Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 32: Trước mặt mọi người (Hứa Thừa Ngôn – Hơi H)



Edit: Mì

Beta: Ami

Triệu Ngu rất muốn dụ dỗ Hứa Thừa Ngôn vào toilet, hoặc là như lần trước đi ra hành lang không người để làm chút chuyện cũng đủ kích thích.

Nhưng cô không thể mạo hiểm như vậy.

Dù sao thì đây vẫn là địa bàn của Hoa Xán, nơi nơi đều bị theo dõi. Trong bóng tối, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, cô chỉ có thể một vừa hai phải, đem tâm tư quay trở về với công việc.

Chờ khi hội nghị kết thúc thì đã gần đến giờ tan tầm. Hai công ty hợp tác với nhau lâu dài, thế cho nên hai bên đã sớm quen biết lẫn nhau, cùng nhau ăn cơm cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là hai bên cũng không thể ngờ được rằng, một người có thân phận ông chủ lớn như Hứa Thừa Ngôn rõ ràng không hợp nhau với mọi người, cư nhiên lại chịu hạ mình dùng cơm với bọn họ.

Hơn nữa bởi vì ông chủ như anh chủ động, vậy cho nên nhà hàng được chọn so với dự tính ban đầu cao cấp hơn rất nhiều, lại vô cùng riêng tư.

【 Bữa cơm này chắc không phải Hứa tổng vì tôi mà đi chứ?】

Cách xa xa vài cái bàn nhìn người đàn ông kia, Triệu Ngu nhắn một tin gửi đi.

Hứa Thừa Ngôn buông di động, tùy ý liếc qua bàn Triệu Ngu bên này, sau đó tiếp tục bình tĩnh nói chuyện với phó tổng giám đốc bộ phận thương hiệu Hoa Xán.

Triệu Ngu ngày thường nếu tham dự mấy buổi liên hoan như thế này thì đều sẽ không chạm vào rượu. Dù là Phó Thao ban đầu hay là Tiết Tử Ngang sau này, cô đều sẽ giữ gìn nhân viên nữ của công ty mình, không để các cô ấy bị khi dễ ở các bữa tiệc, vậy nên đến cả những đồng nghiệp cũng không biết tửu lượng của Triệu Ngu tột cùng là như thế nào.

Đang đi theo mấy đồng nghiệp đã ngà ngà say đến kính rượu bàn của Hứa Thừa Ngôn, thân mình cô bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống cái ghế trước mặt.

Đồng nghiệp nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của cô xong cười haha vài tiếng: “Tiểu Triệu say rồi à?”

Triệu Ngu ra sức gõ huyệt thái dương: “Tôi không có say.”

Lúc này đại đa số mọi người đều đã uống không ít, chỗ ngồi sớm đã lộn xộn, nên cũng không có ai đi quản cô đang ngồi chỗ của ai, càng không ai để ý cô đang làm gì.

Những người khác thì vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi như cũ, chỉ còn mình cô an tĩnh mà gục vào trên bàn nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, ở nơi mọi người không nhìn thấy, tay cô đã luồn xuống dưới khăn trải bàn, đặt lên trên đùi Hứa Thừa Ngôn.

Chỗ cô ngồi là chỗ lúc đầu của phó tổng giám đốc thương hiệu Hoa Xán, cũng chính là chỗ bên cạnh Hứa Thừa Ngôn.

Hứa Thừa Ngôn dường như đã sớm đoán được cô sẽ ra chiêu này, anh không ngạc nhiên và cũng không ngăn cản bàn tay đang vuốt ve đùi anh của cô mà chỉ mỉm cười ôn hòa nói: “Triệu tiểu thư uống say rồi à?”

Triệu Ngu gục ở trên bàn không lên tiếng, tay phải vuốt ve cái đùi rắn chắc của anh vài cái, rồi trực tiếp hướng đến giữa háng anh, cách quần xoa xoa cái khối phồng phồng lên kia.



Anh còn chưa cương cứng, dưới vài cái niết nhẹ của cô liền có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại, nhưng chỉ qua mấy cái xoa nắn, hình dạng trong tay cô đã có biến hóa.

Hứa Thừa Ngôn an tĩnh ngồi, tay nâng chén rượu, ngẫu nhiên nhấp một ngụm, nhìn qua vô cùng bình tĩnh, như thể anh đang bận suy nghĩ vấn đề của riêng mình, làm cho người khác không dám tiến lên bắt chuyện.

Tay Triệu Ngu sờ lên khóa kéo quần tây, lợi dụng có âm thanh ồn ào xung quanh che dấu nên không chút do dự kéo nó xuống, cách quần lo̶t̶"̶ vỗ vỗ vài cái, lại tiếp tục kéo quần lo̶t̶"̶ anh xuống, giải phóng cái thứ đã sớm bắt đầu kêu gào kia ra.

Vừa thô vừa cứng, so với lòng bàn tay cô thì ấm hơn, nó không chịu khống chế mà run lên ở trong tay cô, như đang cầu xin cô an ủi.

Ngón cái phủ lên mã mắt xoa qua xoa lại, bốn ngón tay còn lại nắm lấy thân gậy vừa xoa vừa niết, cảm nhận được bụng dưới của anh run rẩy, cô mới bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Hứa Thừa Ngôn hít sâu hai cái, thừa dịp những người xung quanh đang đua rượu với nhau, anh tự nhiên xoay về hướng Triệu Ngu, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này?”

Thanh âm hơi khàn, dày đặc tình dụ̶c̶.

Triệu Ngu không khỏi cười nhẹ ra tiếng: “Chỉ với chút bản lĩnh này nhưng chẳng phải anh cũng cứng sao?”

Có một Giám đốc cấp cao của Y Trình đến hỏi Hứa thừa Ngôn ý kiến về công việc, nhìn dáng vẻ của hắn ta thì dường như đang chuẩn bị ngồi xuống ở chỗ ngồi trống còn lại bên cạnh của Hứa Thừa Ngôn.

Hứa Thừa Ngôn liền ngồi thẳng thân mình, bất động thanh sắc mà xê dịch lên phía trước, để khăn trải bàn che khuất hoàn toàn nửa người dưới của anh rồi mở miệng nói: “Tiếp tục.”

Ngữ khí bình tĩnh, thanh âm trầm thấp, nghe như là thảo luận công việc nghiêm túc.

Nhận được mệnh lệnh, giám đốc kia bắt đầu nói vấn đề tiếp theo, nhưng Triệu Ngu biết, câu kia của Hứa Thừa Ngôn là nói với cô.

Bởi vì nghe thấy có người tới gần, cô dừng lại động tác trong tay.

Xem ra người đàn ông này đang rất hưởng thụ loại kích thích mà lúc nào cũng có khả năng bị người khác phát hiện như thế này, giống như ngày đó, dưới mí mắt của vị hôn thê mà anh lại nhũ giao với cô, hay là như lúc này, anh lại làm trò ở trước mặt cấp dưới, hưởng thụ khoái cảm được cô dùng tay an ủi.

Từ đỉnh côn thịt chuyển vòng đến vuốt ve xoa nắn hệ rễ, Triệu Ngu dùng đầu ngón tay đẩy hai cái trứng dái no đủ đang bị mắc kẹt dưới quần lo̶t̶"̶ lên rồi sờ soạng nó.

Đây chính là một trong những điểm mẫn cảm của đàn ông, cô chỉ tăng thêm chút sức lực ấn vào, Hứa Thừa Ngôn đã liền nhịn không được mà phát ra tiếng hừ nhẹ, hạ thân căng chặt, ly rượu trong tay cũng bị siết chặt.

Giám đốc ngồi bên cạnh cho rằng anh tức giận nên liền cẩn thận nhìn anh: “Nếu Hứa tổng cảm thấy không thích hợp, tôi đây hiện tại liền từ chối.”

Tay Triệu Ngu men theo thân gậy thô dài mà hướng lên trên vuốt ve, chặn lấy quy đầu rồi không ngừng cọ xát, móng tay áp sát dọc theo khe mũ mà cọ.

Hứa Thừa Ngôn cắn răng chờ vài giây mới nhàn nhạt mở miệng: “Không vội, tôi đang suy xét.”

“Vâng Hứa tổng, vậy anh…” Đại khái là thấy sắc mặt anh không thích hợp, người nọ cho rằng thân thể anh không thoải mái, vậy nên mới do dự mà hỏi: “Có cần tôi cho người đưa anh trở về nghỉ ngơi trước không?”

“Không cần quản, tôi còn có chuyện quan trọng.”



Mấy chữ cuối cùng lọt vào trong tai Triệu Ngu rõ ràng có ý tứ sâu xa.

Không chắc được người nọ rời đi rồi còn có người khác tới hay không nên cô không dám lên tiếng, mãi cho đến khi giọng nói của Hứa Thừa Ngôn truyền đến: “Ướt rồi sao?”

Triệu Ngu cười khẽ: “Hứa tổng sờ thử xem.”

Hứa Thừa Ngôn thật sự sờ lên.

Giống như cô, dùng khăn trải bàn che đậy, anh đưa tay vào giữa hai chân cô, vừa chạm vào chính là một tay dính nhớp.

Quả nhiên không mặc quần lo̶t̶"̶, hơn nữa còn rất rất ướt.

“Mỗi lần đều lẳng lơ như vậy a.” Miệng anh khẽ nhúc nhích, trên mặt tươi cười ôn nhu vô cùng thân mật, từ góc độ những người khác nhìn lại thì không phát hiện được anh mở miệng nói chuyện, chỉ cho rằng anh đang nhìn mọi người chơi vui vẻ.

Những ngón tay dài liên tục cọ xát vào hai mảnh cánh hoa, đầu ngón tay của anh lại dọc theo khe thịt ướt dầm dề sờ đến âm đế, không ngừng cọ xát vân vê. Triệu Ngu vặn vẹo mông, khép hai chân lại kẹp tay anh ở bên trong, tay cầm côn thịt anh không ngừng dùng sức vuốt ve lên xuống.

Hứa Thừa Ngôn cùng duy trì tiết tấu giống cô, từ âm đế trượt đến huyệt khẩu, rồi cắm hai ngón tay vào trong, lúc sâu lúc nông mà thọc vào rút ra, xoay vòng rồi chà sát lên huyệt thịt non.

Sự thỏa mãn dâng trào làm hoa huyệt càng thêm ướt át, không ngừng co rút lại, ngón tay anh bị kẹp chặt, được hoa huyệt bao bọc liếm mút, bụng nhỏ run lên từng đợt biểu đạt thân thể cô đang hưng phấn.

Quy đầu nóng hổi sớm đã tràn ra một chút chất lỏng, dính đầy ngón tay cô, lại bị cô bôi đầy trên thân gậy thô tráng.

Tiểu huyệt siết chặt cũng càng thêm lầy lội không chịu nổi, dâm dịch ào ạt chảy ra, không chỉ dính đầy ngón tay anh mà còn theo kẽ mông cô chảy dính lên váy cùng chỗ ngồi.

Côn thịt của anh kịch liệt run rẩy, hoa huyệt của cô cũng không ngừng khép mở.

Cô đẩy nhanh tốc độ xoa bóp đỉnh côn thịt, anh cũng liền ra sức cọ xát lên âm đế mẫn cảm nhất của cô.

Anh kêu rên rồi bắn đầy tay cô, thế nhưng đột nhiên khi cô sắp đạt cao trào thì anh liền rút tay ra, khiến cô dục cầu bất mãn, run rẩy ngay tại chỗ ngồi.

Triệu Ngu biết anh là cố ý.

Cô không nổi giận, trái lại, cô còn cảm thấy người đàn ông này cũng rất đáng yêu.

Có thể trả thù cô như vậy, chứng tỏ ở trong mắt anh, cô càng ngày càng có giá trị.

Làm bộ như đã tỉnh rượu, mơ mơ màng màng mà mở to mắt ngẩng đầu lên, Triệu Ngu nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn đang lịch sự mỉm cười với cô.

Mà trên mặt anh thì lại đang đeo cặp kính gọng vàng mà cô vừa đặt trên bàn.

Thật đúng là một tên văn nhã bại hoại không hơn không kém.