụng biện pháp này lên người nàng.

Vào ngày lại mặt của nàng mà cửa lớn lại đóng chặt. Cái này đâu chỉ tát vào mặt nàng, chẳng khác nào nói cho cô gia tới cửa, cô nương này ở nhà mẹ đẻ không được yêu thương.

“Ôi.” Dù Hứa Song Uyển luôn nhắc nhở bản thân nhẫn nhịn để sóng êm biển lặng, nàng cũng bị làm tức đến mức cười thành tiếng.

Nàng nhìn về phía trưởng công tử đang ngồi trong kiệu; lúc này, bởi vì tức giận mà hai mắt nàng ửng hồng, nói: “Phu quân chờ thiếp thân một lát.”

Nàng vừa dứt lời lập tức hành lễ với hắn, sau đó bước nhanh về phía cửa lớn.

Lúc này cửa lớn Hứa phủ ngay cả người sai vặt cũng chẳng thấy. Hứa Song Uyển đi qua cũng chẳng thấy ai xuất hiện, nàng bước tới trước cửa lớn.

“Tùng tùng tùng…”

Cửa lớn Hứa phủ được sơn dầu, từng tiếng đập khiến âm thanh vang lên vừa chầm chậm vừa hùng hồn.

“Đến đây, ai đó?”

Người sai vặt vừa nói vừa chạy tới mở cửa, hắn nhìn thấy Hứa Song Uyển thì ngạc nhiên, mắt vừa chớp vừa cười đến mức miệng sắp toe toét đến tai: “Ôi, ôi, là Nhị cô nương, Nhị cô nương đã trở về…”

Người sai vặt mừng rỡ quay mặt ra sau hô to: “Nhanh đi bẩm cho lão phu nhân, đại lão gia cùng đại phu nhân, Nhị cô nương nhà chúng ta đã trở về. Tiểu nhân tạ lỗi với ngài, vừa nãy tiểu nhân khiêng đồ của Hầu phủ vào cửa nên không kịp đón tiếp ngài, xin Nhị cô nương thứ lỗi.”

Hắn vừa nói vừa liên tục chắp tay khom lưng với Hứa Song Uyển: “Nhị cô nương, mời ngài nhanh vào trong, mau mau tiến vào, lão phu nhân đang mỏi mắt mong chờ ngài đấy.”

Hứa Song Uyển rũ mắt nhìn hắn, nàng nghe thấy hắn nói vậy bèn thôi; sau đó nàng xoay người tiến về phía trượng phu, hành lễ với hắn: “Phu quân, được rồi.”

Tuyên Trọng An nhìn nàng chăm chú nhưng không cất lời, nhấc chân bước về phía trước.

Người hầu A Mạc và A Tham luôn theo hắn bèn lùi về sau một bước. Hai người thấy Thiếu phu nhân cất bước vội đi theo mà không để ý đến người sai vặt hành lễ. A Tham cao to lực lưỡng, trên cổ có một vết sẹo vừa dài vừa dữ tợn, nhếch mép cười với người sai vặt.

Người sai vặt gầy gò bị nụ cười của hắn doạ sợ bèn lui về sau.

A Tham đảo mắt nhìn toàn thân hắn ta vài lần, sau đó hắn nở nụ cười quái dị đầy hứng thú nhìn về phía cổ của người sai vặt, rồi nhanh chân đuổi theo chủ tử.

Người sai vặt bị nụ cười của hắn doạ đến mức hốt hoảng, theo bản năng sờ về phía cổ, cả người run rẩy liên tục như bị trúng gió.

Lúc này người trong phủ đã ra nghênh đón, người đón tiếp là một quản gia nhỏ chứ không phải lão quản gia Bảo Hưng.

Lúc Bảo Hưng xuất hiện, Hứa Song Uyển đã dẫn theo trưởng công tử đến đại sảnh của Hứa phủ.

Bảo Hưng lại đây bẩm với họ là Hứa lão phu nhân đã ngồi trong phòng chờ nàng trở về, Đại lão gia cũng đang ở bên lão phu nhân đợi hai người.

Nếu không phải vừa gây ầm ĩ trước cửa thì Hứa Song Uyển nghĩ rằng lời này là giữ mặt mũi cho nàng.

Hứa phủ là người thân của nàng. Dù nàng gả đi như nào, chỉ cần không làm nàng mất mặt, sao nàng không muốn gió yên biển lặng với bọn họ?

“Làm phiền quản gia.” Hứa phủ quá đáng, ngay cả tên sai vặt cũng có thể khua môi múa mép vào ngày nàng lại mặt. Hứa Song Uyển không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lúc này sắc mặt của nàng lạnh tanh, hoàn toàn khác hồi ở Hứa phủ.

Bảo Hưng biết rõ, hiện tại Đại phu nhân không có tiếng nói trong phủ. Hôm nay vị phu nhân ra tay làm mất mặt Nhị cô nương cũng là người đã chèn ép Đại phu nhân, thực ra đã được lão phu nhân ngầm cho phép. Bà mượn tay vị phu nhân kia cũng có dụng ý riêng, bà ta dựa vào đó để nhắc nhở Nhị cô nương không có nhà mẹ đẻ chống lưng là không được, buộc nàng nương tựa nhà mẹ đẻ.

Nhìn sắc mặt Nhị cô nương, xem ra nàng cũng hiểu ý tứ của lão phu nhân.

Bảo Hưng cảm thấy hành động của lão phu nhân hơi quá đáng, nhưng thân làm người hầu, chủ tử ra lệnh thì lão chỉ có thể tuân theo. Hơn nữa mấy năm nay lão phu nhân cũng không nghe lọt tai mấy lời khuyên của lão, Bảo Hưng sợ chết nên cũng không dám làm trái ý bà, một mực nghe lệnh làm việc.

Lúc này Hứa lão phu nhân cũng đứng lên; đợi bọn họ hành lễ xong, bà vội vàng lôi kéo tôn nữ ngồi xuống bên cạnh, cười nói với nàng: “Lão tổ mẫu đã ngóng trông con về từ sớm, hôm nay trời vừa sáng đã nghe Hỉ Thước kêu, ta lập tức biết cô nương trở về.”

Vừa nói bà vừa nắm chặt tay tôn nữ, cười hiền lành nhìn về phía Tuyên Trọng An: “Tôn nữ tế, cô nương nhà ta ngoan chứ?”

Tuyên Trọng An cười nhạt, mà nụ cười kia nhìn cũng không có mấy phần thật lòng.

Lúc hắn hành lễ cũng qua loa, thậm chí eo cũng chẳng hạ thấp. Hứa lão phu nhân vừa nhìn nụ cười nhạt này, chưa kể dáng vẻ hành lễ của hắn thì càng không mặn mà với cuộc hôn nhân này.

Bà vẫn thích trưởng tôn nữ tế có tướng mạo uy vũ, cung kính với bà hơn.

Dù sao Tuyên trưởng công tử cũng xuất thân từ hầu môn, tướng mạo kém hơn trượng phu La Kiệt Khang của Hứa Song Đễ đã đành, La lão gia trước kia chỉ là một đầu bếp, may mắn lọt vào mắt thánh thượng mới bò được lên trên. Đến đời huynh đệ La Kiệt Khang, bọn họ đọc sách thi vào quan trường, La gia mới chính thức có chỗ đứng trong triều. So với Tuyên Trọng An xuất thân từ hầu môn, bất kỳ phương diện nào hắn đều không sánh bằng.

Nếu phủ Quy Đức Hầu danh xứng với thực thì Khương Thái sử cũng sẽ không cắn chặt Hứa phủ không buông; mà Hứa lão phu nhân nhặt được một tôn nữ tế xuất thân hầu môn thì trong lòng bà nhất định mừng rỡ không thôi. Chẳng qua nhà tôn nữ tế này không ra dáng hầu môn, nhìn thái độ vô lễ không kính trọng với bà xem ra vẫn ghi thù với Hứa phủ nên Hứa lão phu nhân càng không thích.

Mèo già hoá cáo nên dù không hài lòng thì bà cũng chẳng để người ngoài nhìn ra. Bà dùng khuôn mặt từ ái cười với tôn nữ: “Tôn nữ của ta là một thê tử hiền thục. Đứa bé này từ nhỏ đã được Hứa phủ tỉ mỉ nuôi dưỡng và dạy dỗ, hiện tại nàng được gả vào nhà tốt thì lão bà tử ta cũng yên lòng.”

“Sao tổ mẫu lại nói thế.” Hứa Song Uyển thuận theo lời bà. Nàng nhìn về phía phụ thân cũng không cẩn thận từng li từng tí như trước: “Phu thân, mẫu thân đã tới chưa ạ?”

Hứa Trùng Hành nhíu mày, ông miễn cưỡng đáp lời do vướng phải cái nhìn từ cả hai hiền tế: “Hôm nay con trở về sao nàng ấy rảnh rỗi được?”

“Là lỗi của nữ nhi.” Hứa Song Uyển đứng lên song Hứa lão phu nhân còn chưa buông tay nàng. Chờ tay tổ mẫu buông lỏng, nàng mới nói với phụ thân: “Vậy để nữ nhi qua hành lễ với mẫu thân.”

Trong mắt ngươi chỉ có mình mẫu thân chứ không nhìn thấy chúng ta?

Hứa Trùng Hành suýt nữa biểu lộ sự không vui trong lòng ra ngoài. Thấy Hứa lão phu nhân liếc mắt, ông bèn vuốt râu, nói “Không vội, đợi nàng hết bận sẽ tự mình tới.”

“Ngồi đi.” Lúc này Hứa lão phu nhân cũng kéo nàng ngồi xuống.

“Vâng.”

“Hiền tế, nghe nói sau khi kết hôn con sẽ vào triều làm quan?” Hôm nay Hứa Trùng Hành ngồi đây không phải chỉ chờ suông, vốn ông muốn hỏi nhưng thấy Tuyên Trọng An không mở miệng, nhìn bộ dáng là không muốn làm vui lòng người Hứa phủ nên ông đành mở miệng hỏi trước.

Hành lễ sớm để ông ta còn ra ngoài. Buổi trưa ông còn có bữa tiệc quan trọng phải dự nên không muốn nán lại lâu.

Nhạc phụ như ông chờ tế tử từ sáng sớm đã là cho thể diện rồi, xong việc ông sẽ để trưởng tử và trưởng tế tiếp đón.

“Vâng.” Tuyên Trọng An vốn không phải người nhiều chuyện, hắn vào triều chẳng phải để làm quan mà là lo việc của phủ Quy Đức Hầu, không liên quan gì đến Hứa phủ. Hắn nhìn mặt Hứa Trùng Hành thì trong lòng bỗng có ý xấu, bèn nhìn vị nhạc phụ này nói: “Thái tử tiến cử con vào Hộ bộ[1]…”

“Ồ?” Hứa Trùng Hành nghe vậy bèn nhíu mày.

Hứa Trùng Hành thấy hắn nói được nửa đã bỏ ngỏ, ông chẳng đủ kiên nhẫn nhưng muốn biết nên hỏi: “Nhậm chức gì?”

“Chủ sự Kim bộ.”

Hắn vừa dứt lời khiến Hứa Trùng Hành ngẩn người, ngay cả Hứa lão phu nhân bỗng siết chặt tay tôn nữ hơn.

Hứa Song Uyển giả vờ như chẳng hay biết, ngay cả mắt cũng không chớp.

Kim bộ quản lý quốc khố cùng vô số vàng bạc, bảo vật. Chủ sự chỉ có ba người, ba năm đổi một lần, dù là vị trí nào đều quản lý gia tài bạc triệu.

Cái vị trí kia đều dựa vào mặt mũi của mấy vị đại thần và các vương gia trước thánh thượng mới nhận được. Mấy năm này mấy nhà luân phiên nhậm chức, lúc nào lại đến tay Hầu phủ – cái đinh trong mắt thánh thượng?

Trưởng tử tiếp nhận Ti vận muối đã là công việc béo bở, do Hứa phủ bỏ ra gần ba mươi vạn bạc trắng mới giành được. Chức quan này vẫn chỉ là làm việc dưới trướng người khác, muốn chức cao hơn thì càng khó, còn chẳng biết vơ vét được bao nhiêu.

Mà tế tử này lấy đâu ra cái vận may đó?

Đúng rồi, hắn dâng dược cho thánh thượng. Hiện nay thánh thượng có thể sủng hạnh mấy vị phi tử là công lao của hắn, vì thế thánh thượng vui mừng ban thưởng cho hắn vị trí này cũng phải.

Hứa Trùng Hành vừa nghĩ vừa vuốt râu, vẻ mặt hài lòng nhìn về phía tế tử. Ông gật đầu nói: “Đây là ân huệ của thánh thượng, con đừng phụ lòng thánh ý.”

Ông vừa nói vừa chắp tay về không trung.

Trong phòng, Hứa lão phu nhân cũng nở nụ cười; nụ cười của bà sâu đến mức nếp nhăn hiện rõ lên mắt, bà ta cười trìu mến nhìn tôn nữ: “Tổ mẫu biết cháu hiếu thảo, có tình cảm sâu đậm với mẫu thân. Nó có bận bịu như nào chăng nữa thì trong lòng vẫn luôn nhớ đến cháu…”

Bà ta vừa nói vừa nhìn trưởng tử: “Con à.”

“Có nhi tử.”

“Con nhanh bảo đại tức phụ tới đây. Song Uyển đã về nhà, nói nó đừng bận bịu thế nữa?”

“Vâng.” Hứa Trùng Hành cũng cảm thấy lời mẫu thân có lý nên nói với quản gia đang đứng ở cửa: “Bảo quản gia, ông mau đi gọi Đại phu nhân lại đây, nói là hiền tế và nữ nhi đang ở chỗ lão phu nhân đợi nàng.”

[1] quản lý các công việc liên quan đến đất đai, hộ tịch, sưu thuế, bổng lộc, quân lương, đồ cống nạp cùng các công việc khác có liên quan tới tài chính.