Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 123: Cực hạn



Cảm nhận được sức mạnh cường hãn trong cơ thể, ánh mắt mấy người nhìn về phía Diệp Viễn giống như nhìn thấy người chết vậy.

Mỹ nữ dẫn đầu mặt đầy phách lối quát Diệp Viễn.

“Tên nhãi, anh giỏi lắm, lại ép chúng tôi sử dụng trạng thái mạnh nhất, anh yên tâm, sau khi anh chết, tôi sẽ luyện chế anh thành con rối lái xe cho Phệ Thiên Giáo tôi”.

Đối với thân xác biến thái như Diệp Viễn, mỹ nữ dẫn đầu cũng rất chú ý.

Thứ Phệ Thiên Giáo bọn họ đang thiếu chính là thể xác biến thái này.

“Ha ha, đám phế vật chỉ mượn ngoại lực đề thăng thực lực còn muốn giết tôi? Ngây thơ quá vậy?”

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường.

Nói xong, Diệp Viễn chắp hai tay sau lưng, đột nhiên xông về phía mỹ nữ dẫn đầu.

Sở dĩ anh chủ động đánh ra là muốn thử thực lực bây giờ của mình, có thể chống cự được công kích của cường giả cấp bậc Thánh Giả được hay không.

Thấy Diệp Viễn lại chủ động tiến lên chịu chết, mỹ nữ dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, nắm tay thành quyền, mang theo một luồng khí cường hãn vô hình, hung hãn đập về phía cổ Diệp Viễn.

Năm người còn lại cũng đồng thời xuất kiếm, rối rít đâm vào điểm yếu trên cơ thể Diệp Viễn.

“Ầm!”

Giống như sao chổi đụng địa cầu, quả đấm của mỹ nữ dẫn đầu hung hãn đập về phía điểm yếu ở cổ Diệp Viễn.

Đợt khí mạnh mẽ trong nháy mắt tỏa bốn phía, nơi nó đi qua, tất cả vật thể đều bị đợt khí mạnh mẽ chặn ngang cắt đứt.

Kéo dài ra mãi đến trăm mét, đợt khí vô hình này mới tiêu tán.



Một kích của Thánh Giả vô cùng cường hãn.

Nhưng lần đầu chạm phải một kích mạnh nhất của Thánh Giả này, Diệp Viễn lại vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, không một chút hư hại.

Thậm chí ngay cả cọng tóc cũng không động.

Cùng lúc đó, kiếm mềm của năm người còn lại cũng đâm trúng vào điểm yếu trên người Diệp Viễn.

Nhưng vẫn không phá hỏng phòng ngự thân xác của Diệp Viễn, không hề khiến anh tổn thương một chút nào.

Điều này khiến Diệp Viễn hiểu, cường giả cảnh giới Thánh Giả không phá nổi sức mạnh thân xác của mình.

“Xem ra cực hạn thân xác của mình chắc có thể phản kháng công kích của võ giả trên Thánh Giả”.

“Cái… cái… cái này sao có thể?”

Lúc này, sáu mỹ nữ hoàn toàn ngơ ngác, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Các cô dùng thuốc đề thăng thực lực, đạt đến cảnh giới Thánh Giá trung kỳ.

Hơn nữa ở trạng thái này lại sử dụng một chiêu mạnh nhất, hơn nữa còn là sáu người đồng thời công kích, nhưng vẫn không phá hỏng phòng ngự thân xác của Diệp Viễn.

Sáu người ngây ra, Diệp Viễn thì không.

“Đánh tôi lâu như vậy, cũng đến lượt tôi đánh trả rồi!”

Diệp Viễn cười lạnh, cầm ngón tay thành quyền, hung hãn đánh về phía đầu mỹ nữ gần anh nhất.

Mỹ nữ này lập tức cảm thấy một luồng khí tức tử vong bao phủ, cô ta cũng không ngờ được, lập tức lùi về phía sau.

Nhưng tốc độ của cô ta quả thật quá chậm.



“Tí tách!”

Một tiếng!

Đầu cô ta giống như quả dưa hấu nổ tung, một vị cường giả cấp bậc Thánh Giả cứ như vậy chết dưới quả đấm của Diệp Viễn.

“Lui!”

Năm người còn lại nhìn thấy Diệp Viễn vừa ra tay liền dùng một quyền đánh chết một người trong số bọn họ, mấy người này đã hiểu ra, Diệp Viễn là một cao thủ.

Là kiểu cao thủ bọn họ không thể địch nổi, mạnh đến mức đáng sợ.

Gần như cùng lúc, mấy người phi thân về phía năm hướng khác nhau.

“Hừm, tôi cho mấy người đi chưa?”

Diệp Viễn quát lạnh, bóng người liền biến mất tại chỗ.

Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt một mỹ nữ.

Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, lập tức dọa cho mỹ nữ này hồn bay phách lạc.

Không kịp nghĩ ngợi, mỹ nữ trực tiếp nhấc chân, hung hăng đá vào chỗ hạ bộ Diệp Viễn.

“Mẹ kiếp, muốn để ông đây thành thái giám à!”

Diệp Viễn tức giận mắng một tiếng, đồng thời nhấc chân, đi sau về trước, hung hăng đá một cước lên đầu mỹ nữ này.

Một tiếng xương nứt và một tiếng kêu thảm vang lên, đầu mỹ nữ trực tiếp bị Diệp Viễn một cước đạp nổ.