Lão giả bên cạnh lại nói: “Thưa cô, lão hủ không vào đâu, lão hủ đi tìm cậu Diệp đó trước”.
“Sau khi ăn xong, cô đến công ty dược liệu Liễu Thị Giang Châu, nhất định phải nắm trong tay cách điều chế loại thuốc kia!”
“Biết rồi”, sau khi Tiêu Thiến Thiến đáp lại qua loa lấy lệ thì theo Ngọc Lâm Phong tiến vào nhà hàng.
Còn sắc mặt lão giả hơi thay đổi, biết Tiêu Thiến Thiến hàng năm bị nhốt ở thủ đô, lần này khó khăn lắm mới đi ra ngoài, đoán chắc trong lòng muốn đi chơi, khẳng định sẽ không để chuyện này trong lòng.
Không biết làm sao, lão giả chỉ đành quay đầu nói với Thượng Quan Thiên Thần.
“Cậu Thượng Quan, nhất định phải chăm sóc kỹ tiểu thư nhà chúng tôi!”
“Yên tâm đi, Á Bá!”
...
Sau khoảng mười mấy phút, một chiếc xe dừng ở biệt thự của Diệp Viễn cách đó không xa.
Vừa xuống xe, sắc mặt Á Bá lập tức thay đổi.
“Linh khí Thiên Địa đậm đà quá!”
Sau đó, ông ta liền nhìn thấy đại trận mê huyễn trước biệt thự của Diệp Viễn.
“Thủ đoạn quá lợi hại, lọc sạch sức mạnh cuồng bạo trong linh khí Thiên Địa, hình thành một trận pháp bảo vệ!”
“Chỉ tiếc đại trận này quá rác rưởi!”
Nói xong, Á Bá liền bước chân vào trong đại trận mê huyễn.
Trong nháy mắt, những sức mạnh cuồng bạo đậm đà kia liền điên cuồng cuốn quanh Á Bá.
“Cút!”
Á Bá quát một tiếng, những sức mạnh cuồng bạo kia trong nháy mắt bị chấn động tản ra tứ phía.
Không còn cản trở, Á Bá chắp hai tay sau lưng, đi từng bước về phía Diệp Viễn.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tầng cao nhất của biệt thự, đột nhiên mở mắt.
Anh nhìn thấy Á Bá trong đại trận.
“Người nhà họ Tiêu!”
Chỉ nghe thấy Tiêu Đông Văn quát lên, những sức mạnh cuồng bạo kia trong nháy mắt bị chấn động tản ra tứ phía.
Không còn cản trở, Tiêu Đông Văn chắp hai tay sau lưng, đi từng bước về phía Diệp Viễn.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn đang ngồi xếp bằng tu luyện trên tầng cao nhất của biệt thự, đột nhiên mở mắt.
Anh nhìn thấy Tiêu Đông Văn đang bước từng bước đến.
“Tiêu Đông Văn!”
Hơn mười năm mới gặp lại người anh nằm mơ cũng muốn giết chết.
Đôi mắt Diệp Viễn không tự chủ được có chút đỏ lên, hai tay nắm thành quyền vang dội tiếng rắc rắc.
Trong đầu, những kí ức giấu kín hơn mười năm vào lúc này lại một lần nữa thức tỉnh.
Những ký ức này là nỗi đau Diệp Viễn không muốn nhớ lại nhất.
Diệp Viễn vốn là con trai của Tiêu Đông Hoa nhà họ Tiêu, thuộc gia tộc siêu cấp ở thủ đô.
Lại còn là người được chọn trong con cháu thế hệ trẻ nhà họ Tiêu tương lai bước vào thánh địa.
Mặc dù sinh trong gia tộc siêu cấp, nhưng Diệp Viễn lại không giống như các cậu ấm thế gia khác sống trong nhung lụa, hoang dâm vô độ, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, chơi bời nhân gian.
Ngược lại, anh rất nghiêm túc, rất cố gắng, từ nhỏ đã theo bên cạnh ông nội tu luyện.
Thiên phú của anh yêu nghiệt, mười lăm tuổi đã bước vào cảnh giới Tông Sư đỉnh phong.
Chỉ thiếu một bước nữa là bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, bỏ rơi người cùng thế hệ một đoạn dài.
Còn được khen là người có thiên phú nhất trong thế hệ trẻ.
Cũng chính vì vậy, anh mới được thánh địa nhà họ Tiêu chọn trúng, tương lai mới có tư cách tiến vào thánh địa tu luyện.
Chỉ là ngày vui ngắn ngủi, vào năm Diệp Viễn mười lăm tuổi, sau khi thánh địa nhà họ Tiêu truyền ra tin tức này không lâu.
Diệp Viễn lại bị người ta hãm hại, một người trong gia tộc khác ở thủ đô đã lừa anh lên giường của công chúa Tô Phi Nhi nhà họ Tô.
Đến bây giờ anh vẫn không quên được vào mười lăm năm trước, hôm đó tuyết rơi dày bay tán loạn, là ngày lạnh nhất của thủ đô.
Không quên được cảnh tượng cả nhà anh quỳ rạp trước cửa nhà họ Tiêu, bị nhà họ Tiêu và nhà họ Tô cùng với toàn bộ người của các gia tộc lớn ở thủ đô công khai xét xử.
Càng không quên được đám người nhà họ Tiêu đã đoạn tuyệt nhà anh ngay trước cửa lớn.
Cùng với tiếng cười giễu cợt và ánh mắt lạnh lùng của người trong các gia tộc lớn ở kinh thành đối với bọn họ.