Nếu vận dụng linh khí thiên địa, có lẽ một ngón tay của anh thôi đã đủ giết chết Thượng Quan Ngọc rồi. Điều này cũng giúp Diệp Viễn hiểu được, một người tu tiên cùng với một võ giả rốt cuộc chênh lệch nhiều đến mức nào. Thấy Diệp Viễn ngây người, tất nhiên đám người Cổ Thông Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. “Ra tay!” Gần như là cùng lúc, Trung Tam Dã Tường cùng Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đã ra tay. Nổi khí của ba người cuồn cuộn, tất cả đều dùng những sát chiêu sắc bén đánh về phía Diệp Viễn. “Đánh hay lắm!” Tất nhiên Diệp Viễn cũng cảm nhận được đòn tấn công của ba người, anh không hề trốn tránh, chỉ cười lạnh đánh về phía ba người. Vừa mới đánh với Thượng Quan Ngọc một trận giúp anh hiểu được cực hạn của cơ thể mình, cũng nắm được một số thông tin cần thiết. Bây giờ phải thông qua chiến đấu để thử nghiệm những gì vừa ngộ ra được, xem coi có tìm thấy đột phá gì hay không. “Mấy người đó mặt dày quá rồi, lại chơi ba đánh một tấn công Diệp Viễn, còn là đánh lén!” Cách đó không xa, Thẩm Tiểu Tiểu thấy Diệp Viễn bị ba người tấn công thì có chút tức giận. Các võ giả ở đó cũng thấy hành vi của ba người này hơi đê tiện. Nhưng có những võ giả lại bình tĩnh nhìn mọi thứ diễn ra, bởi vì trong mắt họ, chuyện này quá mức bình thường. “Ầm ầm ầm!” Ba tiếng nổ rung trời vang lên. Những đòn tấn công sắc bén của Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão rơi vào người Diệp Viễn. Ba cao thủ cảnh giới cùng ra tay, một đòn sắc bén đó cuối cùng cũng khiến Diệp Viễn phải lùi lại vài bước. Ba người đó thấy Diệp Viễn bị đánh lùi lại thì đều lộ vẻ vui mừng. “Tranh thủ cơ hội này lấy mạng nó!” Ba người không cho Diệp Viễn cơ hội nào để thở dốc, thế công sắc bén liên tục đánh vào người anh. Chỉ dùng cơ thể để chịu đòn tấn công của ba người họ, anh liên tục phải lùi về phía sau, sắc mặt cũng hơi trắng, dường như không còn sức để đánh trả. “Quả nhiên, cậu Diệp này có mạnh đấy nhưng dù mạnh đến mức nào cũng không thể đánh lại ba người Cổ Thông Thiên!” Có người than thở nói. “Đáng tiếc, một đại sư khổ luyện mạnh đến như vậy, lại chết trong tay đám người Cổ Thông Thiên!” Nhìn Diệp Viễn ngày càng lui xa, hơn sắc mặt trắng bệch, thậm chí khóe miệng còn rướm máu, mấy người ở đó đều cảm thấy Diệp Viễn sắp thua rồi. Chỉ còn cách cái chết vấn đề về thời gian mà thôi. Nhưng không có ai chú ý tới, trong suốt quá trình bị đánh lùi. Vẻ mặt Diệp Viễn không có chút đau đớn khổ sở nào, ngược lại còn sảng khoái không nói nên lời. “Ranh con, này thì ngông cuồng! Để tao coi con mẹ nó mày chết thế nào!” Tô Minh thấy thế, trong lòng không biết đang vui đến mức nào. “Chị Hứa, có phải anh Diệp sắp bị đánh bại rồi không?” Khóe miệng Diệp Viễn đầy máu, Thẩm Tiểu Tiểu đầy lo lắng. “Chắc là anh Diệp sẽ không chịu được bao lâu nữa!” Hứa Gia Di gật đầu nói. Hứa Gia Di vừa mới dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên. Trong sân, Diệp Viễn trực tiếp bị ba người đánh bay, cơ thể nện thẳng xuống nền đất cách đó không xa. Mặt đất cứng rắn nhanh chóng bị đánh vỡ tạo thành một cái hố sâu đâu đó hai đến ba mươi mét. “Phụt!” Diệp Viễn ngã xuống hố lại phun ra một ngụm máu đen thùi. Nhưng Diệp Viễn không hề yếu ớt và mạng sống ngàn cân treo sợi tóc như họ tưởng. Ngược lại, sau khi phun ra một ngụm máu đó, cả người Diệp Viễn như biến thành một con người khác. Khí thế quanh thân anh càng thêm bễ nghễ, kiêu ngạo, như một thanh ma kiếm bị phong ấn từ thời thượng cổ được hóa giải. “Tiêu rồi, anh Diệp sắp chết rồi!” “Đáng tiếc, một đại sư khổ luyện tài năng tuyệt đỉnh như thế lại chết trong hôm nay!”, có người cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Viễn. Tất nhiên, cũng có người cảm thấy khinh thường. “Hừ, chuyện này có thể trách được ai, cũng do cậu ta quá ngông cuồng, không biết cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” “Anh Diệp!” Thẩm Tiểu Tiểu khẽ kêu một tiếng, muốn đi tới nhưng lại bị Tô Minh và Hứa Gia Di giữ lại.