Quy Lộc

Chương 44



Chiều thứ Tư.

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông tan học vang lên khắp trường, giáo viên mới nói “Tan học”, có một bóng dáng mảnh khảnh vội vàng chạy ra khỏi lớp.

Vừa ra khỏi cổng, Giang Lộc rướn cổ nhìn xung quanh.

Cô nhìn thấy anh.

Anh mặc chiếc áo khoác màu xanh lá đậm, cô chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy dáng người cao ráo đứng trong đám đông.

“Trần Châu!” Cô hét lớn, chạy nhanh về phía anh.

Trần Châu hiển nhiên cũng nhìn cô, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, anh cũng sải bước đi qua.

Giang Lộc nhào vào lòng anh, cánh tay rắn chắc ôm chặt vòng eo mảnh mai, bế bổng cô lên cao.

Hơi thở tràn ngập mùi hương đặc trưng của anh, khiến cô cảm thấy yên tâm kiên định.

“Em nhớ anh.” Nói xong cô không chút do dự hôn lên khóe miệng anh.

Nụ hôn không sâu, cô nhanh chóng rời khỏi môi anh.

Xúc cảm mềm mại ấm áp lướt qua, toàn thân anh đều căng cứng.

Thấy ý cười ranh mãnh trong mắt cô, Trần Châu có chút đau đầu.

Cô nhóc này thật đúng là trêu người.

Nếu không phải đang ở cổng trường, thì anh đã sớm đè cô xuống nghiêm khắc dạy dỗ.

Trên mặt Giang Lộc mang theo ý cười, duỗi tay xoa mặt anh, bỗng nhiên thì thầm vào tai anh gì đó.

Cô vừa dứt lời, bàn tay đang ôm eo cô chợt siết chặt, anh đặt cô xuống, rồi nắm tay cô đi đến phía đối diện.

Giang Lộc cười cười, không có kháng, ngoan ngoãn để anh kéo đi.

“Đó là Giang Lộc, đúng không?” An Tiểu Phỉ mở to mắt, giống như không thể tin vào mắt mình.

Cô mới nhìn thấy cái gì vậy?

Giang Lộc… Giang Lộc hôn môi với một người đàn ông, hơn nữa lại là kiểu ông chú.

Tống Linh đứng bên cạnh không trả lời, vẻ mặt có chút kỳ lạ, một lát sau, cô mới phản ứng lại, duỗi tay kéo An Tiểu Phỉ: “Không thể nào, chắc cậu nhìn nhầm rồi?”

An Tiểu Phỉ nhíu mày, “Sao có thể, tớ thấy rõ mà, làm gì nhận nhầm người được?”

“Ây da, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, hiếm lắm mới được ra khỏi trường, đi thôi, chúng ta còn phải đi mua đồ nữa đó.” Tống Linh cười kéo An Tiểu Phi đi.

*

Vừa vào cửa, Giang Lộc đã bị Trần Châu ôm chặt trong ngực, đôi môi nóng rực của anh chuẩn xác hôn lên môi cô.

Cô ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn mạnh mẽ.

Trần Châu nửa đẩy nửa ôm cô lên giường, bỗng nhiên vang len tiếng “lạch cạch”, không biết thứ gì từ trong túi anh, rơi xuống sàn nhà.

Giờ phút này hai người không rảnh để tâm, anh lật người cô lại, để cô quay lưng lại với anh, hai tay di chuyển trên người cô.

Giang Lộc nằm dựa vào đầu giường, cơ thể hơi nghiêng, bàn tay đỡ cạnh giường, ánh mắt nhìn xuống dưới, đôi mắt mờ mịt bắt đầu sáng lên, đồng tử co rút kịch liệt.

“Đó là… Cái gì …” Giọng cô run rẩy.

Trần Châu hôn lên gáy cô, chưa nghe được giọng điệu của cô đã thay đổi, vẫn mơ hồ hỏi: “Cái gì là cái gì?”

“Sao trong ví anh lại có hình của em?”

Nghe vậy, ngọn lửa d.ục vọng đang cháy hừng hực trong cơ thể anh chợt tắt, đôi môi nóng bỏng cũng rời khỏi cổ cô.

Giang Lộc vươn tay nhặt ví lên, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh.

Trên ảnh là hai cha con, tay người ba đặt lên vai con gái, cả hai đều tươi cười, thoạt nhìn trông rất hạnh phúc.

Người ba là Giang Nghĩa.

Còn đứa con gái là cô.

Nhìn ba đang mỉm cười trong ảnh, hai mắt cô đỏ hoe.Sau khi ba mất, tất cả ảnh của ông đều được cất đi, thậm chí lúc nhớ ông, cô cũng không dám lấy ra xem.

Bây giờ tấm ảnh này lại xuất hiện trước mặt cô, đầu cô hiện lên khung cảnh lúc đó.

Năm cô học lớp mười một, khi ấy ông mới trở về từ Tân Xuyên, hai người chụp ở nhà ga.

Đó cũng là lần cuối cô nhìn thấy ông.

Lần nữa gặp lại, ông đã lạnh như băng nằm trong nhà xác.

Cô không dám nhớ lại cảnh tượng đó, nỗi đau tuyệt vọng hoàn toàn đè ép khiến cô không thở nổi, những người chưa từng trải qua sinh ly tử biệt với người thân, vĩnh viễn không thể đồng cảm được.

Giang Lộc lật tấm ảnh lại, mặt sau viết ba chữ.

“Con Tiểu Lộc.”

Khuôn mặt và dòng chữ quen thuộc, những ký ức đã phủ bụi từ lâu, bỗng ùa về như thủy triều ập vào mặt.

“Tách… Tách.”

Nước mắt cô rơi xuống tấm ảnh, vừa vặn dừng ngay ba chữ kia.

Trần Châu bước xuống giường, cả người quỳ xuống cạnh giường.

Nước mắt như cái van nước bị vỡ, làm sao cũng không ngừng được, rơi càng ngày càng nhiều hơn.

“Tiểu Lộc…” Trần Châu duỗi tay nắm lấy tay Giang Lộc, đột nhiên phát hiện, bàn tay cô lạnh bất thường.

Sau vài giây, cô lau nước mắt, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng, mũi cũng đỏ.

Cô giơ tấm ảnh lên, rồi hỏi: “Sao anh có cái này?”

Trong mắt cô chứa đựng những cảm xúc không tên, phức tạp hoà chặt vào nhau, như tấm lưới dày bao phủ lấy anh.

“Anh là ai?”

“Trần Châu, em có thể tin tưởng anh không?”

Đôi mày kiếm đậm của anh nhíu chặt, khóe miệng hạ xuống.

“Giang Lộc, em nói nhảm gì vậy?”

“Em không biết, bây giờ em đang rất rối, rốt cuộc anh là ai, sao lại có tấm ảnh này, còn nữa, anh muốn gì từ em? ”

Cô nhìn anh, trong đầu lóe lên một suy đoán đáng sợ.

Anh… không phải chung …

“Hay… anh với bọn kia là một dám?”

Giờ nghĩ lại, cô thật sự không biết gì về anh cả.

Hình như ngoại trừ tên tuổi, người Tân Xuyên, còn lại cô hoàn toàn không biết.

Anh chưa từng chủ động nhắc về quá khứ với cô.

“Giang Lộc, em…”

Trần Châu lập tức cảm thấy khí huyết dâng trào, anh nghĩ khi cô biết mọi chuyện sẽ tức giận đến mức nào, thậm chí còn điên cuồng đấm đá anh, nhưng anh không hề nghĩ đến, cô sẽ nghi ngờ anh.

Thế mà cô lại nghĩ anh cùng một đám với bọn Quách Ất Trân?

”Tiểu Lộc…” Anh chuẩn bị muốn nắm tay cô.

Lúc anh duỗi tay ra, cô vô thức né tránh, lùi về phía sau.

Trần Châu nhìn bàn tay trống rỗng, động tác lùi về sau của cô, khiến trái tim anh đau đớn, anh bước lên hai bước tới gần cô.

Trái tim cô cứng lại, theo phản xạ lui tiếp về sau, nhưng mới lui được một bước, cánh tay đã bị anh nắm lấy, lúc đầu óc còn đang rối loạn, anh đã áp cô vào tường.

“Em trốn anh, Giang Lộc, em đang trốn anh sao?” Giọng điệu không thể tin được.

Cô chỉ thấy trước mắt tối đen, còn chưa kịp hoàn hồn, cô chỉ nghĩ mình phải giãy dụa thoát khỏi sự giam cầm của anh.

“Anh thả em ra.”

“Thả em? Em nằm mơ đi!” Giọng nói anh ẩn chứa chút thô bạo.

Trần Châu cười lạnh: “Là em trêu chọc anh trước, hiện tại lại muốn anh buông tha, em nghĩ có khả năng không?”

Giang Lộc ngửa đầu nhìn anh, hốc mắt anh hơi đỏ, đôi mắt đen nhánh làm cho cô sợ hãi, môi mím chặt cho thấy lúc này anh đang không vui.

Cô chưa từng thấy một mặt này của Trần Châu.

“Anh cố ý? Ngay từ đầu giăng lên một cái bẫy, để em tìm được cảm giác an toàn từ anh, sau đó lợi dụng em…”

“Rầm!”

Trần Châu giơ nắm đấm, đấm mạnh vào sau vách tường cô đang dựa, tiếng gió bén nhọn lướt qua vành tai cô, khiến cô im bặt không nói gì, vô thức nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề của anh văng vẳng bên tai cô, sau vài giây, cô mở mắt ra.

Trần Châu nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Những gì em nói đều là suy nghĩ của em? Trong lòng em, anh là người như vậy sao?”

Môi cô run rẩy mấp máy. Cô không biết vừa nãy mình bị sao nữa, càng nói càng không lựa lời, ngay lúc nói xong, cô cũng không biết mình đang nói cái gì.

Càng nói càng hoảng sợ, những gì cô nói ra đều không phải suy nghĩ của cô, mà do quá sợ hãi, quá kinh khủng.

Cô không dám nghĩ, nếu thật sự anh với bọn họ cùng là một đám, cô nên làm gì bây giờ?

“Phải không?” Trần Châu tiếp tục hỏi.

“Trước tiên anh nói em biết, anh và bọn họ có phải…”

“Không.” Trần Châu trả lời lưu loát.

Giang Lộc nghiêm túc nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm dấu vết nói dối, nhưng cô không tìm được gì cả.

Ngay lúc đó, toàn bộ thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cô yếu ớt ngả người ra sau, áp sát vào tường, nước mắt liền tuôn rơi.