Đám người có mặt tại đây liền nhắm mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng Liễu Khánh Phi chết thảm.
Nhưng ngay lúc một chưởng của Thượng Quan Thiên Thần cách đầu Liễu Khánh Phi chưa đến năm xentimet, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì một bàn tay trắng nõn nắm cổ chặt cổ tay Thượng Quan Thiên Thần.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn này chính là Diệp Viễn vừa mới chạy tới.
Thượng Quan Thiên Thần theo bản năng muốn rút tay về, chỉ là vừa dùng sức liền phát hiện vẫn không nhúc nhích, cổ tay mình giống như bị sắt kẹp lấy.
“Ầm!”
Lúc này, Diệp Viễn đột nhiên giơ một cước hung hãn đá vào ngực Thượng Quan Thiên Thần.
Cơ thể Thượng Quan Thiên Thần trực tiếp bị đạp lùi về phía sau mấy bước.
Thượng Quan Thiên Thần dừng bước, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Diệp Viễn.
Mà Tiêu Thiến Thiến mặt đầy kinh ngạc nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ngoài anh họ Tiêu Thiên Minh ra, một người trẻ tuổi có thể dùng một cước chân đầu tiên đá bay Thượng Quan Thiên Thần ra xa mấy mét.
“Mày là ai?”, Thượng Quan Thiên Thần mặt đầy kiêng kỵ nhìn Diệp Viễn.
Anh ta rõ ràng cảm nhận được một cước của Diệp Viễn có sức mạnh to lớn đến nhường nào.
Điều này khiến anh ta hiểu ra, Diệp Viễn là một đối thủ mạnh, cho đến tận bây giờ ngoại trừ Tiêu Thiên Minh ra, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một người đồng lứa mà nhìn không thấu.
Nhưng Diệp Viễn chẳng thèm để ý đến Thượng Quan Thiên Thần, anh đỡ Liễu Khánh Phi ngã xuống đất.
“Cậu Diệp, cậu đến rồi!”
Diệp Viễn đã xuất hiện, Liễu Khánh Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Diệp?”, Thượng Quan Thiên Thần sửng sốt, ngay sau đó liền nghĩ ra điều gì, nói: “Hóa ra mày chính là cậu Diệp gì đó đã đánh bại Cổ Thông Thiên?”
Nhưng Diệp Viễn vẫn không quan tâm đến Thượng Quan Thiên Thần, mà quay đầu đi về phía cách đó không xa, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống sưng mặt sưng mũi ngã trên đất.
“Khốn kiếp! Tự tìm cái chết!”
Diệp Viễn ba lần bốn lượt coi thường với anh ta, điều này khiến Thượng Quan Thiên Thần luôn kiêu ngạo lập tức không thể chịu đựng nổi.
Khỏi cần nghĩ ngợi, anh ta giơ tay hung hãn đánh sau lưng Diệp Viễn.
“Cậu Diệp cẩn thận!”
Thượng Quan Thiên Thần lại đánh lén, điều này khiến Liễu Khánh Phi và đám người có mặt tại đây đều cảm thấy thật vô liêm sỉ.
Liễu Khánh Phi liền chủ động nhắc nhở Diệp Viễn một câu.
Nhưng Diệp Viễn làm như không nghe thấy, vẫn đi về phía Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống.
“Tự tìm cái chết!”
Nhìn thấy Diệp Viễn tự đại như vậy, coi thường công kích của mình, Thượng Quan Thiên Thần khinh thường cười một tiếng.
Giống như đã nhìn thấy cảnh tượng một chưởng của anh ta đánh chết Diệp Viễn.
“Ầm!”
Một âm thanh kim loại giao nhau vang lên.
Một chưởng của Thượng Quan Thiên Thần hung hãn đánh trúng sau lưng Diệp Viễn.
Nhưng cảnh tượng đó không xuất hiện, Diệp Viễn vẫn đi về phía trước.
Nụ cười trên khóe miệng của Thượng Quan Thiên Thần đang đánh lén đã hoàn toàn đọng lại, mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Một giây kế tiếp, Thượng Quan Thiên Thần liền cảm giác thấy một cơn đau khó có thể diễn tả thành lời, anh ta theo bản năng cúi đầu, kinh hãi phát hiện, bàn tay của anh ta lại tự gãy lìa khỏi cổ tay.
Ngay sau đó, anh ta liền cảm nhận được một lực phản chấn mạnh mẽ truyền đến từ phía sau Diệp Viễn, dọc theo tay mình, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
“Ầm!”
Lực phản chấn to lớn kia trực tiếp bắn bay Thượng Quan Thiên Thần.
Sau khi lộn nhào vài cái trên không trung, cơ thể anh ta nặng nề rơi xuống đất.
“Sao có thể?”
Thượng Quan Thiên Thần ngã xuống đất vẫn không thể tin nổi, đau đớn trên tay cũng không cảm nhận được.
Bởi vì chấn động trong lòng anh ta vượt xa đau đớn trên bàn tay.
Lúc đến đây, đương nhiên Thượng Quan Thiên Thần đã nghe qua sự tích Diệp Viễn đánh chết đám người Cổ Thông Thiên.
Một người kiêu ngạo như anh ta vẫn rất khinh thường, bởi vì anh ta cảm thấy đám người Cổ Thông Thiên có tiếng không có miếng mới có thể bị Diệp Viễn chém chết.
Nhưng vào thời khắc này, sau khi anh ta đích thân ra tay mới biết được sự mạnh mẽ của Diệp Viễn, biết chênh lệch giữa mình và Diệp Viễn mạnh thế nào.