“Thứ rác rưởi như mày tao khinh không thèm giết! Cút!”
Diệp Viễn vung tay, Ngọc Lâm Phong đang xông đến chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ trực tiếp hất bay anh ta.
“Đây chính là thực lực cảnh giới Võ Hoàng sao?”
Đám người Liễu Hạo Long nhìn Diệp Viễn, mặt đầy chấn động.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ tưởng rằng Diệp Viễn đối mặt với một đám cao nhân của vùng đất ẩn thế Giang Bắc.
Diệp Viễn sẽ phải chết không cần nghi ngờ, nhưng kết quả là Diệp Viễn lại cho bọn họ ngạc nhiên bất ngờ lớn như vậy.
Mà Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần ở bên cạnh mặt đầy kinh hoàng, trước đó bọn họ cũng cho rằng Diệp Viễn chỉ là phế vật mà thôi.
Nhưng bây giờ mới biết là bọn họ sai rồi, sai hoàn toàn.
Diệp Viễn cũng không phải phế vật gì, mà là một cường giả siêu cấp cảnh giới Võ Hoàng.
Buồn cười là bọn họ còn muốn thu phục Diệp Viễn, hơn nữa còn muốn đan dược của thuộc hạ anh, đây quả đúng là tìm cái chết.
Ngọc Lâm Phong đã bị bay đi rất xa, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần.
Trong nháy mắt Diệp Viễn nhìn đến, hai người chỉ cảm thấy mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ trên đất.
“Xin anh tha mạng, xin anh tha mạng!”
Hai người lúc này thật sự đã sợ rồi, không ngừng dập đầu xin lỗi.
Đáng tiếc, Diệp Viễn vốn không để ý hai người, bàn tay khẽ động, đan hỏa nhảy nhót lại xuất hiện.
“Cậu Diệp, đừng ra tay!”
Đúng lúc này, Liễu Hạo Long đột nhiên nói.
Ngay sau đó, Liễu Hạo Long kéo Diệp Viễn sang một bên và nói.
“Cậu Diệp, những người khác nói giết thì giết được, nhưng hai người này là người nhà họ Tiêu và nhà Thượng Quan ở thủ đô, tốt nhất là cậu đừng giết bọn họ, nếu không nhà Tiêu và nhà Thượng Quan sẽ điên cuồng trả thù, tôi biết với thực lực của cậu, đương nhiên không sợ bọn họ, nhưng bên cạnh cậu vẫn còn bạn bè và người thân nữa”.
Sở dĩ Liễu Hạo Long không cho Diệp Viễn giết hai người là vì lần này nhà họ Tiêu ở thủ đô và tổng bộ của Lục Phiến Môn đã ra lệnh cho ông ta, bảo ông ta chăm sóc hai người.
Đương nhiên ông ta không thể để Diệp Viễn giết bọn họ.
Hơn nữa, mặc dù Diệp Viễn mạnh, nhưng đối mặt với sự trả thù của hai gia tộc lớn siêu cấp là nhà Thượng Quan và nhà họ Tiêu, e rằng Diệp Viễn vẫn chưa đủ nhìn.
Dù Diệp Viễn có thể chống cự sự trả thù điên cuồng của hai nhà này, nhưng bên cạnh Diệp Viễn còn có người thân bạn bè, bọn họ có thể chịu được sự trả thù của nhà họ Tiêu và họ Thượng Quan hay không?
Nghe xong, cuối cùng Diệp Viễn đã tỉnh táo hơn chút.
Đúng vậy, trước đó giống như Á Bá, anh muốn giết thì giết, nhưng Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần thì khác, hai người bọn họ đều là người gia tộc lớn giàu có ở thủ đô.
Nếu anh giết hai người này, e rằng sẽ dẫn đến trả thù điên cuồng của nhà họ Tiêu và nhà Thượng Quan.
Đương nhiên, nếu như chỉ một mình anh thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ bên cạnh anh còn có bạn bè.
Nếu nhà họ Tiêu và nhà Thượng Quan ra tay với bạn bè và người thân của anh, vậy thì với sức của một mình anh, e rằng thật sự không có cách nào bảo vệ tất cả mọi người.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, một đường linh khí Thiên Địa đi vào người Thượng Quan Thiên Thần.
Đường linh khí Thiên Địa này sau khi đi vào cơ thể Thượng Quan Thiên Thần, dễ dàng phá hủy hết kinh mạch của anh ta.
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại đưa một đường linh khí Thiên Địa vào cơ thể Tiêu Thiến Thiến.
Sau đó mới nhàn nhạt nói với hai người.
“Tôi đã giáng cấm chế vào cơ thể các người rồi, nếu muốn báo thù thì cứ bảo người của gia tộc các người đến tìm tôi, nhưng nếu người của gia tộc các người dám động đến bạn tôi, tôi đảm bảo hai người sẽ chết rất thảm!”