Quy Luật Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ

Chương 1



"Phu nhân, xin người mau ra ngoài đi, Hầu gia vẫn chưa về, tiểu Hầu gia và thiếu phu nhân đang chờ người để bái cao đường..."

"Nếu người không ra ngay, sẽ lỡ mất giờ lành mất..."

Bên tai vang lên những lời thúc giục liên hồi của nhũ mẫu.

Trong đầu ta tràn ngập những hình ảnh đáng sợ, nơi ta bị ép c.h.ế.t trong từ đường. Nhìn đứa con trai mà ta đã nuôi nấng từ nhỏ, nay lại biến thành đao phủ g.i.ế.c c.h.ế.t ta. Hắn quỳ xuống, dâng lên dải lụa trắng, van xin ta tự kết liễu.

Ta giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.

Nhưng khi mở mắt ra, điều đầu tiên ta nhìn thấy lại là căn phòng lớn của mình ngày xưa. Kể từ khi con dâu ta là Nguyễn Kim Châu nắm quyền trong Hầu phủ, ta đã bị đẩy đến một viện nhỏ ở góc khuất của phủ. Làm gì được nhìn thấy những tấm rèm mỏng tinh xảo hay chiếc chăn lụa mềm mại như thế này? Ngay cả thức ăn khi gửi đến cũng đều đã lạnh ngắt.

"Phu nhân, hôm nay là ngày đại hỷ, chẳng phải người vẫn luôn mong tiểu Hầu gia lấy vợ, sinh con sao?"

Ta đã trọng sinh đúng vào ngày thành thân của Thiệu Văn Uyên và Nguyễn Kim Châu.

Kiếp trước, khi biết Thiệu Văn Uyên kiên quyết muốn cưới một nữ tử nhà thương nhân ngay sau khi vừa đỗ đạt Trạng nguyên, ta đã tức giận đến mức bệnh nặng, không thể gượng dậy nổi ngay cả trong ngày hôn lễ của bọn họ.

Dù vậy, đứa con ngoan của ta lại nhất quyết quỳ gối, không chịu bái cao đường cho đến khi ta ngồi vào vị trí chủ trì. Nếu không, hắn sẽ quỳ mãi, buộc ta phải thừa nhận cuộc hôn nhân này.

Dù sao đó cũng là con trai của ta, cuối cùng ta đành mềm lòng, không muốn để một đám cưới tốt đẹp trở nên lộn xộn, cố nén bệnh để hoàn thành nghi lễ.

Được sống lại lần nữa, lại còn vào ngày quan trọng như thế này, sao ta có thể vắng mặt được chứ?

Thật là thất lễ.

Nhũ mẫu giúp ta mặc lễ phục. Đang chuẩn bị chải tóc, tay bà đột nhiên khựng lại giữa không trung.

"Phu nhân, người… người định đi ra ngoài như thế này sao?"

Ta nhìn vào chiếc gương bạc, thấy khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt không chút sức sống, trên trán còn quấn khăn chắn gió.

Ta xuất thân từ gia tộc danh giá, vốn luôn xem trọng vẻ ngoài, tuyệt đối không bao giờ để bản thân xuất hiện trước mặt người khác trong tình trạng lôi thôi như thế này.

Kiếp trước, lúc Thiệu Văn Uyên ép buộc ta khi giờ lành đã gần kề. Đợi ta chuẩn bị kỹ càng và xuất hiện, thì giờ lành đã qua.

Nguyễn Kim Châu nhất quyết chờ đến giờ lành tiếp theo. Vì vậy, toàn bộ khách khứa phải đứng đó, chờ đợi trong sự im lặng và mệt mỏi. Những người có thân phận cao quý, vốn không quen đứng quá lâu nên dần cảm thấy chán nản, khiến bầu không khí vui vẻ của hôn lễ trở nên ảm đạm. Và tất nhiên, mọi lời than phiền và trách móc đều hướng về phía ta.

Ta lo lắng cho con trai, nhưng Nguyễn Kim Châu lại không hề bận tâm đến hôn lễ của chính mình. Nàng ta cố tình lợi dụng cơ hội này để ra oai, làm một màn uy h.i.ế.p toàn bộ người trong Hầu phủ.

Còn bây giờ, ta không còn để tâm gì đến tình thân nữa.

Đương nhiên, ta phải cho nàng ta biết thế nào là thủ đoạn của ta.

Ta xoay nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, rồi có người đến dìu ta bước ra ngoài.

"Chẳng phải nói là đang chờ ta sao? Đã vậy thì tuyệt đối không thể lỡ giờ lành được."

Khi ta vừa đến nơi, đại sảnh vốn đang có chút lạnh lẽo đột nhiên sôi sục hẳn lên.

"Cớ gì mà Hầu phu nhân lại tiều tụy đến thế? Phấn son cũng không che nổi mùi thuốc."

"Còn vì sao nữa? Nghe nói Hầu phu nhân bị con trai chọc giận đến phát bệnh. Nếu chuyện này xảy ra trong nhà chúng ta, ai mà chịu nổi chứ?"

"Tiểu Hầu gia lại khăng khăng nói rằng mẫu thân chỉ giận dỗi nhất thời, ra lệnh cho người đi mời bà ra mới chịu. Nhưng xem ra, điều này trông giống như đang ép buộc hơn."

"Tân nương vừa vào cửa đã dám trái ý mẹ chồng như thế, thật là bất hiếu. Chỉ sợ danh Trạng nguyên chỉ là hư danh, có tài mà không có đức."

Lão phu nhân ngồi bên ghế phụ, chống chiếc gậy đầu rồng, lớn tiếng trách mắng ta giữa đám đông: "Ngươi ăn mặc lôi thôi thế này, còn ra thể thống gì nữa!"

Từ trước đến nay, bà luôn bất mãn vì ta chỉ sinh được một đứa con trai rồi tổn thương thân thể, làm cho Hầu phủ thiếu người kế tự, kể từ dạo ấy bà chưa bao giờ có sắc mặt tốt khi gặp ta.

Hơn nữa, kể từ khi Nguyễn Kim Châu sinh ba đứa trong một lần, ba năm sinh sáu đứa, điều đó trở thành vũ khí đắc lực giúp nàng đè bẹp ta.

Ta khẽ ho hai tiếng, mồ hôi đã lấm tấm trên thái dương.

"Là con dâu vô dụng, đúng vào ngày trọng đại lại bị bệnh không thể dậy nổi, vốn không muốn để ngày vui này dính phải điều chẳng lành."

"Hầu gia đang bận chinh chiến bên ngoài, ta cũng phải tuân thủ lễ nghi, vì vậy việc Hầu phu nhân ngồi trên cao đường để chủ trì lễ nghi sẽ càng phù hợp hơn."

"Văn Uyên thành tâm mời như vậy, thân là mẫu thân không nỡ phụ lòng hiếu thuận của con trẻ, lại sợ lỡ mất giờ lành nên đành sơ sài ra đây. Mong mọi người lượng thứ cho ta vì sự thất lễ này."