“Mọi người đến Hoa Hạ, đến Sở Châu của tôi mà sao lại không nói với tôi tiếng nào vậy?”
Mặt Liễu Hạo Long đầy ý cười nhìn hai người kia.
Hai người đó cũng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, gần như là để lộ ra dao găm trong tay cùng một lúc.
Hung hăng đâm tới Diệp Viễn và Liễu Hạo Long đứng gần bọn họ nhất.
Liễu Hạo Long đang định ra ngay ngăn cản, nhưng lại nghe thấy Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng.
Khí thế cực kỳ mạnh mẽ đánh văng hai người đó bay ngược trở về.
“Bốp bốp!”
Hai tiếng vang vọng, hai người họ rơi mạnh xuống sàn nhà, mất đi khả năng chiến đấu.
“Lợi hại!”
Một màn đó khiến Liễu Hạo Long có cảm xúc lâng lâng.
Thánh Giả quả nhiên Thánh Giả, chỉ một tiếng hừ lạnh đã có thể đánh người bị thương rồi.
Vương Kỳ Văn trong phòng cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ta nhìn Diệp Viễn và mấy người Liễu Hạo Long nối đuôi đi vào thì cực kỳ kinh hãi.
Cô ta nhìn quanh, thấy bản thân không còn chỗ nào để trốn bèn tóm lấy Lâm Vãn Tình bị ném trên sô pha, kề dao găm lên cổ Lâm Vãn Tình.
“Không được bước vào, nếu không tôi sẽ giết cô ta!”
Nhưng lúc này, “Lâm Vãn Tình” trong tay cô ta lại đột ngột lên tiếng.
“Đòi giết tôi hả, cô còn hơi non!”
Một giây sau đó, chỉ thấy trong tay “Lâm Vãn Tình” cũng xuất hiện một con dao găm lướt nhanh qua cổ tay Vương Kỳ Văn.
Vương Kỳ Văn hoàn toàn không ngờ con tin trong tay mình lại một cao thủ.
Cô ta không hề đề phòng, cổ tay lập tức bị thương, tay buông lỏng, con dao cũng bất lực rơi xuống.
“Cô…”
Vương Kỳ Văn khiếp sợ nhìn “Lâm Vãn Tình”, cô ta không hiểu một cô gái như “Lâm Vãn Tình” thì sao có thể làm cô ta bị thương.
“Cảm thấy khó tin lắm phải không!”
“Lâm Vãn Tình” cười lạnh, tiện tay xé đi lớp mặt nạ da người, lộ ra dáng vẻ thật.
Đó chính là Liễu Hiểu Kỳ, con gái Liễu Hạo Long.
Thật ra khi đám Vương Kỳ Văn xuất hiện ở Sở Châu, người của Lục Phiến Môn đã biết rồi.
Bọn họ vẫn chưa thu lưới, vây bắt đám người này là vì muốn xem rốt cuộc mục đích của bọn họ khi đến Sở Châu này là gì.
Mà hôm nay, Liễu Hạo Long nhận được tin tức, Vương Kỳ Văn này muốn tìm sát thủ bắt cóc Lâm Vãn Tình để dâng lên cho Anderson.
Chuyện liên quan đến sự an toàn của Lâm Vãn Tình nên Liễu Hạo Long nhanh chóng tìm đến Diệp Viễn, báo chuyện này lại cho anh.
Sau khi Diệp Viễn biết chuyện, anh cũng muốn xem coi đám người của phái Bát Kỳ cứ năm lần bảy lượt xuất hiện ở Hoa Hạ vì kế hoạch to lớn gì.
Vì thế, bọn họ đã thương lượng với nhau một phen, cho Liễu Hiểu Kỳ giả làm Lâm Vãn Tình, để đám sát thủ thuận lợi bắt cóc đi.
Bọn họ thì âm thầm theo dõi và bám đuôi, muốn một lưới tóm gọn đám người đó.
“Thì ra là thế!”
Vương Văn Kỳ nở nụ cười sầu thảm.
Lúc này cô ta mới hiểu ra được, bản thân mình đã sớm bị người của Lục Phiến Môn theo dõi sát sao.
Bây giờ thì đã bị người chặn cửa, cô ta biết hôm nay mình chắc chắn sẽ bị tóm.
Không chút do dự, cô ta lại lấy ra một cây dao găm cứa mạnh qua cổ mình.
Cô ta muốn tự sát.
Nhưng khi Vương Kỳ Văn vừa mới lấy con dao ra thì đã thấy một cây ngân châm bay tới, cắm vào người cô ta.
Khiến cô ta hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
“Còn định tự sát nữa hả, nằm mơ đi!”
Liễu Hạo Long cười lạnh, vung tay lên, người của ông ta lập tức khống chế Vương Kỳ Văn.
“Dẫn đi! Thẩm vấn suốt đêm!”
“Cậu Diệp, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu thì e là hôm nay chúng tôi đã không thể bắt được lũ khốn này dễ dàng như thế!”
“Ông Liễu không cần phải khách sáo quá!”
Diệp Viễn mỉm cười, anh biết rõ, với năng lực của Lục Phiến Môn thì tóm Vương Kỳ Văn vẫn là một chuyện đơn giản.
Liễu Hạo Long nói thế cũng chỉ để khen ngợi anh mà thôi.
“Dù thế nào, hôm nay chúng ta có thể bắt được lũ khốn này cũng có một phần công lao của cậu Diệp, chờ tôi tra khảo xong rồi sẽ báo lên trên, để khen thưởng cho cậu Diệp!”
Diệp Viễn cười cười, không từ chối ý tốt của Liễu Hạo Long.
“Ông Liễu, nếu như ổng thẩm vấn được thông tin gì từ đám người đó, có thể nói cho tôi biết được không!”
“Yên tâm, chỉ cần nắm được thông tin thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết!”