Quy hồn - Tuyệt Ca

Chương 111



Ớn lạnh thấu xương rướm ra từ ván quan tài mà Lộ Vô Quy đang nằm, như là đột nhiên hút hết nhiệt lượng và dương khí trong cơ thể, lạnh đến mức làm nàng giật nảy mình, dọa nàng sắc mặt trắng nhợt, mắt mở to, gần như là phản xạ có điều kiện nhảy 'vụt' lên.
Lộ Vô Quy cúi đầu nhìn xuống quan tài vừa nãy nằm, chỉ thấy cái quan tài màu đen này đen đến tỏa sáng, như là kết thành những giọt nước lại như là phủ kín lớp sương lạnh, quỷ khí dày đặc ngưng tụ trên quan tài mà không tiêu tan. Nàng dùng Vọng Khí thuật nhìn vào trong quan tài, chỉ thấy trong quan tài đen sì chẳng khác nào lọ mực, màu đen này như là có sinh mệnh chầm chậm nhẹ nhàng phun trào, lộ ra khí thế khủng bố làm người ta sợ hãi.
Đại quỷ!
Trong quan tài này có đại quỷ kinh khủng đang ngủ!
Lộ Vô Quy đổ mồ hôi khắp người, nàng ngừng thở, rón ra rón rén di chuyển sang quan tài bên cạnh. Nàng mới vừa đi qua đó thì lại nhìn thấy cái quan tài này cho dù là phẩm chất hay là quỷ khí đều không kém chút nào so với cái quan tài ban nãy!
Nàng nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn quan tài xung quanh, chỉ thấy tất cả quan tài đều đen đến làm người ta sợ hãi, mỗi chiếc quan tài đều ngưng tụ quỷ khí khủng bố làm người nhìn mà phát khiếp. Nói cách khác, bên trong mỗi một chiếc quan tài ở đây đều có một con đại quỷ.
Lộ Vô Quy ngơ ngác mà đứng bất động tại chỗ, không dám bước ra một bước chân, nàng nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" kinh hoàng của mình. Nàng gắng sức đè lại lồng ngực của mình cũng không thể ngăn chặn nhịp tim đập.
Nàng đứng đó cả buổi, phát hiện những con quỷ trong quan tài này như là chìm trong giấc ngủ, một xíu phản ứng cũng không có.
Nàng cố lấy can đảm, lặng lẽ, nhẹ nhàng hơi di chuyển bước chân, đứng ở trên quan tài bên cạnh.
Quỷ trong quan tài không có phản ứng.
Lộ Vô Quy lại đi sang quan tài tiếp theo, vẫn không có phản ứng.
A, những con quỷ này đều ngủ rồi!
Còn không có âm xà bao vây nàng!
Lúc này không chạy, còn đợi lúc nào!
Lộ Vô Quy bước nhanh chân đạp lên quan tài chạy thật nhanh về phía cổng, nàng liên tục bước nhảy dài mấy cái liền nhảy xuống bên dưới núi quan tài, hai cái bước xa liền vọt tới cổng.
Một chân của nàng đã nhấc lên rồi, lại thu về, nàng nghi hoặc quay đầu lại nhìn phía sau núi quan tài, luôn cảm thấy phía sau núi quan tài này có đồ của nàng. Nàng khó mà nói đó là cái gì, nhưng cái cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, cảm giác còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với lúc trước tìm Ly Long Bát Quái Bàn.
Nàng nhìn núi quan tài quỷ khí dày đặc, tính toán đại khái số lượng của nó, xem ra không có 1000 cũng có 800, vả lại có thêm cây liễu già đón gió phấp phới trên đỉnh, thì càng thêm dọa người. Vào lúc này gió yên sóng lặng nhìn như không có chuyện gì, chỉ khi nào náo lên, bên trong ổ quỷ có thật nhiều con quỷ lợi hại này, cái mạng nhỏ này của nàng phỏng chừng trong chớp mắt sẽ bị những đại quỷ này chén sạch.
Lộ Vô Quy ngẫm nghĩ, lại lấy ra hai lá bùa nặc dương vỗ vào trên người, nàng giả bộ mình cũng là một đại quỷ, cố gắng có thể lừa những đại quỷ này mà đi qua.
Nàng ôm thước pháp Lượng Thiên, rụt người, rón ra rón rén vòng qua rìa núi quan tài đi ra phía sau.
Nàng đi xa khoảng mười mấy mét, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên quan tài cách đó không xa xuất hiện một bóng người, dọa nàng giật mình cứng tại chỗ không dám động. Nàng tập trung nhìn về phía bóng người đó, chỉ thấy bóng người này rất phai rất mờ, còn không có chân, ba phần giống quỷ, bảy phần giống hồn.
Quan tài mà bóng người đó đang "đứng" trên còn nhìn rất quen mắt, đặc biệt là vết cào trên quan tài! Đây là quan tài của Du Đạo Pháp!
Lộ Vô Quy ngừng thở, tiếp tục tiến lại gần, nàng tập trung nhìn vào bóng người bay trên quan tài này, chỉ nhìn ra được một đường viền, không mặt mũi không ngũ quan, thậm chí không có phân chia trước sau, chính là một cục "khí" hình người tụ ở đây, lảo đảo như là uống rượu say. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng: "Hóa ra là Du Đạo Pháp à!" Nhìn dáng dấp của ông ý như vậy chính là hình hồn mới vừa ngưng tụ ra sau khi chết, lúc này vẫn còn đang ở trong trạng thái mù mờ vô ý thức, hiển nhiên là vừa mới chết chưa được mấy ngày, còn chưa "tỉnh".
Lộ Vô Quy nhận ra là Du Đạo Pháp, yên lòng, nàng quyết định không để ý tới ông ấy, tiếp tục mò mẫm đến phía sau núi quan tài như là kẻ trộm.
Mặc dù quan tài ở đây nhiều, nhưng bởi vì chồng lên cao, diện tích thực ra cũng không lớn, xem ra chỉ hơi lớn một chút so với diện tích nhà nàng mà thôi.
Rất nhanh, Lộ Vô Quy liền vòng qua núi quan tài đến bên góc sân, nàng thoáng thấy gian nhà đã khóa lại, chợt cảm thấy nghi hoặc: Chỗ này không ngờ lại còn có gian nhà! Có gian nhà mà những quan tài này không để ở trong nhà mà còn để ở ngoài trời?
Được rồi, trên đường âm không có trời! Hình như cũng chưa từng thấy trời mưa!
Lộ Vô Quy tò mò tiến đến bên cửa sổ nhìn vào trong phòng, chỉ một ánh nhìn, liền dọa nàng mồ hôi lạnh trên người lập tức đổ "rào rào" ra ngoài.
Trong phòng, đầy người đứng ngay ngắn chỉnh tề, bọn họ đứng nghiêm, giữa trán dán vào bùa trấn thi. Cho dù dán vào bùa, vẫn có thể trông thấy răng nanh thật dài của chúng nó nhô ra ngoài miệng. Móng tay của chúng nó đều bị ống tay áo rộng lớn che lại, Lộ Vô Quy không nhìn thấy móng tay của chúng nó, có điều, từ chúng nó không mọc lông nhưng có răng nanh dài như vậy có thể thấy được, một khi bị bóc bùa rồi dính vào dương khí và khởi thi, đoán chừng một phòng này nhảy ra ngoài coi như không phải thây máu thì cũng là xác nhảy.
Lộ Vô Quy che mũi bịt miệng nhón mũi chân bước ra bước nhỏ từ dưới mái hiên lướt qua, rất nhanh liền chạy tới chỗ chính đường.
Tám cánh cửa ở chính đường toàn bộ mở rộng ra, hai bên trái phải còn đốt hai chiếc đèn chong ánh lửa bé như hạt đậu tương. Ánh đèn lớn hơn hạt đậu một tẹo này chiếu ra tí tẹo ánh sáng chẳng khác nào không đốt đèn, nếu như để một người bình thường với thị lực bình thường dùng đèn này soi sáng, phỏng chừng ngay cả ngọn đèn này cũng thấy không rõ lắm.
Lộ Vô Quy không dám trực tiếp bước vào cửa, trước tiên nàng thò đầu ra nhìn khắp gian nhà từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Hai bên tường của gian nhà là hai giá đèn dầu, tiếp đó, hai bên trái phải một bên đặt chuông, một bên đặt trống, trung tâm dựng thẳng một thứ gì đó giống như tảng đá màu đen vuông vức cao một trượng âm khí lượn lờ không biết dùng để làm gì. Trên xà nhà, một con âm xà to bằng đùi của nàng quấn ở trên đó, nàng chưa thấy nó cử động, không biết nó là ngủ thiếp đi hay là chết rồi.
Phía sau tảng đá lớn âm khí lượn lờ là một bàn thờ lớn, trên bàn thờ không có đồ cúng, chỉ có hai ngọn đèn dầu vô cùng đáng thương đang cháy.
Sau bàn thờ là một cái quan tài đá lớn, quan tài đá lớn đặt ở trên đôn đá, trông vô cùng chắc chắn.
Trên quan tài đá lớn đều là âm xà to hơn cánh tay nàng, những âm xà này con thì quấn quanh con thì cuộn tròn, vững vàng chiếm đóng quan tài đá lớn.
Lộ Vô Quy sợ hãi trong lòng, có chút không dám đi vào, muốn chạy, lại cảm thấy nhớ mong cái gì đó, tim phổi nhộn nhạo khó chịu. Nàng núp ở bên cột cửa yên lặng mà quan sát nửa ngày, thấy những âm xà đó đều không chú ý tới nàng, càng không có những nguy hiểm khác tới gần, nàng lấy can đảm, nhón lên mũi chân, đưa một chân vào trước, sau đó mau chóng quan sát xung quanh một vòng, không thấy gặp nguy hiểm, lúc này mới để bàn chân đang bước vào kia đặt xuống đất, còn lặng lẽ cho cái chân còn lại đi vào.
Nàng nhón mũi chân cố gắng đặt chân không hề có một tiếng động, còn tận lực co người sao cho nhỏ nhất, thật nhanh đi đến trước tảng đá lớn âm khí rất nặng xem nàng có món đồ gì rơi ở đây. Nàng mới vừa tới gần, thoáng thấy phía sau bên phải tảng đá lớn còn đặt một cái bàn thờ, mặt trên còn cúng một bài vị, trước bài vị còn đốt ngọn đèn.
Trong nhận thức của nàng, chỗ này hẳn xem như là cái mộ đi!
Nàng chưa từng thấy ở bên trong mộ đặt bài vị!
Nàng theo bản năng liếc nhìn trên linh bài này viết cái gì, chỉ một cái liếc mắt, chỉ thấy trên đó viết "Bài vị của Hứa Đạo Công chủ chùa thứ 39!"
Nàng chớp chớp mắt, lại dùng sức xoa xoa mắt, lại một lần nữa nhìn chăm chú vào trên linh bài này, không sai, mặt trên viết chính là bài vị của ông nàng, nét chữ này còn là nét chữ của ông nàng!
Đây là ông nàng lập linh bài cho chính mình!
Trên linh bài này quỷ khí lượn lờ, vừa nhìn chính là có chủ vào ở!
Lộ Vô Quy "bộp" một tiếng, hai tay đồng thời bụm vào trên mặt của mình, nàng khó có thể tin mà nhìn linh bài này, thầm nghĩ: "Chẳng trách ông đầu thất không hồi hồn, thì ra ở đây còn có tấm linh bài, thì ra đầu thất hồi hồn hồi đến nơi này rồi!"
Nàng nhìn quỷ khí lượn lờ phía trên gần như ở trong trạng thái bất động, đoán là ông nàng đang ngủ ngon. Nàng thầm nghĩ: "Mình có nên đá ông một cái không?" Nhưng nghĩ lại, ông nàng đã thành quỷ, ngộ nhỡ tính khí không tốt, sau khi đánh thức lại gọi quỷ phía ngoài cùng đánh nàng một trận, nàng đánh không lại đâu.
Lộ Vô Quy im lặng mà nhìn linh bài của ông nàng hồi lâu, mới chợt nhớ ra là nàng không phải đi tìm ông nàng mà, nàng là đến xem nàng làm mất thứ gì! Nàng đành mặc kệ ông trước, ngẩng đầu nhìn thứ đặt ngay giữa phòng không biết dùng để làm gì, lúc này mới chú ý tới trên tảng đá lớn ấy thế mà lại có chữ!
Không biết là ai ác như thế, tìm một tảng âm thạch màu đen khắc chữ màu đen như vậy.
Nếu không phải là nàng lớn mật, đứng gần ngay trước tảng đá lớn này, thì tuyệt đối không nhìn thấy chữ bên trên.
Vốn dĩ đường âm này đã đen thùi, đều nhờ cả vào thị lực của nàng tốt, dùng mắt âm xem đường, nhưng thị lực của nàng cho dù tốt, đọc chữ màu đen trên tảng đá màu đen cũng nhọc nhằn.
Nếu không phải chữ này là khắc lên thì nàng xem mù mắt cũng nhìn không ra chữ.
Đầu tiên là ba cái chữ to bằng cái đấu khắc vào chính giữa —— Tỏa Hồn Bia!
Bên cạnh ba chữ "Tỏa Hồn Bia" còn có viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo giống như quỷ bò từ trên xuống dưới từ phải sang trái, những chữ này trong đen lộ ra đỏ, như là máu khô, xem ra khá giống huyết thư đã khô, chi chít gần như chiếm hết toàn bộ mặt bia.
Lộ Vô Quy cẩn thận xem xét, nàng phát hiện nàng vậy mà lại nhận ra những chữ giống như tiếng quỷ này. Tất cả chữ đều là tên người cùng với canh giờ ngày tháng năm, những chữ này cho nàng cảm giác vô cùng kỳ quái, mỗi chữ âm khí đều rất nặng, ẩn chứa hào quang phun trào như là đang sống, mà khi nàng tập trung nhìn kỹ những chữ đó lại là đứng im bất động.
Tấm bia này để cho nàng cảm giác quái dị cực kỳ, rồi lại không nói ra được cảm giác quái dị này là cái gì, chỉ cảm thấy có con kiến đếm không hết đang bò trong lòng nàng, làm cho nàng cả người khó chịu.
Những tên này nàng đều không nhận ra, ngày tháng năm đều là tính theo Giáp Tý, một Giáp Tý một tuần hoàn, không phân rõ rốt cuộc là khắc vào Giáp Tý nào.
(*một Giáp Tý = 60 năm.)
Tầm mắt của nàng nhanh chóng lướt qua mặt bia, bỗng nhiên liếc thấy phía sau cùng văn bia viết vài cái tên quen thuộc.
"Lộ Vô Quy năm Đinh Sửu tháng Mậu Thân ngày Kỷ Sửu giờ Dậu sơ khắc "
"Hứa Đạo Công năm Bính Thân tháng Bính Thân ngày Kỷ Dậu giờ Sửu nhị khắc "
"Du Kính Diệu năm Đinh Dậu tháng Tân Sửu ngày Canh Thân giờ Dần tứ khắc "
"Du Đạo Pháp năm Đinh Dậu tháng Nhâm Dần ngày Bính Dần giờ Thân thất khắc "
Lộ Vô Quy sững sờ mà nhìn đi nhìn lại ghi chép về nàng, Hứa Đạo Công, Du Kính Diệu cùng Du Đạo Pháp, nàng vội vàng bấm ngón tay tính toán thời gian. Năm Đinh Sửu, Đinh Sửu. . . Sửu Ngưu, hình như là năm ấy nàng sinh ra, tháng Thân là tháng 7. Tháng 7, ngày sinh trên sổ hộ khẩu của nàng là tháng 7, 13 tháng 7 âm lịch, ngày này đúng lúc là ngày nàng bị phá thai. Đây là ý gì? Nàng không nghĩ ra, lại đi tính ngày tháng sau tên ông nàng. Năm Bính Thân, Thân là khỉ, năm con khỉ, năm ngoái chính là năm con khỉ; tháng Bính Thân, tháng con khỉ, là tháng 7, tháng 7 năm ngoái...ông nàng mất!
Trùng hợp như thế!
Lộ Vô Quy lại vội vàng đi xem ngày tháng của Du Kính Diệu, nàng nhìn thấy tên Du Kính Diệu xếp trước Du Đạo Pháp, mà Du Kính Diệu chính là chết trước Du Đạo Pháp, bởi vì hai người họ đều vừa mới chết, trên linh bài của hai người họ còn viết canh giờ lúc chết của họ, canh giờ ngày tháng năm viết phía sau tên của Du Kính Diệu và Du Đạo Pháp đúng là lúc bọn họ chết.
Lộ Vô Quy xem đi xem lại nhiều lần tên và thời gian tạ thế của Hứa Đạo Công, Du Kính Diệu, Du Đạo Pháp, nàng làm thế nào cũng không rõ, ngày sinh của mình sao lại đặt ở chung với ngày mất của bọn họ.
Vậy không đúng mà!