Khi Long Tân Quốc xuống sân khấu thì thầy đấu giá lên sân khấu, món đồ đầu tiên nhanh chóng được đưa lên. Chính là đan dược chữa trị chức năng đàn ông do Diệp Viễn luyện chế. Viên đan dược này của Diệp Viễn nhờ tuyên truyền của đám người Liễu Khánh Phi, bây giờ có thể nói đã vang dội Giang Bắc. Nhưng hiện tại quy mô tiêu thụ vẫn chỉ giới hạn ở Giang Châu. Những nơi khác gần như đều dựa vào đấu giá để tiêu thụ, hơn nữa muốn mua cũng không có hàng, trong đó không thiếu đồ giả mạo. Vì vậy, khi mọi người biết được món đồ đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá Long Hưng chính là viên thuốc này, lập tức dẫn đến náo động. “Hai trăm ngàn!” “Ba trăm ngàn!” Rất nhanh, tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng kêu giá. Giá khởi đầu một trăm ngàn, nhanh chóng được kêu lên đến một triệu. Sau khi giá lên đến hai triệu, có rất nhiều người không còn ham muốn tiếp tục kêu giá nữa. Dù sao giá tiền cao nhất của viên thuốc này cũng chỉ khoảng một triệu. “Năm triệu!” Đúng lúc này, trong phòng VIP cách vách chỗ đám người Diệp Viễn đang ở, có một người kêu giá trên trời. Giá cao năm triệu này hoàn toàn khiến xung quanh chìm vào im ắng. Một lúc sau, không còn ai kêu giá nữa, cuối cùng viên thuốc được đấu giá năm triệu. “Đúng là có tiền”. Không ít người nhìn về phía phòng VIP tầng hai, muốn nhìn xem ai đã ra tay bá đạo như vậy. Lại dùng cái giá cao ngất ngưởng đấu giá viên thuốc này. Nhưng tiếc là bọn họ không nhìn thấy được tình hình trong phòng VIP. Món đồ đấu giá tiếp theo phần lớn là một vài tranh chữ đồ cổ, Diệp Viễn cũng không cảm thấy hứng thú. Ngoại trừ giữa buổi Diệp Viễn đấu giá được một cây nhân sâm trăm tuổi, các món đồ khác anh cũng không có tham dự đấu giá. Mà người ở phòng VIP cách vách kia cũng không đấu giá thêm gì nữa. “Tiếp theo xin mời món đồ đấu giá áp chót!” Giọng nói của thầy đấu giá vừa vang lên, món đồ đấu giá thứ hai ra sân, đó là một loại thực vật năm lá màu đen. “Cỏ Hạm Linh!” Nhìn thấy thảo dược này, lòng Diệp Viễn khẽ động. Loại cỏ này chính là thứ anh cần, một trong những dược liệu chính có thể giúp đỡ Hàn Phong chữa trị hai chân. Mà người có mặt ở đây khi nhìn thấy món đồ đấu giá áp chót chỉ là một loại thực vật bọn họ không biết, lập tức mất đi hứng thú. Dù thầy đấu giá nói đây là thảo dược trị thương, nhưng mọi người không có thêm bao nhiêu hứng thú. Kết quả này khiến Diệp Viễn rất hài lòng. Như vậy thì không có ai cạnh tranh với anh. Sau khi người chủ trì nói giá khởi điểm của loại cây này là một triệu, mọi người tại đây lập tức im lặng. Thậm chí còn có người than vãn, một cây thực vật như vậy mà cũng có giá một triệu, quả đúng là hại người. “Một triệu không trăm mười ngàn!” Im lặng hồi lâu, phòng VIP cách vách Diệp Viễn đột nhiên truyền đến một giọng nói. Mọi người lập tức nhìn về phía phòng VIP bằng ánh mắt hiếu kỳ, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Người này lại một lần nữa ra tay khiến Diệp Viễn có chút kinh ngạc, anh cho rằng người này cũng nhìn thấu giá trị của thảo dược. Ngay sau đó, Diệp Viễn ra một cái giá. “Một triệu một trăm ngàn!” “Hai triệu!” Nhưng không ngờ người cách vách cũng kêu giá, lại nâng cao giá lên đến hai triệu. “Năm triệu!” Ngay sau đó Diệp Viễn lại nâng lên đến năm triệu. “Mười triệu!” Cách vách lại truyền tới một giọng nói nhàn nhạt, giống như nhất định phải có được vật này. “Hai mươi triệu!” Diệp Viễn lại nâng giá lên gấp đôi. “Năm mươi triệu!” Người cách vách cũng rất tàn nhẫn, trực tiếp nâng giá lên đến năm mươi triệu. Mà giá tiền năm mươi triệu này cũng kinh động tất cả mọi người. Chỉ là một loài thảo dược không biết tên thôi mà, sao lại đấu giá cao như vậy. Chẳng lẽ thảo dược này có chỗ nào thần kỳ sao. Thậm chí có rất nhiều người trong lòng kích động, muốn tăng giá theo. Giá tiền này khiến Diệp Viễn khẽ nhíu mày, ngược lại không phải anh không mua nổi thứ thuốc này, mà anh cảm giác tên kia dường như đang cố ý tăng giá. Cố ý nâng giá thảo dược lên, để anh phải trả nhiều tiền hơn.