Ánh sáng chiếu vào trong phòng qua khe hở của tấm rèm, Yến Ly mở mắt rồi thò tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Bây giờ là bảy giờ sáng.
Vương Hủ không còn ở trong phòng, Yến Ly cũng không biết hắn rời khỏi từ lúc nào.
Nhưng nàng chưa kịp buồn bực được hai giây thì cái gã Vương Hủ này lại xuất hiện ở trước cửa. "Ồ, ngươi dậy rồi à. Mau mau xuống giường đi, ta có việc cho ngươi đây." "Không phải ngươi nói sẽ bảo vệ ta sao? Vừa rồi đi đâu mất vậy?" "Haiz, con gái đúng là dễ thay đổi. Hôm qua còn đòi đuổi ta ra ngoài nhưng giờ lại bất mãn vì ta không ở lại." "Tự ngươi nói do cửa hư nên không yên tâm để ta ở trong phòng một mình!" "Ừm, được rồi, được rồi, mấy chuyện này không có gì hay để mà nói mãi. Ta hơi lo cho Elbert, vì vậy mỗi giờ đều qua phòng hắn xem xét và lần nào cũng chỉ mất một phút mà thôi. Ngươi cứ yên tâm." "Biết rồi, ngươi ra ngoài đi." "Hả... À? Này, này, này... Có lộn không vậy? Ngươi đúng là trở mặt nhanh ghê nhỉ? Cớ gì lại đuổi ta ra ngoài?" "Ta dậy rồi, ngươi mau ra ngoài hành lang canh cửa cho ta." “Dậy thì dậy, ta xoay người là được rồi. Với lại ngươi cũng không ngủ trần, chẳng phải chỉ việc thay quần áo thôi sao?” "Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Yến Ly cầm gối lên rồi ném về phía Vương Hủ. ...
Đang lúc bọn người Vương Hủ đối phó với sức mạnh tà ác không rõ lai lịch ở khách sạn Phong Vân, có một chuyện lớn xảy ra ở thành phố S. Chỉ có điều cuộc chiến không còn là đấu tranh giai cấp giữa người săn quỷ và Âm Dương giới, mà chỉ là mâu thuẫn trong nội bộ quần chúng. "Cái gì? Hào Long Đảm!" Hiếm lắm mới thấy Miêu Gia tỏ ra khó tin. “Ê hê hê... Đúng vậy, chính là Hào Long Đảm [1]. Cách đây không lâu, ta lấy được nó từ trong tay của một kẻ cắn nuốt thời gian nhưng không có dịp dùng, vừa hay giao tặng cho người săn quỷ các ngươi.” Woody giải thích nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
Nhưng Miêu gia không chịu tin: "Ngươi làm gì tốt bụng đến vậy? Ta ngửi được có mùi vị của âm mưu ở đây." Woody càng cười bỉ ổi hơn: “Hê hê... Không hổ là ngươi, chi bằng ta đây nói thẳng ra cho xong. Chuyện là quỷ Satan muốn giao vật này cho một người trong giới săn quỷ. Trong tương lai không xa, người này sẽ đảm nhận một sứ mạng rất quan trọng.” “Nói vậy thì nhiệm vụ lần này của ngươi không chỉ là cảnh cáo ngươi săn quỷ mà còn muốn điều khiển ta. Tối hôm qua đang nói chuyện thì ngươi vội vàng biến mất, sáng nay lại tới tìm, hóa ra cả đêm qua đi tìm Hào Long Đảm.” Woody cười gian: “Thật ra thứ này hiện thế đã lâu, chỉ là người bình thường các ngươi tìm kiếm vật quý kém cỏi mà thôi. Ta có phương pháp của ta, từ đầu liền biết thứ này ở thành phố S, tối hôm qua nói chuyện với ngươi xong thì ta liền đi tìm kẻ cắn nuốt thời gian nắm giữ Hào Long Đảm và lấy nó khỏi tay hắn. Tất cả mọi thứ thuận lợi hơn trong tưởng tượng của ta, ban đầu cứ tưởng rằng hắn không dễ gì giao ra nhưng kẻ này vậy mà rất thức thời.”
“Hừ, đó là chuyện tất nhiên. Nếu ngươi muốn lấy Hào Long Đảm của ta thì ta cũng tự biết mình không phải là đối thủ của ngươi.” “Ê hê hê... Ngươi hiểu lầm rồi, ta không dùng vũ lực để ép buộc hắn. Chỉ là tên này mở một tiệm đồ cổ, khi ta đến hỏi mua thì hắn sung sướng giao cho ta.
Bảo vật này được che giấu nhiều năm nhưng hắn không tài nào dùng được, bởi vì Hào Long Đảm chẳng chịu nhận hắn làm chủ nhân nên không chịu tiết linh khí ra ngoài. Hắn không nỡ vứt bỏ bảo vật, khổ nỗi cứ tiếp tục như vậy thì e rằng một ngày nào đó sẽ đưa tới họa sát thân. Sự xuất hiện của ta đã giải quyết mọi vấn đề của hắn.” “Ngươi đừng giải thích nữa. Chuyện ta quan tâm nhất bây giờ là ngươi định giao vật này cho người săn quỷ nào?” “Hê hê... Ta chỉ muốn nói tin tức này cho ngươi biết. Dù sao ngươi cũng là người phụ trách của thành phố này, không thể nào lại không biết thành phố sắp nổ ra một cuộc giành giật được.” “Này, giành giật gì ở đây? Không lẽ ngươi loan tin tức đi khắp nơi?” “Ê hê hê... Chừng năm ngày trước, ta đã loan truyền tin tức Hào Long Đảm đang xuất hiện ở thành phố S. Nơi này là trạm ngừng cuối cùng của ta.” “Vậy ngươi tới đây là để nói cho ta biết phải quản lý tốt những kẻ giành giật từ khắp nơi đổ đến và tránh để xuất hiện thương vong, phải không nào?” Woody đẩy cặp kính của mình lên: “Chỉ giới hạn trong người săn quỷ mà thôi. Nếu là người biên giới thì... chết một ít cũng chẳng sao.” Khóe miệng Miêu Gia như muốn cười: “Quả là một hòn đá ném trúng hai con chim.” “Ngươi hiểu được là ta vui rồi...” “Chuyện này rõ rành rành ra ấy chứ. Ngươi muốn giao Hào Long Đảm thì giao tận tay cho người ta là được rồi, việc gì cứ vòng vo tam quốc để người người giành giật. Chẳng phải muốn mượn đao giết người trong quá trình này sao?” “Ê hê hê... Dừng ở đây thôi. Nói tóm lại, quỷ Satan muốn vài cái tên bên phía người biên giới phải xuống địa ngục, là ai thì ta không tiện nói cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần đảm bảo rằng người săn quỷ không chết số lượng lớn là đủ. Ta cũng không muốn nhìn thấy thêm linh hồn nào đi lên thiên đường nữa...” Miêu Gia ngồi bệt xuống salon: “Haiz, gió êm sóng lặng cả tháng trời. Coi bộ bây giờ lại gặp chuyện phiền phức rồi.” Lúc này, Woody đổi chủ đề: “À, với tư cách là một người bạn cũ, ta cũng không thể khiến ngươi bận rộn không công. Ê hê hê... ta sẽ cung cấp cho ngươi một vài tin tức thú vị...” “Nói đi, dù gì thì khả năng chịu đựng của ta vừa được ngươi rèn luyện rồi...” Kết quả, câu nói của Woody khiến Miêu Gia ngẩn ngơ tại chỗ: “Hê hê... Có nhiều chuyện thú vị lắm. Đầu tiên là anh em nhà họ Hạ, bọn họ đã đi tìm Hào Long Đảm cùng với cô em họ Tôn Tiểu Tranh. Hình như cô bé này đã quyết định cho Quỷ Cốc Tử một cơ hội.
Tiếp theo là Thượng Linh Tuyết, tuy người phụ nữ này không được xem là quỷ nhưng dù gì vẫn là chủ nhân của Mặc Lĩnh. Mặc dù nàng và giới săn quỷ đang ở trong trạng thái đình chiến, song người trong giới săn quỷ vẫn nung nấu ý định tiêu diệt nàng. Nếu không xử lý tốt chuyện này thì một ngày nào đó các ngươi sẽ trả giá. Cô ta lợi hại lắm đấy.
À, tin tức cuối cùng rất thú vị. Căn cứ theo danh sách của địa ngục, bạn gái ngươi đã mang thai sau đêm cuối cùng gặp mặt ngươi. Xin được chúc mừng, ngươi sắp được làm cha rồi.” [1] Hào Long Đảm là một vũ khí của Triệu Vân..