Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 254: Quyển 7 - Chương 17



"Khởi tử hồi sinh?!” “Đúng!”

Thủy Vân Cô gật đầu nói:

“Vài giây sau khi mất đi dấu hiệu sống, da dẻ toàn thân nó liền chuyển từ tím sang hồng. Thế là nó sống lại. Sức mạnh bỗng tăng vọt đến mức không ngờ!”

Lúc này, Dư An nghĩ đến tin tức mà Vincent cung cấp lúc đầu: Màu hồng đại diện cho ngọn lửa có khả năng rèn luyện sinh mệnh và sức mạnh hủy diệt.

“Hóa ra hủy diệt và rèn luyện là như vậy. Chỉ có sau khi Sodom chết đi thì mới được xem là hoàn thành lần biến thân cuối cùng! Vì vậy, vào lúc Chân Thần Ma Phương biến thành màu hồng, nó được tăng cường năng lực bên trong chứ sức chiến đấu không khác là bao.”

“Sư phụ thật lợi hại! Ta chỉ miêu tả thôi mà ngươi đã biết hết rồi. Lúc đó, ta cảm thấy không thể hiểu nổi. Nếu không phải nhờ con quỷ nhỏ kia giải thích thì ta còn tưởng rằng tín ngưỡng của Sodom kiên định đến độ có thể sống lại tại chỗ ấy chứ…”

(Ở chỗ này, dù bản thân là tác giả, ta cũng không nhịn được mà phải nhổ bọt một cái. Mọi người đều biết rằng trên đời này chỉ có tin vào ‘người kia’ thì mới được sống lại tại chỗ… )

Dư An lại nói:

“Vậy ngươi đã làm gì để đánh bại được nó?”

Thủy Vân Cô hắng giọng một cái rồi nói tiếp:

“Khi Sodom đứng dậy, con quỷ nhỏ kia cũng không giật mình, giống như đã đoán trước được kết quả. Ngay sau đó, nàng lại sử dụng năng lực linh hồn thêm lần nữa. Có điều lần này không có tác dụng. Màn chắn phòng ngự được dựng lên xung quanh Sodom không phải của Chân Thần Ma Phương, cũng không phải là cái được dùng trước đó. Ta nghĩ rằng đây là chiêu thức nó mới có được sau khi sống lại.

Từ trước tới giờ, ta chưa từng gặp thứ năng lượng trên. Nó quá khoa trương! Nhìn qua chỉ là một cái màn bảo vệ bán trong suốt, nhưng nó có thể ngăn cản tất cả mà không cần biết là thiện ý, ác ý hay trung lập. Hễ không phải là năng lượng vật lý thì sẽ bị cản lại. Ví dụ như ném một cái pháp bảo vào vòng bảo hộ. Sau khi xuyên qua, pháp bảo sẽ biến thành sắt vụn. Cùng lúc đó, phần linh tính sẽ bị chặn ở bên ngoài màn bảo vệ và biến thành thứ năng lượng rời rạc…

Bấy giờ, dù bị thương, ta vẫn có thể động đậy. Nhân lúc nó tắt thở vài giây, ta đã thoát khỏi sự khống chế. Có điều tình huống chẳng hề thay đổi, thậm chí còn tệ hơn lúc nãy. Ta bèn dùng năng lực linh hồn của nó để tấn công. Vậy mà chúng đều bị màn bảo vệ chặn lại.

Đến đây, Sodom bắt đầu phản kích. Có thể dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung. Nó há miệng cực to. Vài trăm đến vài nghìn quả cầu ánh sáng màu tím từ trong miệng nó bay vụt ra và ùn ùn kéo đến. Theo nhận biết của ta, những quả cầu là do năng lượng bên ngoài tạo thành. Lúc mới từ trong miệng bay ra, thứ này chỉ to cỡ quả bóng bàn nhưng nở to bằng quả bóng rổ khi ra giữa không trung. Nó sẽ nổ mạnh khi đụng trúng vật thể. Với lại, nếu dính vào quầng sáng từ vụ nổ thì sẽ bị tan rã.

May mà tốc độ của quả cầu ánh sáng không nhanh lắm. Theo phản xạ, ta định kéo con quỷ nhỏ ra chỗ khác. Thế mà nàng lại đứng yên tại chỗ, không hề mất một sợi tóc nào. Ta nghĩ nhất định là do năng lực linh hồn của nàng gây ảnh hưởng. Những quả cầu bay ra khỏi màn bảo vệ đều bị nàng quấy nhiễu. Do đó, ta quyết định đứng cạnh nàng để hỏi xem có cách nào chống lại Sodom hay không. Ai ngờ con quỷ nhỏ lặng thinh nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ.

Hê! Ngươi nói xem, học sinh tiểu học bây giờ... ừm... đúng không?"

Hắn muốn nói xấu nhưng nghĩ lại thì thấy mình chẳng làm được gì cho cam, liền nghẹn lời, hỏi một câu ‘đúng không’ chẳng có ý nghĩa gì.

Dư An cười nói:

"Được rồi, được rồi, ngươi nói gì cũng đúng. Chuyện về sau thế nào?"

"Về sau? Về sau, ta tức quá! Dù gì mình cũng là Thập Điện Diêm Vương, thế mà lại trông như cầu xin sự giúp đỡ của một con quỷ nhỏ. Nếu nàng không đến thì ta vẫn quyết chiến đến cùng với Sodom! Vì vậy, ta liền huơ Nguyên Thủy Thần Kiếm rồi xông lên!"

Nói đến đây, Thủy Vân Cô ngừng một lát, tiếp theo là nửa câu rất dễ gây sốc:

"Rồi ta ngất xỉu."

Khóe miệng của Dư An hơi co quắp:

"Có phải do ta già nên đâm ra nghễnh ngãng hay không? Ngươi nói mình bị làm sao cơ?"

"Ngất xỉu, cũng tức là mất đi ý thức ấy."

"Ta hiểu, nhưng chuyện ngươi ngất xỉu có liên quan gì đến cái chết của Sodom?"

"À, chuyện là thế này. Sau khi ta tỉnh lại, con quỷ nhỏ kia nói rằng ta đã giết chết Sodom."

"Giết như thế nào?"

Thủy Vân Cô cười nói:

"Ta cũng hỏi vậy. Có điều nàng ấp úng, nói gì mà 'Hóa ra ngươi không biết sức mạnh của mình' . Ta lại gặng hỏi. Nàng bỗng nói nhăng nói cuội về những chuyện của Sodom. Đến khi nói hết những chuyện có thể cho ta biết thì nàng bỏ đi."

Dư An suy tư vài giây:

"Vậy Chân Thần Ma Phương đâu? Ngươi có nhìn thấy nó hay không?"

"Không, con quỷ nhỏ nói rằng sau khi Sodom chết thì thứ đó cũng vỡ vụn và biến mất."

Dư An nhíu mày như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Thủy Vân Cô nghi ngờ, bèn hỏi:

"Sư phụ, chuyện này đã kết thúc chưa?"

Dư An khép hờ đôi mắt:

"Hy vọng là rồi."

...

Liễu Khuynh Nhược ngồi trong nhà. Chân Thần Ma Phương được đặt trên chiếc bàn trước mặt. Cùng lúc đó, phía bên kia là hồn ma của một người đàn ông.

Trên người hồn ma vẫn còn mặc quân phục, dáng vẻ chật vật, bụi bặm đầy mình. Trên huyệt thái dương của hắn còn có một vết cháy đen. Khuôn mặt đem đến cho người ta cảm giác người này rất ngạo nghễ và lỗ mãng. Song, hành động của hắn rất có tác phong của quân đội.

"Đồng đội của ta đâu?"

Người đàn ông đặt câu hỏi.

"Có lẽ đã chết cùng linh hồn của Sodom."

"Vậy là đầu thai chuyển thế ư?"

"Ta chưa chết nên không rõ điều đó."

Hắn bèn thở dài:

"Vì sao chỉ có ta ở lại Chân Thần Ma Phương?"

"Đó là do cường độ linh hồn của ngươi hơn xa những linh hồn khác. Trong quãng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Sodom không kịp đồng hóa hoàn toàn với ngươi. Vì vậy, ngươi may mắn sống sót nhờ không bị đức tin và ý chí của nó ăn mòn, mà chỉ được chia sẻ một phần trí nhớ."

"May mắn à? Hừ, ta đây muốn đi với đồng đội của mình, mặc kệ là chỗ nào đi chăng nữa..."

“Nếu ngươi đã không có mục tiêu sống thì chi bằng hãy ở lại thế giới của Chân Thần Ma Phương..."

Hắn liền hỏi:

"Để làm tay chân cho ngươi?"

Liễu Khuynh Nhược ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông nọ:

"Ngươi cảm thấy khó chấp nhận khi phải đi theo một đứa trẻ phải không?"

Hắn lắc đầu:

"Ta đã thấy ngươi mạnh mẽ đến thế nào trong trận chiến vừa qua. Kẻ mạnh thật sự không liên quan đến xuất thân, địa vị và đức tin. Huống chi là tuổi tác?"

"Tốt lắm, có vẻ ngươi đã chín chắn hơn sau nhiều năm qua đời. Bản thân ngươi cũng không còn là một kẻ lỗ mảng hữu dũng vô mưu nữa. Sự sám hối cũng chưa chắc khiến con người ta trở nên mềm yếu..."

"Ngươi..."

Hắn tỏ ra cực kỳ khiếp đảm.

Liễu Khuynh Nhược nói:

"Không khó để ta biết những chuyện xảy ra khi ngươi còn sống. Ta cũng biết rằng ngươi sẽ không từ chối lời mời của ta... Quách Tịnh Thiên."

Quách Tịnh Thiên khẽ nghiêng người nói:

"Thuộc hạ nguyện vì đại nhân cầm roi dẫn ngựa."

Liễu Khuynh Nhược không ngạc nhiên cho lắm:

"Cầm roi dẫn ngựa? Hừ, vẫn chưa đủ! Con đường mà ta đi gian nan hơn nhiều so với lý tưởng của Sodom. Ngươi cần phải phơi gan rạch mật để chứng tỏ rằng vạn lần chết cũng không bao giờ ngại ngần."

"Thuộc hạ... hiểu rồi."

Quách Tịnh Thiên không thể nào từ chối được. Bởi lẽ, hắn biết được nhiều chuyện từ trong trí nhớ của Sodom.

Với năng lực ấy, cô bé đó có thể hoàn thành kế hoạch nghịch thiên. Nếu kẻ mạnh nào đủ sức thay đổi thế giới này thì hắn nguyện trở hành tay chân, thậm chí là người hầu của kẻ đó.

"Về sau, ngươi hãy nấp trong Ma Phương. Ta sẽ cho gọi khi cần. Tuy thế giới mà Sodom tạo ra đã tan rã sau khi nó chết, dù vậy vẫn còn lục địa. Ngươi hãy tạm thời ở đó. Ta sẽ dần dần gây dựng lại."

Quách Tịnh Thiên gật đầu, lập tức chui vào Ma Phương mà không nói thêm gì nữa.

Liễu Khuynh Nhược tựa lưng lên ghế salon, thầm nghĩ:

"Rồi sẽ có ngày Thủy Vân Cô biết được sức mạnh thật sự của hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ biến thành mối họa lớn trong lòng. Lẽ ra mình phải giết hắn ngay mới phải, là do mình nhân từ ư?"

Nàng lại nhíu đôi chân mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo ấy:

"Lý tưởng vẫn còn xa xôi lắm. Mình cần phải có thêm nhiều sự giúp đỡ hơn nữa, nhất là những người không bao giờ phản bội giống như Quách Tịnh Thiên. Đúng rồi! Dụ Hinh! Nàng chắc chắn sẽ giúp!"