Vốn dĩ Diệp Viễn định thăm dò đảo Quỷ Môn xong sẽ chuẩn bị thế lực hùng mạnh quay về thủ đô, báo mối thù sâu đậm năm đó.
Nhưng không ngờ lại bị phái Bát Kỳ và đoàn hiệp sĩ phục kích, cuối cùng dẫn đến điện Thiên Thánh gần như bị diệt môn.
Diệp Viễn cũng vì vậy mà lưu lạc đến Giang Châu, lúc này mới có chuyện về sau.
Sau khi hồi phục trí nhớ, Diệp Viễn dự định chờ đến lúc mình mạnh mẽ có thể càn quét mọi thứ, anh sẽ tiến quân đến thủ đô, báo mối thù sâu đậm năm đó.
Nhưng không ngờ người của nhà họ Tiêu hôm nay lại tìm đến trước một bước.
Một lần nữa nhìn kẻ thù năm đó, khóe miệng Diệp Viễn đột nhiên lộ ra tia cười nhạt.
“Năm mười lăm tuổi đó, nhà họ Tiêu khiến nhà tôi tan cửa nát nhà, khiến tôi không nơi nương tựa rời khỏi thủ đô, tôi còn chưa đi tìm các người, vậy mà các người còn tự mình dâng đến cửa, vậy thì tôi sẽ thu lại chút lãi trước”.
Nói xong, Diệp Viễn hừ lạnh rồi biến mất.
Trước biệt thự, Á Bá mặt đầy ngạo nghễ đứng trước cửa biệt thự, lúc chuẩn bị mở miệng.
Đột nhiên cảm thấy sặc mùi nguy hiểm ập đến.
Giây tiếp theo, ông ta liền nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng người.
Một quả đấm to như bao cát mang theo sức mạnh vạn quân tấn công về phía ông ta.
Sắc mặt Á Bá thay đổi kịch liệt, bởi vì ông ta có thể cảm nhận thấy một quyền này mang theo sức mạnh khủng khiếp, chưa chắc ông ta có thể đỡ được.
Ông ta thấy, nếu như mình có thể đỡ được một quyền này, kết quả chỉ có một, đó chính là chết!
Ông ta muốn lùi, nhưng đột nhiên phát hiện cơ thể nặng như núi.
Xung quanh không biết từ bao giờ lại có một luồng khí tức khủng khiếp khiến ông ta hít thở khó khăn, lại còn giam ông ta lại.
“Ầm!”
Quả đấm của Diệp Viễn giống như sao chổi đụng địa cầu, hung hăng đập vào ngực Á Bá.
Trong nháy mắt, một chiếc ngọc bội nổ ầm ầm trước ngực Á Bá, bên ngoài cơ thể Á Bá nhanh chóng ngưng kết thành một bình phong màu vàng.
Phút chốc, một luồng kình khí khủng khiếp vô hình lấy Á Bá làm trung tâm, ầm ầm tản ra bốn phía.
Chỗ kình khí đi qua, gạch đá dưới đất tung bay, cây cối xung quanh liên tục bị bật gốc.
Giống như lựu đạn nổ.
Á Bá ở nơi trung tâm trực tiếp bị hất văng ra ngoài.
Mặc dù pháp khí phòng ngự trong ngực đã giúp ông ta ngăn cản một quyền kia của Diệp Viễn, hóa giải sức mạnh khủng khiếp như đào núi lấp biển.
Nhưng lực phản chấn mạnh mẽ và lực trùng kích to lớn cũng không phải thứ ông ta có thể tiếp nhận.
Sau khi Á Bá rơi xuống đất, không còn vẻ mặt ngạo nghễ trước kia.
Một tiếng ‘oa!’ vang lên.
Á Bá kêu rên một tiếng, lại phun ra một hớp máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Sao có thể chứ?”
Lúc này, Á Bá không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn thản nhiên đứng tại chỗ, nội tâm nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Viễn chỉ là một đại sư khổ luyện cảnh giới Thánh Giả mà thôi.
Nhưng sau khi lĩnh hội một quyền vừa rồi của Diệp Viễn.
Ông ta biết ông ta nghĩ lầm rồi, Diệp Viễn không phải đại sư khổ luyện bình thường, rất có thể anh đã đạt đến trên cảnh giới Thánh Giả.
Á Bá chưa từng thấy qua một đại sư khổ luyện trên cảnh giới Thánh Giả.
Đồng thời ông ta cũng đã hiểu ra, tại sao những người trong gia tộc ẩn thế kia không truyền tin tức đến, rất có khả năng đã bị Diệp Viễn giết rồi.
Ngay lúc Á Bá đang ngẩn ra, Diệp Viễn không đứng im nữa, một quả đấm đột nhiên đánh tới.
Không có bất kỳ thay đổi gì, cứ như vậy đánh thẳng về phía ngực Á Bá, kèm theo một luồng sức mạnh dễ như bỡn chưa từng có từ trước đến nay.
Á Bá cách Diệp Viễn có mười mấy mét, lúc này lại cảm nhận rõ ràng sức mạnh khủng khiếp trên quả đấm của Diệp Viễn.
Đồng thời, lại có một luồng kình khí vô hình phong tỏa quanh người ông ta, giống như muốn giam ông ta ngay tại chỗ.