Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 107: Quyển 3 - Chương 42



Hiển nhiên Phó Định An không nghĩ đến vấn đề này, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Cổ Trần phải hỏi như vậy. Hắn vẫn tiếp tục tấn công. Với hắn, trận chiến này vẫn nằm trong dự tính và chỉ cần biết bấy nhiêu là đủ rồi. "Năng lực của ngươi... là biến một giây thành ba giây... Không hơn được." Phó Định An không thể che dấu vẻ kinh ngạc. Hắn đã gặp qua vô số đối thủ nhưng không một ai có thể khám phá năng lực này, thế mà Cổ Trần lại nói ra phán đoán chuẩn xác là ba giây. "Từ lúc bắt đầu, ta vẫn suy nghĩ mãi mà không rõ vì sao ngươi có thể ngăn cản Minh Động. Rõ ràng làm điều đó bằng tốc độ là chuyện gần như không thể xảy ra, bởi vì khi vượt qua tốc độ của Minh Động thì thần kinh con người khó khống chế được phản xạ.

Về sau, ta phát hiện ngươi có thể kéo một giây đồng hồ thành khoảng thời gian gấp ba lần. Nếu ta có một giây thì ngươi có ba giây, cho nên mỗi lần ngươi ngăn cản thì sẽ biến mất hoàn toàn, sau khi tiếp xúc thì khôi phục tốc độ bình thường." Woody cười nói với Vincent: "Ê hê hê... Thằng nhóc này không đơn giản đâu. Những người phàm tục kia bao giờ cũng lấy thời gian để kiểm soát mọi thứ. Còn loại năng lực thoát khỏi tầm kiểm soát lại không thể nào phỏng đoán, thế nhưng hắn lại đoán được." Vincent vẫn nhắm mắt: "Cũng giống như "nhan sắc chưa từng trông thấy" là thứ không thể nào tưởng tượng. Trên lý luận, để đoán ra được năng lực này rất khó khăn... Trừ phi hắn đoán được những thứ này đều do "Thần" âm thầm sắp xếp..." Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, Phó Định An lại khôi phục thái độ bình thường của mình: "Ngươi rất giỏi! Nhưng dù ngươi khám phá ra năng lực của ta thì vẫn không thể có phần thắng nào." Đây phán đoán của hắn, nhưng hắn sai rồi. Nếu đổi lại là người khác thì chắc mẩm sẽ bó tay chịu trận. Còn Cổ Trần, hắn có thể thay đổi càn khôn.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, lại xuất hiện thêm rất nhiều người săn quỷ người gia nhập cuộc chiến. Lần này có tới hơn mười người cùng nhau đột nhập. Cả bọn thấy thấy tình hình nơi này không phải chuyện đùa, cho nên quyết định xông tới cùng một lúc để có thể bọc lót lẫn nhau. Thật đáng tiếc, cách này vẫn không cách nào cứu vãn tính mạng của họ. "Phó tiền bối! Tại sao ngươi..." Lời nói mới ra khỏi miệng được nửa câu, hơi thở của hắn cũng ngừng...

Thế là nhóm người nọ thấy vị tiền bối xưa kia nay đã biến thành một hồn ma, sau đó giết chết bạn bè của mình mà mặt không đổi sắc, trong mắt không tỏ ra bất cứ thứ gì gọi là "buồn bã", có thì cũng chỉ là vẻ lạnh lùng tất nhiên.

Bọn họ bàng hoàng, phẫn nộ. Bọn họ cầm vũ khí của mình và chiến đấu mà không hề sợ hãi, cho dù trong lòng họ hiểu rõ kết cục khi đối mặt với một kẻ địch mạnh mẽ như thế.

Phó Định An tàn sát những người săn quỷ đó. Với hắn, việc này thật sự rất đơn giản. Những người này hoàn toàn không thể phản kháng, bọn họ ngã xuống cả đám, linh hồn rời khỏi thế giới này. Đây là kết cục của người săn quỷ: Họ không để lại bất cứ truyền thuyết nào, thế nhân thậm chí không biết có sự hiện hữu của họ, nhưng họ vẫn là anh hùng.

Đứng một bên nhìn cảnh này, ánh mắt Cổ Trần càng trở nên hung dữ và bạo tàn.

Khi Phó Định An giết đến người săn quỷ cuối cùng, hắn quay đầu nói với Cổ Trần: "Nhìn kìa, đây là người săn quỷ. Chúng ta hoàn toàn không vĩ đại và quan trọng như chúng ta vẫn tưởng, sau khi chết cũng không khác một đống xác chết bình thường." Cổ Trần bước từng bước một về phía trước: "Trách nhiệm, sự tin tưởng và tôn nghiêm của ngươi... tất cả chúng không còn tồn tại nữa sao?" "Hừ! Khi ta bị một đám côn đồ lấy hết lục phủ ngũ tạng thì những vật đó cũng bị cầm đi theo chúng! Cho nên ta muốn thế nhân trả lại cho ta!" Cổ Trần lại hỏi: "Vậy còn giác ngộ của ngươi?" Phó Định An tiếp tục cười lạnh: "Ta không biết ngươi muốn nói đến điều gì khi hỏi ta những thứ không có ý nghĩa nào như thế. Ngươi nên biết ngươi không thể ngăn cản ta. Mau mau đi chết đi!"

Dứt lời, hắn lại biến mất đột ngột. Lúc xuất hiện lần nữa thì đồng hồ cát trong tay hắn đã ập đến trước mắt Cổ Trần.

Nhưng Cổ Trần không bị đánh trúng, hắn sử dụng Minh Động ngay trong nháy mắt khi Phó Định An xuất hiện.

Lại qua một lượt tấn công, khóe miệng của Phó Định An lại tràn ra không ít máu tươi. "Ngươi..." Phó Định An muốn nói gì đó song Cổ Trần đã ngắt lời hắn. "Đúng là ta hoàn toàn không thể ngăn cản ngươi trong khoảnh khắc tàn sát người săn quỷ, nhưng họ sẽ không chết vô ích. Chính họ dùng tính mạng để nói cho ta biết cách đánh bại ngươi." "Nói hưu nói vượn!" Phó Định An chợt quát lên. Hắn giơ một tay về phía Cổ Trần, sau đó nắm lại trong không trung khiến những khớp xương trên người Cổ Trần rung rẩy răng rắc. Linh lực mạnh mẽ như một bàn tay khổng lồ mà vô hình đè nén thân thể hắn, muốn bóp nát bấy hắn. "Ba giây... là nhược điểm của ngươi..." Cổ Trần vừa nói thế, linh lực xung quanh bỗng tản đi. Hắn bước nhanh tới và tiếp tục tấn công Phó Định An.

Cổ Trần thoát khỏi pháp thuật trói buộc vô hình đã khiến Phó Định An giật mình mười phần, nhưng điều càng làm hắn không thể tưởng tượng nổi lại chính là câu nói "ba giây".

Phó Định An chặn dao giải phẫu đang đánh úp đến bằng đồng hồ cát. Giờ phút này, sức mạnh của hắn không còn mạnh mẽ vô biên như lúc ban đầu. Nội tạng bị thương liên tục cũng khiến hắn không thể chịu thấu, mặc dù hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Thể Hợp Nhất cực cao. "Mỗi lần ngươi sử dụng năng lực cần khoảng cách ba giây, đây là giới hạn ngươi không thể vượt qua vì ngươi phải trả "thời gian" cho vũ trụ này. Hơn nữa, trong nháy mắt khi ngươi tiếp xúc cơ thể người khác thì chắc chắn phải trở lại tốc độ thời gian như đối phương." Sắc mặt Phó Định An không được tốt cho lắm. Không chỉ do lời Cổ Trần nói, mà còn do hắn phát hiện đối phương càng lúc càng mạnh. Điều đó khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. "Ta nói rồi, bọn họ dùng tánh mạng để nói cho ta biết cách đánh bại ngươi. Chính đòn vừa rồi cũng đã chứng minh cho suy luận này." "A... Ha ha a... Ha ha ha ha! Buồn cười! Thật là buồn cười! Chỉ bằng ngươi ư? Nhóc con, cho dù ngươi hoàn toàn biết rõ năng lực của ta thì thế nào! Ngươi đắc ý quên mình rồi! Linh thức của ta mạnh hơn ngươi gấp mấy lần! Bây giờ ta sẽ giết ngươi!" Phó Định An điên cuồng tung ra tất cả sức mạnh, linh lực bốn phía chuyển động hỗn loạn và khiến người khác hít thở không thông còn hơn cả khi Đoạn Phi dùng lĩnh vực Lưu.

Woody cười quái đản và nói: "Ê hê hê... Xem ra đây là đợt phản công cuối cùng của hắn rồi à..." Cổ Trần thấy tình cảnh này nhưng lại gắng sức nắm tám lưỡi dao giải phẫu tiến lên. Đồng hồ cát của Phó Định An đỡ được tất cả công kích của Cổ Trần nhưng hắn ta cũng liên tục lui về phía sau.

Trong phút chốc, hoa lửa bắn tung tóe, ánh sáng chớp động liên tục.

Vincent thì thầm trong bụng: "Muốn chế trụ hắn trong lúc này... biện pháp tấn công nhanh và liên tục đúng là biện pháp tốt nhất. Chẳng qua hắn không thể ngừng thế công này, bằng không khi Phó Định An phản công là lúc hắn khó có thể chống đỡ..." Cổ Trần hiểu rất rõ điều này. Linh lực của hắn sắp cạn, linh khí bốn phía lại không ngừng tổn thương cơ thể. Đáng nói là hắn đã hết sức để dùng pháp thuật khôi phục nhanh, vả lại đối thủ trước mắt không cùng cấp bậc với hắn. Nếu chuỗi tấn công liên tục ngừng lại thì sẽ là lúc hắn tận thế...

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----