Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 40: Tâm bệnh



Edit: Eirlys

Beta: Thỏ

Phí Hằng muốn trò chuyện với Tiết Tử Ngang về chút chuyện đầu tư, thu lại bộ dáng cợt nhả kia, hắn ta trông cũng ra dáng đàng hoàng khi bàn chuyện làm ăn.

Tiết Tử Ngang cũng nghiêm túc trò chuyện với hắn ta, nhưng chuyện đầu tư hầu hết đều là do mẹ anh quản, anh cũng không biết nhiều lắm. Thế cho nên thời gian một bữa cơm cũng nói xong tất cả mọi chuyện.

Triệu Ngu vẫn luôn yên lặng ăn cơm, kể cả Thương Lục có thể chen vào vài câu thì cô cũng không tham gia vào đề tài của họ, chẳng qua khi mọi người đều buông bát đũa thì gọi phục vụ đến rồi trả tiền.

Bốn người cùng đi chung thang máy xuống lầu, Thương Lục và Phí Hằng là đi bộ tới, Tiết Tử Ngang lại đậu xe ở bãi đỗ xe ngoài trời cho nên bọn họ đều xuống lầu một.

Đi ra từ cửa chính thì thấy bên ngoài có một đám người vây quanh, còn có mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, vừa nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì.

Thương Lục và Tiết Tử Ngang không phải người thích lo chuyện bao đồng, chỉ tùy ý liếc mắt về phía đó một cái, nhưng Phí Hằng tò mò đi nghe ngóng vài câu từ người đi đường xong thở dài: “Thì ra là lại có người nhảy lầu tự sát, mấy người trẻ tuổi thời nay tại sao cứ động một chút là lại nghĩ quẩn chứ?”

Gần như lúc anh vừa dứt lời, tầm mắt Triệu Ngu cũng xuyên qua đám người mà nhìn đến chỗ mới bị sơ tán đó, thấy được cảnh sát đang bao vây nơi có dòng máu lỏng chảy ra từ người không biết tên kia.

Chắc là do mặt đất hơi nghiêng, máu chảy loang ra hơi xa, đọng lại thành một vũng lớn trên mặt đất, dù đã khô nhưng vẫn đỏ đến chói mắt như cũ.

Triệu Ngu chợt dừng chân, túi xách trên tay phải bị xiết chặt.

Tiết Tử Ngang ôm eo cô ra ngoài thì lập tức phát hiện cô dừng lại: “Sao vậy?”

Triệu Ngu hơi cười cười với anh: “Em muốn đi toilet, anh lên xe trước chờ em đi.”

Dứt lời cũng không đợi Tiết Tử Ngang gật đầu, cô liền tự mình xoay người chạy vào trong, qua cửa lớn vào trong tòa nhà.

Tiết Tử Ngang không phát hiện ra điều kì lạ, anh chào hỏi Thương Lục và Phí Hằng rồi đi về hướng bãi đỗ xe.

Quét mắt tới vết máu trên mặt đất, Thương Lục nhìn chằm chằm theo phương hướng Triệu Ngu rời đi, lại thấy Tiết Tử Ngang quay lưng về phía mình mà đi, anh do dự một chút rồi quay lại tòa nhà.

Tầng một của tòa nhà cho một cửa hàng thuê, toilet được đặt ở chỗ rẽ, Thương Lục cứ thế tiến vào, đứng trước cửa WC nữ quả nhiên nhìn thấy một mình Triệu Ngu đứng trước bồn rửa tay.

Cô cong eo, nắm chặt bệ đá bằng hai tay. Anh chỉ đứng ở cửa cũng thấy cô rõ ràng đang run rẩy, thậm chí còn nghe thấy được âm thanh không ngừng thở dốc của cô.

Thương Lục bước vào, duỗi tay nắm lấy tay cô, muốn tách đầu ngón tay cô khỏi mặt đá nhưng dùng lực lớn thế nào cũng không thành công.

Hơn nữa, mu bàn tay cô quá lạnh.



“Triệu Ngu.”

Thương Lục đổi lại thành ôm vai cô, kéo thân thể không ngừng run rẩy của cô vào trong ngực mình: “Triệu Ngu, không sao đâu, không sao đâu, là máu của người khác, đừng sợ.”

Triệu Ngu vẫn run rẩy dữ dội như cũ, ngay cả răng cũng va lạch cạch vào nhau, lại nghe Thương Lục nói vài tiếng “đừng sợ”, cô mới dần thả lòng bản thân, trực tiếp mềm nhũn nằm trong lòng anh.

Toàn bộ trọng lượng của cô đè trên người anh làm anh suýt chút nữa cũng không đứng vững, anh lùi một bước nhỏ ra phía sau mới ôm chặt cô, nắm chặt hai tay lạnh lẽo của cô ở trong tay mình.

Cô không khóc, nhưng trên mặt cũng không còn tí máu, cơ thể đầy mồ hôi vẫn không ngừng run rẩy, mặc kể anh có trấn an như thế nào cũng không dừng lại.

Thương Lục chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Mang cho tôi một bao thuốc lá, ở WC lầu một.”

Không bao lâu sau Phí Hằng đã mang đến, hắn vốn còn định hùng hùng hổ hổ hỏi Thương Lục có phải có tật xấu gì hay không, kết quả vừa thấy bộ dáng của Triệu Ngu thì liền bị hoảng sợ: “Có… có chuyện gì vậy?”

Thương Lục vươn tay ra trước mặt hắn: “Thuốc lá.”

Phí Hằng không dám gây rắc rối nữa, hắn ngoan ngoãn dâng đồ vật lên, Thương Lục lấy điếu thuốc lá ra khỏi bao, đưa tới bên miệng Triệu Ngu xong lại giơ bật lửa lên châm lửa cho cô.

Triệu Ngu gian nan cầm điếu thuốc cho vào trong miệng, dưới sự trợ giúp của Thương Lục, cô run run rẩy rẩy hút hết hơn phân nửa điếu thuốc mới khống chế được tần suất run của cơ thể.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Phí Hằng, Thương Lục lạnh lùng cất tiếng: “Đi ra ngoài.”

Phí Hằng bĩu môi, cũng nghe lời mà ra ngoài, còn tự giác đứng ở cửa giúp hai người trông chừng ở bên ngoài.

Cứ nằm ở trong lòng Thương Lục hút hết nửa điếu thuốc còn lại, Triệu Ngu mới miễn cưỡng đứng vững, từ từ thoát khỏi cái ôm ấm áp của anh, cô đem đầu mẩu thuốc lá ném vào thùng rác rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Giọng nói khàn khàn như là liều mạng từ trong cổ họng nặn ra.

Thương Lục vẫn im lặng, chỉ đưa tiếp một điếu thuốc, cô lắc lắc đầu.

Hút nhiều quá Tiết Tử Ngang sẽ phát hiện.

Thương Lục không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Lúc ăn cơm cô cũng mất công bảo vệ son môi trên môi, hoàn toàn không cần trang điểm lại, nhưng vừa rồi hút thuốc dùng hơi nhiêu sức, không chỉ có son môi mà ngay cả bên môi cũng dính chút màu đỏ.

Anh nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lên, dọc theo viền môi cô, lau sạch dấu vết son môi.

Triệu Ngu cũng im lặng nhìn anh, mặc cho đầu ngón tay của anh chậm rãi vuốt ve trên da thịt cô.



“Triệu Ngu, kẻ thù của em là ai? Nói cho tôi biết, tôi giúp em báo thù.”

Triệu Ngu nhìn anh, cười cười.

Anh lại hỏi một lần nữa: “Ba năm trước, là ai đối xử với em như vậy?”

Cô vẫn cười, thanh âm nghẹn ngào: “Anh không giúp được tôi đâu.”

Ngón cái của anh còn dán trên môi cô, nhưng bốn ngón ray còn lại đã không tự chủ được mà nắm thành quyền. Cô nói không sai, anh không giúp được cô. Kể cả là ba năm trước, hay là hiện tại.

Anh còn đang tự cứu bản thân, sao có thể giúp cô báo được thù?

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Phí Hằng ở ngoài cửa đột nhiên chạy vào: “Tiết Tử Ngang tới, cậu có muốn tránh mặt một chút không?”

Triệu Ngu không chút hoảng loạn nhưng ánh mắt đã liếc về phía sau.

Thương Lục hiểu ý cô, xoay người bước vào một gian phòng không có người, thuận tiện cũng kéo Phí Hằng chưa kịp trốn vào cùng.

Cánh cửa vừa đóng lại, bên trong chỉ nhìn thấy một mình Triệu Ngu.

Tiết Tử Ngang đứng ở cửa không nhìn vào trong mà chỉ thấp giọng gọi cô: “Triệu Ngu, em ở bên trong à?”

Đi toilet gì mà lâu như vậy, gọi điện thoại cũng không ai nghe, anh chỉ có thể đích thân đi tìm.

Nhìn vào gương sửa sang lại quần áo và mái tóc, Triệu Ngu cố nặn ra một nụ cười xong từ từ đi về phía cửa: “Em tới đây.”

Giọng nói có phần không thoải mái, hơn nữa Tiết Tử Ngang liếc mắt một cái đã thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cùng với hai chân hơi run rẩy lúc đi đường. Bộ dáng này sợ không đơn giản chỉ là kì kinh nguyệt không thoải mái.

Anh bước tới ôm cô: “Rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”

Triệu Ngu cười cười: “Không sao đâu, em chỉ là… Có chút sợ máu do vừa rồi ở ngoài kia nhìn thấy hiện trường.”

Nghe thấy đáp án này, Phí Hằng bừng tỉnh ngộ ra nhìn Thương Lục, đúng là đều có các chứng bệnh của người sợ máu, Triệu Ngu vừa rồi biểu hiện như vậy cũng dễ hiểu.

Nhưng Thương Lục biết cô không phải sợ máu, cô chỉ sợ cảnh tượng trước mắt có quá nhiều máu tươi. Ở Mĩ có lần anh ốm nên nằm viện, Triệu Ngu đến thăm anh gặp phải hình ảnh đang cứu giúp đầm đìa máu tươi. Lúc ấy cô cũng có phản ứng tương tự, trốn trong ngực anh hút hết tận năm điếu thuốc lá mới bình thường trở lại.

“Em sợ máu mà lúc trước còn tự mình hại mình? Cắt nhiều vết dao trên tay như vậy, không biết đau thì cũng phải biết sợ máu chứ?”

Thương Lục còn đang đắm chìm trong hồi ức khi nghe thấy lời này của Tiết Tử Ngang cũng sửng sốt, cô tự mình làm đau mình sao? Bọn họ ở bên nhau 3 năm, anh cũng chưa từng phát hiện. Là do cô cố ý tránh anh, không để anh phát hiện sao?