Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 171: Quyển 5 - Chương 18



Dọc đường, Vương Hủ không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào. Qua ánh mắt, hắn cảm thấy bảo vệ như cố ý cho qua, người nào người nấy đều giả bộ không phát hiện ra hắn.

Vừa vào trong tòa nhà, hắn lập tức dùng linh thức tìm tòi và nhanh chóng phát hiện ra chỗ đứng của Đinh Diệu. Giữa vô số linh hồn con người xung quanh, kẻ này quả thật mạnh mẽ đến mức không còn là người bình thường. Cái thứ cảm giác nguy hiểm áp tới Vương Hủ đã chứng minh cho thực lực đó.

Vì vậy, nhân lúc thang máy đã chạy đến tầng cao nhất, Vương Hủ gấp rút tìm đến trước cửa sân thượng.

Đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Đinh Diệu.

Người đàn ông này đem đến cho người khác cảm giác rất lạ, cảm giác như nhìn thấy một bức tượng điêu khắc bằng sắt thép. Cho dù nhìn từ bên ngoài hay sâu thẳm trong ánh mắt, hắn ta đều cho thấy bản thân là một chiến sĩ với ý chí kiên định. Tương tự như Vương Hủ đem lại ấn tượng đầu tiên là một gã trạch nam tầm thường vậy. . . "Nè ông chú, một thân một mình cầm súng đứng hóng gió hả? Hay là vừa rồi ngươi muốn biến ta thành bia ngắm để tập luyện?" Đinh Diệu không thích nói nhảm nên thẳng thừng đáp: "Tử Dạ, tư lệnh chỉ huy quân đoàn thứ hai kiêm huấn luyện viên, Đinh Diệu." Lời tự giới thiệu ngắn ngủi trên khiến Vương Hủ hiểu được nhiều chuyện. Coi bộ thù oán kết ở Tô Châu hôm nay đã tìm tới cửa rồi.

Tại đây, ta xin được nhấn mạnh rằng Đinh Diệu là một người không thích nói nhảm. Song, bạn đọc nên biết Vương Hủ là một người rất thích nói nhảm... "Hả? Chưa từng nghe qua." Vương Hủ lại thế... Lúc trước ở trên núi của nhà họ Ninh, có thể nói cái trò lừa dối này đã trở thành một phương pháp bỉ ổi xử lý gọn Sơn Thủy Phán Quan Vương Nham. Giờ hễ là đơn đả độc đấu với người khác, Vương Hủ đều muốn phá hoại tinh thần đối phương một phen.

Có điều lần này hắn không thao thao bất tuyệt, bởi vì Đinh Diệu không cho hắn cơ hội để làm vậy. Đang lúc Vương Hủ nói đến đoạn "mỹ mạo và trí tuệ đều có thừa", Đinh Diệu lập tức mở đợt tấn công.

Thật ra Vương Hủ đã chuẩn bị sẵn từ trước, dùng Linh Thức Tụ Thân Thuật để tăng tốc độ và sức mạnh nhằm đón trực tiếp nắm đắm của Đinh Diệu.

Một đợt âm thanh do các khớp xương va chạm vang lên. Nếu bên cạnh có người thì chắc chắn kẻ này sẽ cảm thấy "nghe thôi mà còn thấy đau". Nhưng Đinh Diệu không đau, bởi vì lông tóc của hắn chẳng hề bị tổn thương. Người đau ở đây chính là Vương Hủ.

Sau khi nắm đấm của Vương Hủ và Đinh Diệu va chạm với nhau, một màn kinh người đã xảy ra. Nắm tay của Vương Hủ tróc da bong thịt, thấy cả xương dưới da. Toàn bộ bàn tay giống như bị nghiền nát đến mức biến dạng hoàn toàn.

Quá đau, Vương Hủ mở miệng chửi bậy một câu rồi nhảy lui về phía sau, trong lòng thầm nói không ổn. Đáng lẽ hôm nay linh thể hợp nhất đã có chút thành tựu, hơn nữa còn chiến đấu trong trạng thái Linh Thức Tụ Thân Thuật, thể chất được Độn Giáp Thiên Thư cải tạo, một đấm từ cơ thể này coi như đến tường đồng vách sắt cũng phải thủng một lổ.

Ấy thế cái gã họ Đinh có linh thức tầm thường lại sở hữu nắm đấm uy lực như vậy. Thậm chí người sói lúc trước cũng chưa chắc mạnh đến mức này. "Coi bộ ngươi đã hiểu ra, giờ thì hãy ngoan ngoãn chịu chết đi!" Nói xong, Đinh Diệu bước từng bước một đến gần.

Vương Hủ cố gắng nén cơn đau lan ra từ xương cốt. Dưới tác dụng của Hồi Khí Quy Nguyên thuật, tay hắn đang chậm rãi phục hồi. Nắm đấm tiếp theo của Đinh Diệu lao tới đúng vào lúc này. Vương Hủ biết đón đỡ là chuyện không thể, bèn nghiêng người né tránh, thuận thế vòng ra sau lưng Đinh Diệu và giựt trỏ lên gáy đối phương.

Nhưng chiêu này chưa đạt được hiệu quả mong muốn, Đinh Diệu dễ dàng giơ tay đón đỡ rồi hất Vương Hủ ra xa. Vương Hủ bị đẩy đi hơn mười mét mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, song khuỷu tay như muốn rớt ra. "Tốc độ cũng rất nhanh..." Vương Hủ cắn răng nắn những chỗ bị trật khớp. "Người săn quỷ, các ngươi đã có gan đối đầu với Tử Dạ thì tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý. Đừng tưởng rằng thiên hạ này chỉ một mình các ngươi có siêu năng lực!" “Nói mà không biết xấu hổ! Vậy chứ ngươi là thứ gì? Hulk hả?" "Hừ! Đây là sức mạnh khoa học, việc gì phải giải thích với ngươi."

"Ngươi nói vớ vẩn gì đấy! Máy móc mới là sức mạnh khoa học, bây giờ ngươi chính là sức mạnh tà ác, là supernatural (siêu nhiên)!" Đinh Diệu cảm thấy giải thích nữa cũng vô ích, coi bộ trong mắt cái gã Vương Hủ này thì nghiên cứu gen không phải khoa học, chỉ có nghiên cứu máy móc mới được coi là khoa học.

Cho nên Đinh Diệu không nói gì nữa, hắn tung người lao về phía Vương Hủ.

Chỉ cần một chân đạp mạnh trên không trung, hắn có thể tạo ra lực đẩy đủ để thay đổi quỹ đạo bay của cơ thể, trông cứ như một quả pháo đang bay tới gần Vương Hủ vậy. "Bát Quái Hộ Thể!" Vương Hủ quát to, một chiếc khiên bát quái xuất hiện trên cao. Những ngày gần đây, hắn đã đủ năng lực sử dụng toàn bộ Bát Quái Hộ Thể nên vừa hay dùng luôn tại nơi này.

Nắm đấm của Đinh Diệu đụng phải chiếc khiên trong suốt, cả người lập tức cứng đờ trên không, khó tiến thêm bước nữa.

Nhân cơ hội này, Vương Hủ lùi vài bước để tránh khỏi đòn tấn công. "Quả nhiên ngươi là Hulk... tuy cơ thể mạnh mẽ nhưng linh thức chẳng có bao nhiêu..." Vương Hủ hiểu được điểm này nên lập tức nghĩ đến biện pháp đối phó. Đánh với kẻ địch như vậy thì phải hạn chế áp sát, sau đó dùng đạo thuật săn quỷ chọc chết hắn! "Hừ, lại dùng mấy trò tiểu xảo vớ vẩn..." Sau khi rơi xuống, Đinh Diệu vung tay mấy cái. Trong mắt hắn, thủ đoạn của ngươi săn quỷ kia cùng lắm chỉ là thuật che mắt của thần côn giang hồ, không xứng để đặt trong mắt.

Nhưng trên thực tế, cái gã Vương Hủ này vẫn chưa biết dùng thuật che mắt nữa là...

Hắn vốn học tập đạo thuật Quỷ Cốc theo hướng chiến đấu. Nếu hôm nay đổi lại là Tề Băng hoặc Vi Trì thì rất dễ đối phó với Đinh Diệu, chứ ông bạn Vương Hủ đây thì quả thật tiểu xảo có hạn. "Áááá!" Vương Hủ bỗng thét dài, tay trái nắm thành chỉ quyết.

Đinh Diệu cho rằng hắn muốn sử dụng chiêu thức cổ quái nào đó nên tạm thời không dám bước lên. Vài giây sau, Vương Hủ chỉ một ngón tay rồi hét lớn: "Tam vị chân hỏa!" Đinh Diệu lập tức lui lại vài bước, kết quả phát hiện: Không có chuyện gì xảy ra!

Mồ hôi lạnh chảy xuống gò má, Vương Hủ lầm bầm nói: "Thất bại rồi..." "Trêu ghẹo người khác cũng phải biết nơi biết chốn!" Đinh Diệu nổi giận, cơ thể lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một dấu chân sâu trên nền xi măng.

Mắt Vương Hủ rất tốt nên mới có thể nhìn thấy hành động của Đinh Diệu. Với tốc độ này, nói không chừng hắn ta sẽ tung hết sức.

Vốn tưởng rằng Đinh Diệu không phải người có siêu năng lực, không cần phải nghiêm túc ra tay. Nhưng tới tận giờ phút này, Vương Hủ hiểu rằng một khi không chửng tỏ bản lĩnh thật của mình thì rất có thể sẽ bị đánh chết.

Nắm đấm của Đinh Diệu rơi vào khoảng không, hắn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Xúc giác nhạy cảm cho hắn biết không khí xung quanh bắt đầu ấm lên.

Gần như nhờ vào trực giác, Đinh Diệu co người bảo vệ lồng ngực. Nắm đấm của Vương Hủ tức thì đánh tới nơi này!

Tiếng va chạm lại vang lên. Lần này, âm thanh như tiếng nổ mạnh. Đinh Diệu bị đẩy văng ra ngoài, đụng gãy thanh chắn, sau đó rơi ra khỏi sân thượng...