Rời khỏi bệnh viện, mấy người cùng đến công ty của Anweier ở Giang Châu. Ký hợp đồng với Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu. Sau đó hai người cũng ký hợp đồng với Lý Hồng Đào. Sau khi ký xong hợp đồng, đương nhiên Diệp Viễn cũng đã thi triển một vài thủ đoạn cảnh cáo hai người. Khi nhìn thấy thủ đoạn như thần tiên của Diệp Viễn, hai người lập tức coi anh như thần, càng thêm cung kính và kiêng kỵ anh. Đồng thời cũng hứa nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho hai cô. Sau khi hoàn thành hợp đồng, hai người muốn mở tiệc mời Diệp Viễn. Anh cũng không từ chối. Mấy tiếng sau, mọi người ăn uống no nê xong thì tách nhau ra. Lúc Diệp Viễn chuẩn bị đưa Thư Uyển Nhi về, Phùng Tiêu Tiêu nói muốn mời Diệp Viễn đi ăn riêng. Diệp Viễn cũng không từ chối, thật ra anh cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phùng Tiêu Tiêu. Sau khi bảo Sở Vân Phi đưa Thư Uyển Nhi về, Diệp Viễn liền cùng Phùng Tiêu Tiêu đi tìm nhà hàng. Vừa vào nhà hàng, Phùng Tiêu Tiêu liền muốn uống rất nhiều rượu, cũng không nói chuyện, cứ một mực muốn Diệp Viễn uống rượu cùng mình. Diệp Viễn cũng có chút nghi ngờ tại sao Phùng Tiêu Tiêu lại như vậy, nhưng vẫn cùng cô uống. Rất nhanh, Phùng Tiêu Tiêu lần thứ hai uống rượu một lát sau liền ‘uống say’. Diệp Viễn nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu đột nhiên ‘say bí tỉ’, khóe miệng mỉm cười, khẽ lắc đầu. Sau đó dẫn Phùng Tiêu Tiêu ‘uống say’ rời khỏi nhà hàng. Vốn dĩ muốn đưa Phùng Tiêu Tiêu về nhà, nhưng Phùng Tiêu Tiêu không thể nào lên xe được. Diệp Viễn chỉ đành tìm một khách sạn. Vừa đặt Phùng Tiêu Tiêu lên giường, Phùng Tiêu Tiêu vốn đang ‘say bí tỉ’ đột nhiên mở mắt, đưa cánh tay ôm cổ Diệp Viễn. Đôi môi đỏ mọng trực tiếp chặn môi Diệp Viễn. Cảnh tượng đột ngột này khiến Diệp Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh liền phản ứng lại, muốn đẩy Phùng Tiêu Tiêu ra. Nhưng lúc này Phùng Tiêu Tiêu càng thêm điên cuồng, cô giống như bạch tuộc quấn quanh người Diệp Viễn. Đôi môi đỏ mọng không ngừng điên cuồng hôn trên mặt trên cổ Diệp Viễn. Ngửi thấy mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người Phùng Tiêu Tiêu, lại một lần nữa cảm nhận cơ thể mềm mại trong ngực. Trong lòng Diệp Viễn lại nóng như lửa, vốn dĩ hôm qua đã bị Thư Uyển Nhi mê hoặc, ham muốn của anh lại bùng cháy. Hôm nay Phùng Tiêu Tiêu như đang quyến rũ mình. Diệp Viễn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi ôm mà không loạn. “Diệp Viễn, em thích anh, em muốn anh!” Đi cùng với giọng nói vô cùng mê hoặc, Diệp Viễn hoàn toàn bị cuốn vào. Trực tiếp chặn lại môi đỏ mọng của Phùng Tiêu Tiêu. Một lát sau, quần áo trên người Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn đã biến mất. Vóc dáng hoàn mỹ của Phùng Tiêu Tiêu liền lộ ra trước mặt Diệp Viễn. Gò má đẹp đẽ tinh xảo, cổ thon dài, bộ ngực cao vút, bụng bằng phẳng, eo thon yêu kiều, vô cùng hấp dẫn mắt nhìn. Phía dưới chính là đôi chân dài thẳng tắp, chân dài không chút tì vết, trắng như tuyết, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Là lần đầu của Phùng Tiêu Tiêu, khi nhìn thấy Diệp Viễn đang thưởng thức cơ thể mềm mại của mình. Cô ta xấu hổ nhắm mắt, chỉ có lông mi liên tục run rẩy đã nói lên căng thẳng trong lòng cô ta. Nhưng lúc này, Diệp Viễn cũng không muốn làm gì Phùng Tiêu Tiêu nữa, mà đột nhiên nói. “Tiêu Tiêu, cô thật sự muốn làm người phụ nữ của tôi?” Nghe vậy, Phùng Tiêu Tiêu mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Phùng Tiêu Tiêu trịnh trọng gật đầu. “Diệp Viễn, em nghĩ xong rồi, em muốn làm người phụ nữ của anh, dù là tình nhân bên cạnh anh cũng được!” Phùng Tiêu Tiêu thật sự thích Diệp Viễn, thích từ trong nội tâm. Mặc dù hôm nay mẹ cô ta bảo cô ta cùng Diệp Viễn gạo nấu thành cơm, đoạt Diệp Viễn từ trong tay Thư Uyển Nhi. Cũng chính vì vậy, vừa nãy cô ta mới giả bộ say, mục đích chính là muốn cùng Diệp Viễn gạo nấu thành cơm. Nhưng cô ta không muốn phá hỏng gia đình của Diệp Viễn, vì vậy cô ta đã đưa ra quyết định, đó chính là lén làm tình nhân của Diệp Viễn cũng được.