Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 137: Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo



Thế nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thực lực của Trung Tam Dã Tường, thì Cổ Thông Thiên có chút lo lắng, dù ông ta có được cuộn da dê cuối cùng.

Thì khi thăm dò vào cổ mộ của vị cao thủ đệ nhất kia, e là Trung Tam Dã Tường này cũng sẽ làm trái với giao kèo.

Vì thế, ông ta mới nổi lên ý định giết chết Trung Tam Dã Tường.

Trung Tam Dã Tường cũng không biết Cổ Thông Thiên đang có ý định giết chết mình, anh ta vẫn mỉm cười, thoáng cúi người trước Cổ Thông Thiên.

“Vãn bối Trung Tam Dã Tường kính chào đại sư Cổ!”

“Khách sáo!”, Cổ Thông Thiên ôm đấm tay nói.

“Thưa hai vị, hiện tại vẫn chưa đến giờ, mời hai vị tạm nghỉ ngơi trong chốc lát”.

Lúc này, Liễu Hạo Long chủ động tiến về phía trước nói.

Hai bên người ngựa ngồi xuống, Liễu Hạo Long bèn thì thầm vào tai người của mình một câu, người đó vội vàng rời đi.

Liễu Hạo Long vừa chứng kiến được thực lực của Cổ Thông Thiên và Trung Tam Dã Long nên biết hai người này còn mạnh hơn những gì ông ta tưởng.

Nếu hôm nay Diệp Viễn chiến đấu với hai người này thì chắc chắn là thập tử vô sinh, ông ta nhất định phải ngăn cản anh chiến đấu với hai người này trước khi anh kịp đến.

Một hướng khác.

“Chị họ, người đó chính là Trung Tam Dã Tường hả, bọn họ ghê gớm quá vậy? Lại có thể xuất hiện từ giữa hư không?”

Lòng Tô Minh đầy chấn động, nhất là khi vừa mới nhìn thấy cảnh đám người Trung Tam Dã Long xuất hiện giữa hư không, cứ như thần tiên trên trời vậy.

“Đúng, bọn họ có thể xuất hiện giữa hư không như thế, ắt hẳn là chiêu gì đó của ninja!”

Lòng Hứa Gia Di cũng đầy khiếp sợ.



So với những cao thủ ghê gớm ở đây, thì cô ta cảm thấy mình chẳng khác gì một con kiến.

“Trên đời này có ninja thật ư?”

Bọn Thẩm Tiểu Tiểu cũng vô cùng khiếp sợ.

Hôm nay được tận mắt chứng kiến thế này đã thay đổi tất cả mọi nhận thức của bọn họ về thế giới này, một lần nữa tái tạo lại thế giới quan của bọn họ.

“Tất nhiên!”

Hứa Gia Di gật đầu, thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy một võ giả dạng ninja thế này.

Suy cho cùng, loại võ giả đứng từ dưới đếm lên như cô ta cũng không có nhiều cơ hội để nhìn hết thế giới võ giả rộng lớn.

Cô ta cũng chỉ giả vờ giả vịt trước mặt bọn Thẩm Tiểu Tiểu và Tô Minh mà thôi.

“Thế ninja đó có ghê gớm lắm không?”, Thẩm Tiểu Tiểu như bảo bối đặt câu hỏi vậy, không ngừng tò mò.

“Chắc là rất ghê gớm!", Hứa Gia Di trả lời.

“Chẳng qua chỉ là một đám chỉ biết chạy trốn như rùa đen rụt cổ mà thôi!”

Lúc này, giọng Diệp Viễn lại vang lên.

“Thằng ranh này, tôi nhịn anh lâu lắm rồi!”

Lần này thì Tô Minh đã hoàn toàn nổi nóng, siết nắm đấm muốn dạy dỗ Diệp Viễn.

Nhưng cùng lúc này, Hứa Gia Di lại đột nhiên ngăn cản Tô Minh đang nổi giận.



“Được rồi, so đo với một tên ngốc không biết gì để làm chi!”

Hứa Gia Di hoàn toàn không muốn đếm xỉa tới Diệp Viễn, trong mắt cô ta thì anh chỉ là một tên ngốc.

So đo với một tên ngốc, cô ta cảm thấy sỉ nhục thân phận của mình.

Lúc này Tô Minh mới chịu từ bỏ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn vẫn đầy tức giận.

“Diệp Viễn, bớt lắm miệng lại!”

Thẩm Tiểu Tiểu thấy bầu không khí có hơi gượng gạo bèn vội vàng đi tới cạnh Diệp Viễn, nhỏ giọng nói.

Diệp Viễn vô cùng bất đắc dĩ, bản thân anh chỉ nói lời thật lòng mà thôi, sao lại khiến những người này tức giận đến thế.

Ngay sau đó, Diệp Viễn cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn việc ra tay dạy cho đám người này một bài học thì anh cũng lười.

Mà khi đó, đường lên núi lại có thêm một đám người ăn mặc quần áo phong cách cổ xưa.

Dẫn đầu chính là cậu Vu, bên cạnh cậu Vu là mấy cô cái xinh đẹp tuyệt trần, cùng một người giấu mình trong lớp áo choàng đen, không thấy rõ mặt.

Người đó chính là đại trưởng lão của Phệ Thiên Giáo.

Người của Phệ Thiên Giáo vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả võ giả ở đó đều tập trung trên đám người này.

Hay ít nhất là tập trung trên mấy cô gái xinh đẹp quanh cậu Vu.

“Chị họ, đám người đó là ai thế?”

Ánh mắt Tô Minh cũng tập trung trên mấy cô gái xinh đẹp nọ, ánh mắt cứ trố hết cả ra.