Quy hồn - Tuyệt Ca

Chương 105



Lộ Vô Quy biết Càn là trời, Khôn là đất, thai là thai nhi, thai, Càn, Khôn, gộp lại là cái gì cũng không biết. Nàng thấy phản ứng của mọi người đều rất kỳ quái, mở miệng muốn hỏi, nhưng thấy Du Thanh Vi hình như rất tức giận, không tiện hỏi lại, chỉ đưa mắt nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi thấy trên mặt Lộ Vô Quy tràn ngập hiếu kỳ, sợ Lộ Vô Quy lại la hét khắp nơi hỏi thăm lai lịch của nàng, thở dài, nói: "Tôi đi xử lý vết thương trên người trước, em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cùng chúng ta đi thăm dò địa hình phong thủy của thôn Liễu Bình, sau đó em sẽ biết."
Lộ Vô Quy nhìn thấy quần áo trên người Du Thanh Vi bị cào như vải rách, thật nhiều chỗ còn chảy máu. Nàng "Ừ" một tiếng, nói: "Mau đi đi." Nàng thấy Du Thanh Vi dường như không yên lòng, biết Du Thanh Vi là vì muốn tốt cho nàng, nói: "Sau này em không nói với người khác em là thai Càn Khôn nữa."
Du Thanh Vi sờ sờ đầu Lộ Vô Quy, được Tả Tiểu Thứ dìu đi đến phòng ngủ của Lộ Vô Quy xử lý vết thương trên người.
Sau khi Du Thanh Vi xử lý xong vết thương, Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền kết đội cùng đi nhà Trang Phú Khánh báo bình an, tiện thể trọ lại nhà Trang Phú Khánh.
Miệng giếng đã bị Ly Long Bát Quái Bàn trấn áp, lại có Lộ Vô Quy cùng ba gã Quỷ Đạo bảo vệ, Du Thanh Vi nhìn chung có thể thở một hơi. Bây giờ cô vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, khắp toàn thân che kín vết thương sâu cạn dài ngắn, thuốc kháng sinh, thuốc vitamin mang theo bên mình. Cô khử trùng cầm máu cho vết thương, sau khi băng bó, uống thuốc, lên giường ngả đầu liền ngủ, nắm chặt mỗi phút mỗi giây nghỉ ngơi.
Lộ Vô Quy khoanh chân ngồi ở trên bàn tĩnh tọa đến hừng đông.
Ba gã Quỷ Đạo ngồi xổm ở trước Ly Long Bát Quái Bàn nhìn đi nhìn lại hồi lâu, Quỷ Nhất nói: "Như là đồ của đạo phái Âm Dương Ngũ Hành."
Quỷ Nhị với Quỷ Tam đồng thời gật đầu "Ừ" một tiếng, ba người liền đồng thời tản ra, đi phòng chứa củi tìm cái nơi qua một đêm.
Trời mới sáng, hai vợ chồng Trang Phú Khánh, Tả Nhàn, Ưng âm dương liền vội vã chạy tới chùa Bảo An.
Thái Phân nhìn thấy Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng ở trên bàn, quần áo trên người có hơi bẩn, thế nhưng không rách càng không có máu, thở phào nhẹ nhõm thật dài, thì thầm: "A di đà Phật, Phật chủ phù hộ."
Tả Nhàn hỏi Lộ Vô Quy: "Thanh Vi đâu?"
Lộ Vô Quy chỉ tay vào gian phòng, nói: "Đang ngủ."
Tả Nhàn lặng lẽ đẩy ra cửa phòng khép hờ đi vào phòng ngủ, thấy Du Thanh Vi cuộn tròn trong chăn che kín đầu ngủ say, lại rón ra rón rén mà đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy bảo Trang Phú Khánh đưa cho nàng Ly Long Bát Quái Bàn trấn ở trên giếng.
Trang Phú Khánh dịch chuyển Ly Long Bát Quái Bàn từ trên lưới chỉ đỏ ở miệng giếng, Đại Bạch vốn đang quay vòng ở trên không trung trong nháy mắt co lại thành kích cỡ cái đũa chui vào trong Thái Cực ở giữa Ly Long Bát Quái Bàn.
Trang Phú Khánh không nhìn thấy Đại Bạch, chỉ cảm thấy có một cơn gió từ trước mặt thổi qua, làm mờ mắt. Hắn dụi dụi mắt, đưa Ly Long Bát Quái Bàn cho Lộ Vô Quy, hỏi: "Nghe nói trong giếng có cương thi? Cái này có thể trấn thi?"
Lộ Vô Quy tiếp nhận Ly Long Bát Quái Bàn, cất vào trong trong túi ba lô rách vài lỗ lớn của mình, nói: "Có thể tụ địa khí trấn tà." Nàng nhớ là trên cửa chính nhà Trang Phú Khánh được nàng treo cái Bát Quái Kính, cái Bát Quái Kính đó dùng để trấn thi là tốt nhất. Nàng nói: "Trang Phú Khánh, mượn bác cái Bát Quái Kính treo trên cửa nhà dùng một lát." Liền chạy về nhà Trang Phú Khánh.
Trang Phú Khánh nói: "Chiếc Bát Quái Kính đó là con treo lên..." Lời còn chưa nói hết, Lộ Vô Quy đã chạy đến không còn bóng, chỉ đành nuốt lời trở vào.
Thái Phân nhìn thấy ba lô của Lộ Vô Quy rách đến nỗi không vá nổi nữa, bà nhớ tới Hiểu Sanh có ba lô để ở nhà, đem ra ba lô của Trang Hiểu Sanh cho Lộ Vô Quy dùng.
Du Thanh Vi ngủ thẳng đến chín giờ sáng mới dậy. Cô ngủ một giấc thỏa thuê, lúc dậy cả người đều tinh thần hơn nhiều.
Sau khi cô ăn xong bữa sáng thì cùng Ưng âm dương, Lộ Vô Quy, ba gã Quỷ Đạo lên núi, Tiết Nguyên Kiền, Tiểu Đường, Tả Tiểu Thứ đều ở lại chùa Bảo An xử lý xác chết của chồn vàng và thanh tẩy vết máu trên đất, dọn sân.
Lộ Vô Quy không hiểu phong thủy, yên lặng mà đi theo phía sau Du Thanh Vi leo lên ngọn núi cao nhất thôn Liễu Bình.
Sau khi lên trên đỉnh núi, ba gã Quỷ Đạo, Du Thanh Vi nhìn quanh một vòng địa hình thế núi, Quỷ Nhị, Quỷ Tam liền tản ra chung quanh kiểm tra.
Du Thanh Vi thì lại lấy ra một quyển sổ cùng một cây bút mô tả địa hình thế núi. Cô vẽ toàn bộ thôn, ngay cả một vài con đường ruộng và chiếc giếng Bát Quái trong thôn cũng vẽ vào, khi vẽ còn thỉnh thoảng hỏi Ưng âm dương nơi cô vẽ đã từng xảy ra chuyện gì, trước kia là tình huống gì. Cô hỏi cái nào là ruộng nước, cái nào là đất nương, đất nương bây giờ trước kia có phải là ruộng nước hay đầm nước không. Khi cô đang hỏi chuyện trước đây, còn lật ra một quyển sổ ố vàng, đối chiếu với nhau. Địa hình vẽ trên quyển sổ đó đại thể tương tự với địa hình Du Thanh Vi vẽ bây giờ, có điều mặt trên còn vẽ rất nhiều đường không biết làm cái gì, những đường này khác với những đường Du Thanh Vi vẽ sau đó.
Lộ Vô Quy nghe đến đầu óc mơ hồ càng nghe càng hồ đồ, nhàm chán ngồi ở bên cạnh nghịch rau đậu Hà Lan trồng trong đất.
Rau đậu Hà Lan trong đất mọc vô cùng không tốt. Mùa này vốn là rau đậu Hà Lan tươi mới nhất, đem làm canh thịt miếng rau xanh là không thể tốt hơn, nhưng trong mảnh đất này rau đậu Hà Lan mọc rất yếu ớt, từng cây rau đậu Hà Lan khô vàng xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã xuống đất, không giống rau xanh, trái lại giống như là cỏ dại vào tiết lạnh mùa xuân.
Lộ Vô Quy cảm thấy kỳ quái, nhổ lên cả rễ rau đậu Hà Lan, liếc nhìn gốc rễ của rau đậu Hà Lan đều là con giun tròn màu trắng thật dài mảnh nhỏ như là sợi tóc mà nàng không biết là con gì. Nàng lập tức nổi lên một lớp da gà, "Ý!" một tiếng, vội vàng vứt đi cái cây rau đậu Hà Lan trong tay mọc đầy giun, rễ đen sì ra rất xa, tránh ra rất xa mảnh đất trồng rau đậu Hà Lan này. Nàng liên tục phủi tay mấy lần, sợ tay dính vào phủi không sạch sẽ, lại chạy đến bên người Du Thanh Vi từ trong ba lô của mình lấy ra bình nước đổ một đống nước cọ rửa.
Du Thanh Vi bị cử động của Lộ Vô Quy quấy rầy đến, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Đất hỏng rồi, đều là giun, rau trồng ngay cả rễ cũng đen."
Du Thanh Vi liếc nhìn Lộ Vô Quy, nghi ngờ nhặt lấy cành cây đi đến mảnh đất trồng rau đậu Hà Lan vừa nãy Lộ Vô Quy ở, cô dùng cành cây lật lên rễ rau đậu Hà Lan, sau khi lật lên thổ nhưỡng màu đen thì xuất hiện một đống giun màu trắng lúc nha lúc nhúc, cả người cô phát tởm một trận, vội vội vàng vàng ném đi cành cây trong tay, lùi xa mấy bước.
Ưng âm dương nhìn thấy rau đậu Hà Lan bị Du Thanh Vi lật ra, nói với Lộ Vô Quy: "Nhị Nha, cháu dùng Vọng Khí thuật nhìn thử mảnh đất này và ngọn núi này."
Lộ Vô Quy quay đầu liếc nhìn Ưng âm dương, trưng ra vẻ mặt cạn lời.
Ưng âm dương hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Khí đen mịt mù rướm ra từ trong đất, cao gần nửa thước trôi lềnh bềnh ở trên mặt đất. Trên đỉnh núi khí đen hơi thấp một ít, càng đi xuống chân núi thì khí đen càng nặng, dưới chân núi khí đen bao lại cả nhà, như là màn sương đen." Nàng hỏi Ưng âm dương: "Ông không nhìn thấy sao?"
Ưng âm dương không để ý tới ánh mắt kia của Lộ Vô Quy, nặng nề thở dài, nét mặt nghiêm nghị nhìn thôn Liễu Bình bên dưới ngọn núi.
Du Thanh Vi hỏi: "Tiểu muộn ngốc, khí đen trong thôn là có vài chỗ đậm có vài chỗ nhạt hay là đâu đâu cũng như nhau?"
Lộ Vô Quy tập trung nhìn, nói: "Khí đen xung quanh nhà Trang Phú Khánh nhạt rất nhiều, còn có... còn có... bên kia hình như là nhà Ưng âm dương, cũng rất nhạt, chỗ khác đều không khác mấy, chùa Bảo An khí đen nặng nhất." Vừa nãy nàng ở chùa Bảo An còn không cảm thấy khí đen nặng, chẳng qua là cảm thấy trời có chút râm, bây giờ tập trung nhìn kỹ, tóc gáy cả người đều bị dựng lên.
Loại khí đen này cũng không phải là đen tuyền, nói một cách chính xác là màu tàn tro. Nơi khí đen bao phủ âm u đầy tử khí. Lúc này nhìn qua, cả thôn Liễu Bình còn giống thôn quỷ hơn cả cái thôn quỷ hồi trước họ đến.
Lộ Vô Quy cảm thấy bây giờ thôn Liễu Bình quỷ ở còn hợp hơn người ở.
Du Thanh Vi nặng nề thở dài, cất hai quyển sổ một mới một cũ vào trong ba lô, nói: "Đi thôi."
Lộ Vô Quy đuổi theo gót Du Thanh Vi, nàng liếc trộm Ưng âm dương bị rớt lại ở đằng sau, dùng thanh âm cực thấp nói: "Du Thanh Vi, chị xem xong phong thủy rồi? Nhưng em còn không biết cái gì là thai Càn Khôn."
Du Thanh Vi nói: "Trở về nhà rồi nói cho em biết."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn theo sau Du Thanh Vi trở lại chùa Bảo An.
Trang Phú Khánh đang cầm một cái cưa điện cưa cái cây ngô đồng to đổ trong nhà thành từng khúc một.
Ngoài sân chồng chất cát sông, xi măng và gạch, người cậu làm thợ lát gạch của Trang Hiểu Sanh ở đây xây tường sân.
Đường Viễn cùng Tiết Nguyên Kiền gánh nước trở về, cọ rửa vết máu trên đất hết lần này đến lần khác.
Lộ Vô Quy mới vừa bước vào sân, liền nhìn thấy ba gã Quỷ Đạo vừa nãy không biết chạy đi nơi nào đã trở về.
Du Thanh Vi mời ba người họ và Ưng âm dương cùng đi vào trong phòng.
Sau khi nhóm người ngồi xuống bên bàn bát tiên ở trong phòng ngủ, Du Thanh Vi từ trong túi lấy ra hai quyển sổ một mới một cũ, lật ra bức tranh hôm nay cô mới vẽ và bức tranh trên quyển sổ cũ, chỉ vào bức tranh trên quyển sổ cũ, nói: "Đây là bản ghi chép năm đó cha tôi đến thôn Liễu Bình làm. Vẽ hai mươi lăm năm trước, qua việc đối chiếu giữa hai bức tranh... Rất dễ dàng nhìn ra xu thế phong thủy hiện tại của thôn Liễu Bình, tôi cảm thấy phong thủy của thôn Liễu Bình đang chuyển hóa theo hướng phong thủy tuyệt địa*."
(*tuyệt địa nghĩa là vùng đất nguy hiểm.)
Quỷ Nhất cầm lấy quyển sổ của Du Kính Diệu lật xem.
Lộ Vô Quy liếc một cái, nhìn thấy trên quyển sổ ố vàng viết dày đặc thật nhiều chữ, còn có đủ loại tranh minh hoạ.
Lúc Quỷ Nhất xem, Quỷ Nhị, Quỷ Tam cũng tụ tập tới, ba người xem rất nhanh.
Chữ của Du Kính Diệu viết cuồng thảo* như là gà bới, Lộ Vô Quy xem rất vất vả, nàng mới xem xong một dòng, ba gã Quỷ Đạo đã sang trang. Nàng liếc xéo ba gã Quỷ Đạo một cái, phiền muộn nâng cằm chờ bọn hắn xem sổ. Nàng nhìn về phía Ưng âm dương, thấy nét mặt của Ưng âm dương vô cùng trầm trọng, từ ban nãy ở trong mảnh vườn rau Hà Lan nhổ ra giun liền trở thành bộ dáng này.
(*cuồng thảo là một kiểu chữ thảo, cách viết rất khó đọc, thường dùng cho tốc ký.)
Đại khái qua nửa giờ, ba gã Quỷ Đạo xem xong quyển sổ.
Du Thanh Vi nói: "Chuyện của chùa Bảo An, tôi biết cũng không rõ. Ông nội tôi từng nói với tôi một ít vụn vặt, cũng không nhiều. Trong quyển sổ của cha tôi lại ghi thêm một ít. Tôi từng tìm cha hỏi về chuyện của thôn Liễu Bình và tiểu muộn ngốc, lúc đó ông ấy cho tôi một quyển "Quan sơn vọng khí quyết", sau khi tôi xem xong đầu óc mơ hồ, hôm mùng ba tết, tôi lại đi tìm ông ấy, ông ấy đưa cho tôi quyển sổ này. Khi còn bé cha tôi được một vị lão tiền bối ở chùa Bảo An nuôi nấng một quãng thời gian, vị lão tiền bối đó đã nói với ông ấy một ít bí mật của chùa Bảo An, tôi nghĩ, những gì cha tôi ghi trong quyển sổ này hẳn là có thể tin." Cô tạm ngừng, nói: "Tiểu muộn ngốc, em còn nhớ gì khi em còn ở dưới cây liễu già không?"
Lộ Vô Quy quay đầu liếc nhìn Du Thanh Vi chậm chạp không nói cho nàng thai Càn Khôn là cái gì, "Ừ" một tiếng, gật đầu.
Du Thanh Vi đẩy quyển sổ của cô đến trước mặt Lộ Vô Quy, lại cho nàng một cây bút, nói: "Em vẽ ra tình hình khi em ở dưới cây liễu già đi."
Lộ Vô Quy trong nháy mắt nghĩ là phải vẽ ra bộ dáng người lùn thấp lè tè của nàng, lắc đầu như trống bỏi.
Du Thanh Vi nói: "Rất quan trọng. Em không phải muốn biết cái gì là thai Càn Khôn sao? Vẽ ra tôi mới dễ nói cho em biết."
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi." Nàng cầm bút vẽ một vòng tròn nhỏ ở trên giấy, vẽ tiếp một mũi tên chỉ ra, viết "Ly Long Bát Quái Bàn", rồi ở trên Ly Long Bát Quái Bàn đó viết một chữ "Đại (大)", lại một mũi tên chỉ ra, viết "Tôi" ; chỗ cách xa xa trên đỉnh đầu viết một chữ "Nhất (一)", mũi tên chú thích "Thước pháp Lượng Thiên"; dưới bàn chân vẽ một hình bầu dục, mũi tên chú thích "Mực Bàn Long"; bên phải một đồ án hình quạt, mũi tên chú thích "Quạt Thái Cực Càn Khôn "; bên trái một hình tròn, mũi tên chú thích "Bát Quái Kính". Lại vẽ một vòng lớn bao lại tất cả mọi thứ, chú thích: La Bàn Định Tinh.
Du Thanh Vi nhìn "la bàn Định Tinh" chiếm cứ toàn bộ mặt giấy, hỏi: "La bàn Định Tinh lớn như vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Ánh sáng nó phát ra lớn như vậy, ở trên đỉnh đầu soi sáng ra một vùng sao trời." Tạm ngừng, nói: "Định Tinh hứng trời, Bát Quái Bàn tiếp đất, Ly Long che chở hai bên, thước pháp Lượng Thiên, quạt Thái Cực Càn Khôn, mực Bàn Long, Bát Quái Kính định tứ phương." Nàng nhìn cái chữ "Đại" đại diện cho nàng, vì sự nhanh trí của chính mình mà hơi đắc ý.
Du Thanh Vi lại hỏi: "Lúc đó em lớn chừng nào? Lúc nào bị đào ra?"
Lộ Vô Quy: "..." Nàng chỉ ngây ngốc mà nhìn Du Thanh Vi, quyết định không nói lời nào.
Ưng âm dương nhìn thấy Lộ Vô Quy không nói lời nào, cho rằng lúc nàng chết quá nhỏ không biết mình lớn bao nhiêu, khoa tay một hồi, nói: "Lớn có tý như vậy, thoạt nhìn như là đứa trẻ hơn một tuổi."
Lộ Vô Quy: "..."
Ưng âm dương lại nhìn Lộ Vô Quy, nói tiếp: "Dưới lòng đất ở chùa Bảo An chính là không hề rỗng. Dưới cây liễu già quả thật có cái hang, nhưng cũng không lớn, ước chừng chỉ hơn một thước một tẹo, như là hang rắn mà con giao long kia ra vào. Sau khi đào lên cả gốc rễ của cây liễu già, đứa bé đó đột nhiên xuất hiện ở đáy hố. Xuất hiện quá đột nhiên, lại ngay tại chỗ hóa thành dòng máu, dọa sợ không ít người, có điều người khi đó là không sợ trời không sợ đất, vì thế..."
Lộ Vô Quy: "..." Nàng hơi sửng sốt, mới nói: "Ưng âm dương, lời ông nói không giống với những gì cháu nhớ."