Mà Tô Yên Nhiên bên cạnh nghe Diệp Viễn gọi mình là vợ thì trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng.
Đồng thời, cảm giác an toàn cũng ập tới, dường như chỉ cần đứng bên cạnh Diệp Viễn, thì không người nào có thể chạm đến cô được nữa.
Cảm giác thoải mái đó khiến Tô Yên Nhiên cực kỳ hưởng thụ.
“Mặt khác, về báo với ông cụ nhà họ Tô, sau ngày hôm nay Yên Nhiên đã là vợ của Diệp Viễn tôi, nếu có người nào dám tính kế gì đó với cô ấy thì hậu quả sẽ thế này!”
Nói xong, chân Diệp Viễn dùng chút sức, mặt đường cứng rắn lập tức nứt vỡ ra, như mạng nhện kéo dài, trông cực kỳ khủng bố.
“Cậu lại còn đạt tới cảnh giới Tông Sư!”
Một màn đó khiến lòng người đàn ông trung niên dấy lên cơn sóng to gió lớn.
Trong giới võ đạo ở Hoa Hạ, võ giả được chia thành những cảnh giới như Hậu Thiên võ giả, Tiên Tiên võ giả, Trung Cấp võ giả, Cao Cấp võ giả, Tông Sư, Đại Tông Sư, Thánh Giả vân vân.
Những cảnh giới đó còn chia thành bốn giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cùng với đỉnh phong.
Nên biết rằng từ xưa đến nay thế giới vẫn luôn có những võ giả.
Nhất là thời cổ đại, khi linh khí giữa đất trời còn dồi dào, võ giả nhan nhản khắp nơi.
Nhưng đến ngày nay, vì ô nhiễm nặng nề khiến linh khí trở nên ít ỏi, muốn trở thành một võ giả, ngoài tài năng thiên bẩm thì còn phải có tài nguyên tu luyện nhất định.
Cũng vì thế, nên muốn đạt tới cảnh giới Tông Sư đã khó lại càng khó.
Người có thể trở thành những cảnh giới trên Tông Sư lại càng hiếm.
Mà Diệp Viễn chưa tới ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Tông Sư.
Điều đó không khiếp sợ thì còn khiếp sợ cái gì?
Biết mình không phải là đối thủ của Diệp Viễn, người đàn ông trung niên không dám nói thêm gì, để mặc cho hai người họ đi.
……
Bệnh viện.
Người đàn ông trung niên báo cho Tô Lâm biết chuyện Diệp Viễn kết hôn với Tô yên Nhiên, sau đó Tô Lâm lập tức nổi bão.
“Tên vô liêm sỉ này, đúng là lật trời rồi!”
“Tại sao cậu không giết chết cái thằng khốn kiếp đó đi!”
“Thưa ông, cậu ta là một võ giả, hơn nữa còn là võ giả cảnh giới Tông Sư, tôi không phải là đối thủ!”
Tất nhiên, ông ta vẫn còn một câu chưa nói, chính là hôm qua khi nhìn thấy Diệp Viễn, anh vẫn còn là một con kiến mà ông ta có thể thoải mái đạp chết.
Mà nay Diệp Viễn đã có được thực lực của cảnh giới Tông Sư.
Trong một đêm, một người thường trở thành Tông Sư, tốc độ tu luyện đó có thể nói là khủng bố.
Ông ta phải báo tin tức này cho nhà họ Tiêu, một Tông Sư yêu nghiệt như thế xuất hiện, phải tranh thủ khi tên này chưa đủ lông đủ cánh, tóm về nhà họ Tiêu.
Đúng vậy, ông ta chính là người nhà họ Tiêu, tên Tiêu Càn, dùng tên giả là Tô Càn, chính là kẻ Tiêu Thiên Minh cài cắm bên cạnh Tô Yên Nhiên.
Tô Lâm thì không biết chuyện này, bởi vì mười năm trước Tiêu Càn đã theo bên cạnh ông ta, Tô Lâm còn xem ông ta như người nhà.
Còn đặt tên cho ông ta.
“Hừ, cái gì mà Tông với cả Sư, lập tức tìm người giải quyết tên khốn nạn đó ngay cho tôi”.
“Mặt khác, chuyện này đừng để cho nhà họ Tiêu biết”.
Tô Lâm biết rất rõ tính Tiêu Thiên Minh, nếu tên đó biết Tô Yên Nhiên kết hôn với người khác thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ là kẻ đầu tiên rước lấy tai ương.
“Rõ!”, ngoài miệng Tiêu Càn đã đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ nhất định phải báo chuyện này cho nhà họ Tiêu biết sớm.
“Còn nữa, con bé chết tiệt đó thích bay nhảy đúng không, lập tức đóng băng hết tất cả mọi nguồn tiền của nó lại!”
“Tôi muốn chống mắt lên xem nó sẽ sống với tên rác rưởi vô dụng đó như thế nào!”
“Rõ!”
……
Nói tới Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên, sau khi hai người rời khỏi cục dân chính, thì Tô Yên Nhiên chuẩn bị dẫn Diệp Viễn về biệt thự của mình.
Bây giờ cô đã kết hôn với Diệp Viễn, cũng biết anh không có chỗ ở sau khi bị nhà họ Lâm đuổi đi.
Nhưng hai người chỉ mới đi được nửa đường thì Tô Yên Nhiên đã nhận được điện thoại từ công ty.
Người trong công ty nói với cô rằng Tô Lâm đã hủy bỏ chức vị của Tô Yên Nhiên ở công ty nhà họ Tô, hơn nữa cả xe và biệt thự của Tô Yên Nhiên cũng bị lấy lại hết.
Tô Yên Nhiên vội vàng kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, không có gì bất ngờ, mọi thứ đều bị đóng băng.
Bây giờ, có thể nói là Tô Yên Nhiên chẳng còn gì ngoài bộ quần áo trên người.
“Chuyện gì thế?”
Thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên không được ổn, Diệp Viễn vội hỏi.
“Diệp Viễn, ông nội đã lấy đi tất cả mọi thứ của em rồi, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của em nữa!”
Tô Yên Nhiên được nuôi lớn trong nhung lụa, ngậm thìa vàng trưởng thành.
Cô chưa từng phải lo âu vì chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ mọi thứ đã bị ông nội lấy lại, nhất thời cô không biết phải làm cái gì.
Nghe thế, Diệp Viễn lại thấy buồn cười.
“Anh cứ tưởng là chuyện gì lớn, không sao, có anh đây, bảo đảm sẽ không để em ngủ ngoài lề đường!”
“Nhưng anh cũng vừa mới ly hôn, trên người anh làm gì có tiền?”
Tô Yên Nhiên vừa dứt lời thì điện thoại của Diệp Viễn đã reo lên.