Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 92: Quyển 3 - Chương 27



Khẩu súng vàng lại bắn ra một con phượng hoàng lửa, nhưng Cổ Trần vẫn đứng thong dong nhìn ánh lửa đập lên mặt mình.

Lại biến mất rồi!

Ngay khi phượng hoàng lửa sắp đánh trúng Cổ Trần, nó đột ngột biến mất trong không khí một lần nữa, chỉ còn sót lại vài tia lửa rơi xuống đất. "Ngươi muốn thử bao nhiêu lần cũng được hết. Có cần ta chờ súng của ngươi làm lạnh hay không?" Cổ Trần hung hăng hỏi thăm.

Cổ Trần đã nhận thấy súng của Hạ Văn Thành cần làm lạnh mới bắn được. Mà sau khi cả hai khẩu súng đều sử dụng Phượng Dực Phần Thiên thì bây giờ không thể bắn bất cứ viên đạn nào.

Hạ Văn Thành vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước. Hắn cất hai khẩu súng, nhìn Cổ Trần nói: "Người săn quỷ không chỉ có mỗi năng lực linh hồn." Dứt lời, hắn chỉ tay hướng về Cổ Trần, trong miệng nhanh chóng niệm chú văn.

Đột nhiên có vài cột lửa rỗng ruột xuất hiện bốn phía xung quanh Cổ Trần. Cột lửa cao hơn một trượng có dư, xoay tròn cực nhanh, khiến Cổ Trần bị vây trong một phạm vi hình tròn. "Xem ra Tiểu Hạ khá ưu tú. Từ kỹ năng võ học, năng lực linh hồn, cường độ linh thức và cả những đạo pháp này... tất cả đều rất xuất sắc, thậm chí có thể nói là tuyển thủ toàn diện nhất năm nay." Tôn Lãng bình luận ở một bên.

Tất Hiếu Nghĩa cau mày nói: "Thật đáng tiếc! Mặc dù hắn xuất sắc nhưng vẫn bại trận..." Hoàng Du và Đổng Hòa tập trung xem trận đấu đến mức không nói chuyện, hiển nhiên đã đồng ý với cái nhìn trên. "Đoạn Phi, rốt cuộc năng lực linh hồn của Ripper là gì? Vừa rồi hắn làm gì vậy? Ta thấy không rõ." Trong đám người, Ninh Phong nhịn không được nên mở miệng hỏi.

Đoạn Phi xem trận đấu không chớp mắt, vài giây sau trả lời: "Ta không biết rốt cuộc năng lực của hắn là gì, nhưng ta biết vừa rồi hắn đã làm gì." Mọi người chung quanh đã nghe thấy mẩu đối thoại này. Tuy có thể coi họ là tiền bối của Đoạn Phi nhưng không ai hiểu được tình hình trận đấu, bởi vậy tất cả đều vểnh tai bu lại. "Phượng Dực Phần Thiên do Hạ Văn Thành bắn ra là công kích thuộc năng lực linh hồn hệ hỏa. Phượng hoàng lửa hoàn toàn do phân tử linh hồn cấu thành. Mà ngay khi nó bay đến trước mặt Cổ Trần thì hắn dùng mỗi cánh tay trái để phân giải phượng hoàng lửa." "Phân giải? Là ý gì?" Ninh Phong không hiểu ý hắn, chỉ đành hỏi tiếp. "Cũng giống như một người bắn tên lửa dẫn đường vào người hắn. Hắn sẽ hủy tên lửa bằng cách biến nó thành vỏ tên lửa, kíp nổ, bộ phận động lực, bộ phận dẫn đường trước khi tên lửa dẫn đường rơi xuống đất và phát nổ. Còn lúc phượng hoàng lửa của Hạ Văn Thành tiếp xúc với Cổ Trần, nó bị phân hủy thành phân tử, sau đó tiêu tán trong không khí." Ninh Phong cảm thấy khó tin: "Sao có thể làm được?" Đoạn Phi nhíu mày thật chặt: "Người có được tốc độ cỡ này ở đây không chỉ riêng mình hắn, nhưng người trên đời có thể làm chuyện này e rằng chỉ có mỗi mình hắn..." "Triệu Lôi Đạn!" Hạ Văn Thành cầm một lá bùa màu bạc, niệm chú ngữ hồi lâu, sau đó hô to và ném nó lên trời.

Một tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống cột lửa đang vây khốn Cổ Trần.

Nhưng vài cột lửa ít ỏi bỗng biến mất, Cổ Trần thoải mái tránh được một chiêu này.

Bấy giờ, Hạ Văn Thành mới tỏ ra kinh ngạc: "Ngươi có thể phá được Viên Hỏa Trận sao?" "Thứ đạo pháp trói buộc như vậy không có tác dụng với ta, không tin thì ngươi cứ việc thử lại lần nữa." Lại một câu khiêu khích trần trụi nữa...

Hạ Văn Thành vẫn hết sức tỉnh táo: "Mặc dù ta không rõ năng lực của ngươi, công kích bằng năng linh hồn lẫn trói buộc gần như bị ngươi hóa giải, nhưng việc ngươi lại né tránh tia sét cho thấy ngươi không phải vô địch." Nghe xong, Cổ Trần cảm thấy rất hiếu kỳ: "Không ngờ ngươi cũng rất thông minh. Thế ngươi đã phân tích được đến đâu?"

"Lúc ta lấy lá bùa chữ Lôi, ngươi liền đoán được thủ đoạn công kích của ta nhưng không có cách hóa giải, phần vì thương thế nên không đủ tự tin tránh được Triệu Lôi Đạn. Thế là ngươi giả bộ bị Viên Hỏa Trận vây khốn, khó có thể thoát thân. Công kích của ta tất nhiên sẽ đánh thẳng vào trung tâm Viên Hỏa Trận, còn ngươi có thể nhân lúc ta ra chiêu để phá trận và tránh thoát." Cổ Trần nở nụ cười: "Lại nói đúng, tiếc rằng không có phần thưởng." "Nếu bây giờ ta lại công kích ngươi bằng Triệu Lôi Đạn thì ngươi nhắm mình có mấy phần né tránh được?" "Hờ hờ... Vấn đề này hoàn toàn không ý nghĩa nào cả, ta vốn tưởng bùa lôi của ngươi chỉ cần niệm vài câu như Viên Hỏa Trận thì sẽ có hiệu lực nên mới đứng yên giả ngu, nhưng ta vừa tính được thời gian niệm Triệu Lôi Đạn gần đến một phút đồng hồ. Mà một khi ta đã biết thời gian, ngươi nghĩ ta vẫn đứng đây cho ngươi đánh sao?" Hạ Văn Thành gật đầu: "Nói rất đúng! Xem ra bây giờ chỉ còn một cách để đánh bại ngươi." Cổ Trần làm như mình có chỗ dựa chắc: "Vậy đến đây đi, chúng ta đã đánh lâu rồi." Cách cuối cùng là cách đơn giản nhất, hữu hiệu nhất: So đọ thân thể!

Hạ Văn Thành đạp một bước thật nhẹ, cả người bay lên trời. Thân pháp này nhẹ nhàng như lông chim ở lại thật lâu trên không, lại vừa giống "Air Jordan" khi dùng Slam Dunk, khiến bạn cảm thấy anh ấy mãi mãi không rơi xuống. ("Air Jordan" là biệt danh của Michael Jordan, một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Mĩ và đã giải nghệ. Anh được xem là một trong những cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, một trong những ấn tượng lớn nhất trong cộng đồng thể thao ở thời đại của mình và là người đã đem lại sự phổ biến rộng khắp môn bóng rổ của NBA ra toàn thế giới. Còn Slam Dunk là kỹ thuật nhét bóng vào rổ bằng tay không) Hạ Văn Thành vẫn rơi xuống, nhưng hắn ép hai chân giáng xuống trước. Một cước này hoàn toàn khác lúc hắn bay lên trời. Nó nhanh chóng và chuẩn xác như chim ưng chụp mồi, âm thầm mang theo tiếng gió gào đánh úp về phía Cổ Trần.

Cổ Trần nhanh chóng dời thân người về sau nửa tấc, nhìn như không có ý nghĩa về khoảng cách nhưng thật ra lại khác biệt như ngày với đêm. Cước của Hạ Văn Thành không cách nào đủ sức chạm đến thân thể Cổ Trần, hơn nữa khi rơi xuống còn được Cổ Trần nghênh đón bằng dao giải phẫu.

Hạ Văn Thành nhìn thấy hành động của Cổ Trần lúc tiếp đất, thế nên hắn đạp một bước trên không để làm chậm thế rơi, sau đó lộn người để biến chiêu đá xuống thành đá nghiêng.

Lần này Cổ Trần tránh không kịp, đành phải dùng tay trái chặn cước. Lực của cước này không hề mạnh như trong tưởng tượng nên Cổ Trần không lui về sau một bước nào. Có điều đây là hư chiêu của Hạ Văn Thành. Hắn mượn tay Cổ Trần để lộn ngược xuống đất thật nhanh, tiếp đó hai chân lập tức đạp mạnh khiến thân thể nhào đến và dùng khuỷu tay đánh vào mặt Cổ Trần. "Ngươi dám đánh mặt ta!" Cổ Trần hét to như phát cơn điên. Hắn vứt bỏ dao giải phẫu trong tay, tung một quyền đón cùi trỏ của Hạ Văn Thành.

Thật ra việc Hạ Văn Thành muốn đánh mặt hắn chỉ là một ý định và nó vẫn chưa trở thành sự thật...

Song Cổ Trần không dễ tha thứ cho ý định này, thế nên hắn nổi bão.

Theo lẽ thường, cố gắng đọ với nắm đấm là chơi liều nhưng khi khuỷu tay của Hạ Văn Thành va chạm nắm đấm của Cổ Trần thì chợt xuất hiện tiếng nứt xương.

Đương nhiên Cổ Trần bị gãy mấy đoạn xương bàn tay trái.

Còn Hạ Văn Thành, tuy hắn rút tay lại do bị đau nhưng người tập võ vẫn chịu được chút đau đớn đó. Những chiêu tiếp sau vẫn đánh tới Cổ Trần liên tục như trước, bởi vì giờ phút này Cổ Trần không thể dùng cả hai tay nên đây là thời cơ tốt để tấn công. "Hạ Văn Thành đúng không? Đánh với ngươi khiến ta cảm thấy rất vui, rất thích thú. Dù vậy, ta thấy trận đấu nên dừng lại ở đây thôi!" Bóng người trước mắt Hạ Văn Thành đột ngột biến mất, gáy hắn bị đánh một cú thật nặng gần như cùng lúc đó.

Đầu gối Cổ Trần va vào nơi này, cú đánh mang tính mạnh mẽ của tốc độ. Hạ Văn Thành từng xem qua trận đấu của Cổ Trần và Lô Trùng, ngay lúc đó Cổ Trần không nhanh đến thế, điều đó chứng tỏ Cổ Trần vẫn chủ quan.

Nhưng Hạ Văn Thành không ngất xỉu, chỉ đi lảo đảo vài bước: "Thì ra... thì ra thực lực của ngươi là vậy! Nhưng tại sao ngươi vẫn để ta thấy được?" Cổ Trần trả lời: "Ta không còn biện pháp khác. Nếu không ra tay thì cục diện sẽ vượt khỏi tầm khống chế của ta, đến lúc đó không còn thú vị nữa." "Ha ha... Ha ha ha!" Hạ Văn Thành cười lớn: "Muốn thắng ta cũng không dễ vậy đâu!" Nói xong, Hạ Văn Thành hét một tiếng thật lớn. Một đôi cánh lửa mọc ra sau lưng hắn, hai khẩu súng vàng lại xuất hiện trong tay một lần nữa. Ánh sáng vàng trên khẩu súng càng ngày càng tỏ, sau đó biến đổi hình dạng như loại vàng lỏng nửa cứng và dần dần trở thành hình dáng binh khí dài.

Hạ Văn Thành bay lên trời, hai tay cầm một cặp thương vàng có tua hồng, nhìn xem Cổ Trần nói: "Năng lực linh hồn chính thức của ta là cận chiến hệ hỏa!" "Thì ra Xích Viêm Song Thương là vậy..." Cổ Trần cũng bắt đầu chăm chú, trong đôi mắt luôn ủ rũ dấy lên sự cuồng nhiệt: "Một khi ngươi đã lật át chủ bài, ta nên nói năng lực linh hồn cho ngươi biết. À, năng lực của ta gọi là Trở Về!"