Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 33



Suy nghĩ của Liên Vũ Phàm rất đơn giản, đơn giản là Úc Hoa có hai thân phận, một là kẻ phá hoại, nếu anh là kẻ phá hoại, Úc Hoa không thực sự ngất xỉu ở công viên giải trí ngày hôm đó, anh ta chắc chắn sẽ phát hiện chiếc quần của ông chú thủ hộ đẹp trai, nói không chừng thân phận của Vưu Chính Bình đã bại lộ. Trong trường hợp này, Úc Hoa vì muốn giấu giếm thân phận của mình, ngay cả khi biết rằng Liên Vũ Phàm đang thăm dò, cũng sẽ biểu hiện vân đạm phong khinh, giả vờ mắt mù không nhìn ra vấn đề của chiếc quần.

Hai là Úc Hoa quả thực vô tội, căn cứ vào điểu ra của Liên Vũ Phàm đối với Úc Hoa, xác định anh ta là một người rất cẩn thận, chỉ sợ đã sớm phát hiện hóa đơn mua hàng và nhãn mác kia của quần Liên Vũ Phàm thật ra là Vưu Chính Bình. Người thường làm sao có thể không tức giận trong hoàn cảnh này, sao có thể không phát hỏa, là đàn ông sao mà nhịn được.

Còn về việc hạnh phúc gia đình của Vưu Chính Bình có tan vỡ sau lần thăm dò này hay không, đối mặt với tình huống này thì Vưu Chính Bình sẽ xử lý như thế nào thì không thuộc phạm vi quan tâm của Liên Vũ Phàm.

Liên Vũ Phàm chính là người như vậy, trong các buổi diễn tập thực chiến, hắn có thể "giết" con tin hoặc đồng đội để hoàn thành nhiệm vụ, lý tính đến mức tận cùng, vô tình đến mức tàn nhẫn. Cho dù nhận được bài học từ cục trưởng Tiêu, hắn như cũ vẫn không thể nào quen với cách làm dinh dính nhơm nhớp của Vưu Chính Bình.

Liên Vũ Phàm cho rằng, thân là người thủ hộ, vậy phải đem tất cả vứt hết sau đầu, tình yêu? Hôn nhân? Người nhà?

Xin lỗi, người thủ hộ không có tư cách này.

Sầm Tiêu ngồi bên cạnh Liên Vũ Phàm, bưng ly bia lên trong không khí sôi nổi: "Chúng ta vốn là người không hề có quan hệ, nhưng lại kết nối với nhau bởi nhiều sự cố khác nhau, tuy rằng sự kiện đó có hơi xấu hổ, nhưng cũng là một loại duyên phận kỳ diệu, cụng ly cho duyên phận của chúng ta đi!"

Trong lúc nói chuyện, Sầm Tiêu đặt một tay của mình xuống dưới mặt bàn, dựng thẳng ngón trỏ lên hung hăng chọc vào đùi của Liên Vũ Phàm.

Năng lực của Sầm Tiêu là hệ lửa, là lực lượng truyền thống nhất cũng như khó đối phó nhất. Nhiệt độ cực nóng ngưng tụ trên đầu ngón tay, một lóng tay đã đốt cháy da thịt của Liên Vũ Phàm, da thịt bị nướng được che giấu bởi mùi vị hỗn tạp của quầy thức ăn.

"!!!" Liên Vũ Phàm dùng toàn bộ ý chí đè nén cơn đau cháy thịt của đùi, còn phải miễn cưỡng giơ ly bia cụng ly với mọi người, toàn bộ cơ mặt đều vặn vẹo.

Thấy hắn uống cạn bia trong ly, Sầm Tiêu mới buông ngón tay ra, từ trong túi áo lấy một chiếc bật lửa, cầm trong tay rồi thản nhiên chơi đùa.

Liên Vũ Phàm thấy lửa một hồi bật một hồi tắt, cảm nhận được ý tứ đe dọa của Sầm Tiêu, cũng không dám nhắc lại chuyện tình chiếc quần nữa, chỉ cúi đầu uống cạn bia.

Biểu hiện của Úc Hoa rất hoàn hảo, anh không chỉ thổ lộ những cảm xúc không vui và ghen tuông của mình mà còn không tỏ ra tức giận trước mặt đồng nghiệp mới. Anh đã chọn một phương pháp rất mềm mại, tinh tế mà vô cùng ngọt ngào để giải quyết chuyện này, thể hiện sự khôn ngoan và tu dưỡng bản thân của một người trưởng thành.

Liên Vũ Phàm không có gì để kiểm tra, cùng mọi người uống bia đến tận 11 giờ tối, số lượng người ở chợ đêm cũng thưa dần, mọi người mới ăn uống no đủ về nhà.

Úc Hoa vốn không định uống bia mà đã phá lệ, không ai lái xe cả. Ba người Sầm Tiêu, Liên Vũ Phàm và Chân Lê ba gọi xe về nhà, Vưu Chính Bình và Úc Hoa gọi người lái thay.

Bởi vì sức mạnh dị năng của mình, Sầm Tiêu đã làm bay hơi cồn ngay khi xâm nhập vào cơ thể, tửu lượng của hắn là vô đáy, là người tỉnh táo nhất ở đây. Đầu tiên là đưa Chân Lê về nhà, sau lại cùng Liên Vũ Phàm bắt xe đến căn hộ mới thuê của Liên Vũ Phàm.

Căn hộ của Liên Vũ Phàm cách nhà Sầm Tiêu không xa, hai người cùng nhau xuống xe.

Sau khi xuống xe đã làm 12 giờ đêm, Sầm Tiêu thấy bốn bề vắng lặng, cảnh cáo nói: "Anh đừng quan tâm vào chuyện này nữa, Vưu Chính Bình không dễ dàng gì có thể tìm được một người chồng có thể chăm sóc anh ấy chu đáo, đây là hạnh phúc không dễ gì của anh ấy. Anh nghi ngờ Úc Hoa là chuyện tự do của anh, nhưng xin đừng dùng phương pháp này để kiểm tra mối quan hệ hôn nhân của bọn họ, mong anh hãy lựa chọn một phương pháp nhu hòa và bí mật một chút."

"Hạnh phúc khó có được sao?" Hai tay Liên Vũ Phàm đút vào túi quần, lặng lẳng nhìn Sầm Tiêu trong bóng đêm, "Cậu cảm thấy những người như chúng ta sẽ có được hạnh phúc sao? Nói cách khác, ép buộc lựa chọn hôn nhân, đến tột cùng là vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân, hay thực sự có thể cho người khác một gia đình chân chính? Trong lịch sử đã có bao nhiều người nhà của người thủ hộ chết oan chết uổng, cậu đã thống kê qua con số này chưa?"

"...... Úc Hoa và Vưu Chính Bình không giống nhau." Sầm Tiêu không biết nên phản bác lời của Liên Vũ Phàm như thế nào, một tiểu đội của bọn họ, ngoại trừ Vưu Chính Bình bị người nhà ép phải kết hôn hẹn hò mù quán, những người khác đều không có người yêu, không phải là không có nảy sinh tình cảm, mà là không dám.

Bởi vì bản thân mình không dám, cho nên hắn rất khâm phục và ngưỡng mộ dũng khí của Vưu Chính Bình, dũng khí bảo vệ tình yêu đó, tình cảm của chồng chồng bọn họ thật tốt, nhìn thấy Vưu Chính Bình mỗi ngày đều vui vẻ rải cẩu lương, thật giống như nhìn thấy tương lai của bản thân mình.

Liên Vũ Phàm lại không cho rằng như vậy, hắn lạnh lùng nói: "Có cái gì không giống nhau? Cậu cho rằng tôi thực sự không biết lý do bọn họ kết hôn sao? Vưu Chính Bình không thể khống chế dị năng của mình, mà Úc Hoa cũng chỉ là người ổn định cho cậu ta mà thôi. Cậu thực sự tin tưởng chính sách bảo vệ gia đình người thủ hộ mà cục trưởng Tiêu đề cạp sao? Đừng đùa! Cục trưởng Tiêu chính là sợ Úc Hoa sau khi biết thân phận của Vưu Chính Bình sẽ lựa chọn ly hôn, dị năng của Vưu Chính Bình sẽ không ổn định một lần nữa, chúng ta sẽ mất đi một chiến sĩ mạnh mẽ!"

"Vấn đề anh tự hỏi quá cực đoan và thực dụng rồi." Sầm Tiêu nhíu mày phản bác.

Liên Vũ Phàm lắc đầu, quan điểm của hắn khác với Sầm Tiêu, ai cũng không thể thuyết phục ai, hai người tan rã trong không vui.

Ở phía bên kia, cặp chồng chồng ưu sầu trở về nhà dưới sự trợ giúp của người lái thay, Vưu Chính Bình đỡ Úc Hoa có chút dính người đi vào nhà, giúp anh đổi giày thay quần áo.

Úc Hoa không hút thuốc lá, hiếm khi uống bia, có khả năng chịu đựng rượu kém và tửu lượng trung bình khá. Vưu Chính Bình biết rằng người yêu không có khả năng uống say tới mức không chăm sóc được bản thân, chỉ là uống nhiều quá muốn làm nũng, cảm xúc được cồn phóng đại nên tùy hứng mà thôi.

Từ trước đến nay đều là Úc Hoa chăm sóc cuộc sống không thể tự gánh vác của Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình hiếm khi hầu hạ người khác nên không quá thuần thục.

Cũng may sức mạnh của cậu đủ khỏe để dễ dàng ôm Úc Hoa cao lớn lên trên giường. Tắm rửa là không khả năng lắm, vẫn là nhúng khăn ướt lau người cho Úc Hoa đi.

Vưu Chính Bình để Úc Hoa ở đó, muốn đứng dậy đi phòng tắm, nhưng lại bị Úc Hoa kéo lấy cổ tay của mình.

"Đi đâu vậy?" Úc Hoa nhìn chằm chằm Vưu Chính Bình hỏi, dường như sợ cậu chạy trốn.

"Lấy khăn ướt, anh nhìn anh xem, người toàn là mồ hôi." Vưu Chính Bình nói, "Lau mình rồi ngủ sẽ thoải mái một chút."

Vưu Chính Bình cầm lấy ly nước súc miệng rót cho Úc Hoa một ngụm, Úc Hoa nhìn chằm chằm cậu, ngoan ngoãn súc miệng, cảm giác khoang miệng mát mẻ không ít.

"Ngoan." Vưu Chính Bình học bộ dáng Úc Hoa chăm sóc cậu trước kia, sờ tóc của anh.

Úc Hoa không hề náo loạn, anh nhìn chằm chằm Vưu Chính Bình đi vào phòng tắm.

Vưu Chính Bình vào phòng tắm, phát ngốc nhìn chằm chằm chiếc khăn tắm trên giá.

Úc Hoa luôn làm việc gọn gàng ngăn nắp, khăn lông trong nhà được chia thành bốn loại: khăn mặt, lau mình, lau chân và lau tóc, khăn lông của Vưu Chính Bình và Úc Hoa là riêng biệt, tổng cộng có tám chiếc khăn với tám màu sắc khác nhau, sau khi được giặt sạch và khử trùng thì sẽ được treo gọn gàng trên giá treo khăn, mỗi khi Vưu Chính Bình rời giường rửa mặt, Úc Hoa sẽ đưa cho cậu một chiếc khăn và nói cho cậu biết nó dùng để làm gì, Vưu Chính Bình chỉ có thể làm theo một cách ngốc ngốc.

Nhưng mà hôm nay, Úc Hoa khó có lúc uống say, Vưu Chính Bình tuyệt vọng nhìn tám chiếc khăn lông mà không phân biệt được trời trăng may gió gì, đây là gì? Cái nào là lau mặt? Cái nào của Úc Hoa?

Vưu Chính Bình cảm thấy, nếu có lấy sai khăn lau mặt hay lau tóc thì còn tốt, lỡ đâu lấy nhầm khăn lau chân, ngày mai sau Úc Hoa tỉnh dậy rồi nhìn thấy, có thể đem mặt rửa tới tróc da hay không?

"Mặc kệ đi, xác suất là hai phần tám, không xui xẻo như vậy đâu." Vưu Chính Bình vươn tay ra, chỉ vào từng chiếc khăn lông, "Bói, đông, bói, tây, bói, ngay, chỗ, này*!"

*Nguyên văn: 点到谁就是谁就是你 (điểm đáo thùy tựu thị thùy tựu thị nhĩ): chỉ đến ai chỉ đến tôi chỉ đến anh.

Cậu lựa chọn chiếc khăn tương ứng với chữ "Này", nhanh chóng ngâm trong nước ấm rồi vắt khô, mang theo khăn lông trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Úc Hoa đang cầm kim chỉ dùng sức đâm vào bộ đồ ngủ của Vưu Chính Bình đặt bên giường.

Vưu Chính Bình: "......"

Trong lúc cậu chọn khăn tắm, Úc Hoa đã thêu hai chữ "YH" trên bộ đồ ngủ của Vưu Chính Bình bằng sợi bông thông thường.

*Tên của Úc Hoa: 郁华 (Yu Hua)

Úc Hoa nhìn trái nhìn phải hai chữ "YH" cảm thấy vô cùng hài lòng, ngón tay vuốt ve trên mặt chữ. Anh thâm tình nhìn những chữ cái trên bộ đồ ngủ, như thể là đang nhìn Vưu Chính Bình.

"Hazzz!" Vưu Chính Bình thở dài thườn thượt, cầm khăn lông bước tới lau mặt cho Úc Hoa.

Động tác của Vưu Chính Bình không quá thành thạo, sức lực có chút mạnh. Cũng may Úc Hoa rất ngoan, ngẩng đầu ngoan ngoãn để khăn lông lau trên trán, huyệt thái dương, đôi mắt, lỗ tai, cái mũi, miệng, động mạch trên cổ và các vùng trọng yếu khác, anh để lộ nơi mềm mại nhất của mình cho Vưu Chính Bình, yên tâm giao an toàn của mình vào tay người yêu.

Vưu Chính Bình đã thay nước vài lần, rồi thô bạo lau tim, gan, thận, bụng, tay chân rồi những chỗ đòi mạng khác của Úc Hoa, nhân tiện giúp Úc Hoa mặc đồ ngủ.

Làm xong hết tất cả, người Vưu Chính Bình mồ hôi nhễ nhại, cậu nói với Úc Hoa: "Anh ngủ trước đi, em đi tắm đã."

"Ừm." Úc Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Úc Hoa, Vưu Chính Bình bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại. Cậu đã quen với việc được Úc Hoa quan tâm, hưởng thụ cảm giác được người khác chăm sóc trong cuộc sống thường ngày, giờ phút này lần đầu tiên nhìn thấy Úc Hoa cũng có chút yếu ớt, cần có người quan tâm chăm sóc, Vưu Chính Bình có chút vui vẻ.

Vưu Chính Bình thường có cảm giác sợ hãi, cậu thích Úc Hoa, cần Úc Hoa, cuộc sống sinh hoạt của cậu đều bị Úc Hoa xâm chiếm, nếu rời khỏi Úc Hoa, có khả năng là cậu sẽ không cầm nổi đôi đũa. Vưu Chính Bình cho rằng sức mạnh thì có thể mạnh mẽ hơn, nhưng có Úc Hoa thì tinh thần của cậu sẽ trật tự hơn nhiều.

Giờ phút này, Úc Hoa mềm mại giống như một bé mèo mới sinh, lúc nào cũng dính lấy cậu, nhịp sống sinh hoạt hằng ngày bị phá vỡ, thứ mang đến không phải là sự rắc rối, mà là một loại hạnh phúc khi được ỷ lại.

Vưu Chính Bình nhanh chóng tắm rửa, lúc ra ngoài thì thấy Úc Hoa không ngủ, ôm bộ đồ ngủ của Vưu Chính Bình không buông tay.

"Đưa cho em đi." Vưu Chính Bình đưa tay, không có ý đoạt lấy.

"Ừm, của anh." Úc Hoa bướng bỉnh cầm lấy chữ thêu trên bộ đồ.

Vưu Chính Bình suy nghĩ một chút, rồi lấy trong tủ ra một bộ quần áo, là một chiếc quần dài và áo thun đơn giản, cậu đưa cho Úc Hoa: "Đổi đi."

Úc Hoa quả nhiên buông áo ngủ, cầm lấy kim chỉ thêu lên trên bộ quần áo mới, anh chưa từng được đào tạo, thiếu kỹ năng. Cũng may Úc Hoa rất nghiêm túc cẩn thận, ký tự "YH" không phải là mẫu khó gì, dùng sợi bông bình thường là có thể thêu ngay ngắn chỉnh tề.

Vưu Chính Bình mặc bộ đồ ngủ vào, để ý thấy vị trí mà Úc Hoa thêu được che giấu, đối với quần tây, anh chọn mặt trong chiếc quần ngay chỗ thắt lưng, còn áo là mặt trong của xương sườn, tất cả đều là những vị trí nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.

Cho dù là uống say có chút tùy hứng, Úc Hoa cũng tương đối khắc chế, không có làm chuyện thêu chữ trên ngực.

Sau khi thêu xong, anh hài lòng sờ vào chiếc quần tây rồi cười nhẹ.

Nhìn thấy động tác của Úc Hoa, trong lòng Vưu Chính Bình có chút do dự. Cậu thò lại gần, gối lên trên cánh tay của Úc Hoa, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Úc Hoa tự nhiên ôm bộ quần áo và cả Vưu Chính Bình, vỗ vỗ bờ vai người yêu, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Nhưng Vưu Chính Bình lại mở to mắt trong bóng tối, nói một cách chắc chắn: "Mấy ngày trước lúc mà anh tổng vệ sinh, anh đã nhìn thấy hóa đơn và nhãn mác, đúng không?"

Sau quá trình huấn luyện nghiêm khắc, cả hai đều thấy ban đêm như ban ngày, ngay cả khi như vậy, họ vẫn lựa chọn tắt đèn rồi sau đó mới nói chuyện. Đêm đen như một tấm màn bảo vệ tự nhiên, có thể che giấu vô số bí mật, cũng có thể nảy sinh dũng khí vô hạn.

"Anh có thấy." Úc Hoa ôm Vưu Chính Bình càng chặt hơn, một từ hai nghĩa mà nói.

Người thủ hộ thì thế nào, chờ anh xử lý hệ thống, nhóm người thủ hộ cũng có thể tận hưởng cuộc sống yên bình hạnh phúc mà không cần phải gồng gánh trên lưng cái loại vận mệnh này.

"Tại sao anh không hỏi em?" Vưu Chính Bình hỏi.

Úc Hoa nói: "Thực ra cũng chỉ có mấy khả năng sau, thứ nhất, em không cẩn thận làm rách quần rồi sợ anh tiếc tiền, dù sao thì mấy ngày trước đó kinh tế của chúng ta có chút eo hẹp, em không muốn anh lo lắng, cho nên lén mua một cái giống cũng rất bình thường.

"Thứ hai, hàng ngày em và Sầm Tiêu thương xuyên làm việc cùng nhau, cùng nhau thay quần áo, thân hình hai người tương đương nhau, không cẩn thận mặc nhầm quần áo là chuyện rất bình thường. Sau khi mặc nhầm thì Sầm Tiêu nghĩ là mình làm bẩn quần, cho nên mua chiếc quần mới đền cho em, em không để trong lòng nên tiện tay ném hóa đơn và nhãn mác xuống thùng rác, đây cũng là bình thường.

"Thứ ba, đơn giản nhất, em không thích mặc quần áo bẩn, hơn nữa em lại thích kiểu dáng và màu sắc của chiếc quần này, nên em đã mua một cái mới."

Nghe được suy nghĩ của Úc Hoa giúp cậu lấy cớ, Vưu Chính Bình vùi đầu thật sâu và lồng ngực cua người yêu, Úc Hoa thật tốt quá, thậm chí không cần Vưu Chính Bình suy nghĩ lý do, anh đã giúp cậu đưa ra ba sự lựa chọn, Vưu Chính Bình chỉ cần chọn một cái là ổn rồi.

Úc Hoa cũng không hỏi nguyên nhân là gì, ngược lại hỏi: "Những bộ phim truyền hình anh xem gần đây có phải khiến em hơi bối rối không?"

"Anh phát hiện?" Vưu Chính Bình gật đầu, mái tóc mềm mại cọ vào ngực Úc Hoa.

"Những suy nghĩ của em đều viết lên hết trên mặt, sao anh lại không đoán được." Úc Hoa nói, "Anh chỉ là tùy tiện xem phim truyền hình cái cách vợ chồng sống chung, sau khi xem xong cảm thấy thật buồn cười, chỗ nào giống cuộc sống bình thường của một cặp vợ chồng chứ, còn không chân thực bằng cuộc sống của mẹ chồng nàng dâu."

"Vậy tiếp theo anh có xem phim về cuộc sống mẹ chồng nàng dâu không?" Vưu Chính Bình nghĩ đến cái hình ảnh kia là cảm thấy đáng sợ.

"Không, anh định làm quen với giới nghệ sĩ trên internet, giới biểu diễn tạp kỹ và giới giải trí," Úc Hoa nói, "Hôm nay ông chủ Chân được lên hot search, hướng phát triển của phòng làm việc trong tương lai phải liên quan tới điều này, đây là điểm mù kiến thức của anh, tương lai anh cần phải hiểu rõ nhiều khía cạnh hơn."

Nghe anh nói về kế hoạch làm việc trong tương lai, Vưu Chính Bình không khỏi suy nghĩ, nếu như không có kẻ phá hoại thì thật tốt, Chân Lê là một ông chủ nhỏ thực sự, Nguyên Lạc Nhật là một nhân viên tiềm lực đựo ký hợp đồng, Liên Vũ Phàm là một đồng nghiệp có chút chán ghét. Còn cậu thực sự là một cảnh sát phụ trợ, mỗi ngày lái xe điện mini đi tuần tra, khi đi ngang qua tòa nhà văn phòng nơi Úc Hoa làm việc thì dừng lại, uống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu nơi Úc Hoa làm việc, trong lòng trộm nhớ.

Úc Hoa lại nói: "Đồng nghiệp mới ngày hôm nay thực sự rất đáng ghét, anh ta nhiều lần phá hoại mối quan hệ gia đình chúng ta, anh ta nhất định là ghét em hay là anh rồi."

"Hả?" Vưu Chính Bình ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Úc Hoa.

"Có một số người không tự mình có được, hoặc là nói không làm được, thì sẽ ghen ghét với những người có thể, cho rằng tất cả mọi người đều giống như mình và không thể có được hạnh phúc." Úc Hoa nói.

Vưu Chính Bình chớp mắt, nhớ tới lúc kỳ thi đấu toàn quốc, thành tích của Liên Vũ Phàm luôn chiếm ưu thế hơn cậu về kết quả lý trí, nhưng Vưu Chính Bình chưa bao giờ ghen tị với Liên Vũ Phàm, Vưu Chính Bình luôn làm theo chỉ dẫn của trái tim để lựa chọn.

Vưu Chính Bình nghĩ, dựa theo phân tích của Úc Hoa, Liên Vũ Phàm có thực sự ghen ghét với cậu sao? Vì sao lại ghen ghét, rõ ràng người dành được hạng nhất chính là Liên Vũ Phàm.

"Anh ta luôn xìa cái quần ra, anh tức giận." Úc Hoa thẳng thắn nói.

"À, khó trách anh phá lệ mà uống bia như vậy." Vưu Chính Bình nói, "Không phải anh đang say sao? Sao bây giờ lại suy nghĩ rõ ràng như vậy?"

Úc Hoa nói: "Có chút say, nhưng cũng không phải là hoàn toàn mất kiểm soát."

Úc Hoa không dùng năng lực hay sức mạnh của mình để chống lại nồng độ cồn, biểu hiện của anh là xuất phát từ nội tâm, muốn làm chút hành động trẻ con, muốn làm khó Vưu Chính Bình mà chăm sóc cho anh, rồi trong bóng đêm dần dần khôi phục lý trí.

"Vậy sao anh còn lấy đồ ngủ của em?" Vưu Chính Bình chọc chọc vào ngực Úc Hoa.

"Anh muốn được em dỗ anh," Úc Hoa nói rất hợp tình hợp lý, "Anh không vui, muốn em dỗ anh."

"Được được được, em dỗ anh dỗ anh mà!" Vưu Chính Bình dịch về phía trước ôm đầu Úc Hoa, "Em có chút vui sướng."

"Anh hơi đau đầu," Úc Hoa nhéo nhéo mũi, "Bình thường là trước 11 giờ đã ngủ rồi, bây giờ đã gần 1 giờ."

"Vậy mau đi ngủ đi." Vưu Chính Bình nói.

"Không ngủ," Úc Hoa nắm cổ tay cậu, "Hôm nay không muốn ngủ."

Sau khoảng thời gian bình thường đi ngủ, anh không những không buồn ngủ mà còn phấn chấn tinh thần hơn, vào những lúc như thế này rất là khó ép bản thân đi vào giấc ngủ, biện pháp tốt nhất chính là nên rèn luyện thân thể.

Vưu Chính Bình cùng với Úc Hoa rèn luyện thân thể một hồi rồi lăn ra ngủ, dạo gần đây cậu luôn có chút bất an, giấc ngủ không tốt lắm, lần này mượn rượu nói chuyện cùng với người yêu, tâm tình trở nên thoải mái rất nhiều, giấc ngủ trôi qua vô cùng ngọt ngào.

Úc Hoa là người không thể ngủ được nếu như chất cồn trong người không chuyển hóa hết, anh nằm trong chốc lát, nghe tiếng người yêu ngủ say thì đứng dậy đi vào phòng làm việc, mở lịch để bàn ra viết nhật ký vào.

—— ngày nào tháng nọ năm kia, hôm nay khó có được ngày phóng túng, uống một chút bia.

Trong một khoảng thời gian dài, tôi luôn cố gắng tránh sử dụng các chất gây nghiện như thuốc lá, rượu bia, bao gồm cả cà phê hay trà, những loại thực phẩm này ít nhiều sẽ gây kích thích thần kinh, làm xáo trộn cuộc sống bình yên của tôi.

Nhưng thỉnh thoảng, uống vào một ly bia cũng có chút tình thú.

Tiểu Vưu chọn nửa ngày, vậy mà lại chọn trúng cái khăn lông lau chân kia, may mà sáng nay tôi đã giặt sạch và khử trùng hết những chiếc khăn, từ trước đến nay tôi luôn giặt đồ cẩn thận nên cũng không cần lo lắng nhiều.

Bởi vậy có thể thấy được vận may của Tiểu Vưu thật sự rất xấu. Thật ra nếu em ấy may mắn, em ấy cũng sẽ không gặp tôi vào buổi hẹn hò đầu tiên, từ đây bị tôi nhốt lại, dùng chút diệu kế đưa em ấy vào tròng.

Nhưng vận khí tôi thật là quá tốt, đó có lẽ là buổi hẹn hò điên khùng duy nhất và cuối cùng trong đời tôi. Trong kế hoạch cuộc sống yên bình này của tôi, tôi không hề có ý định tham gia với người khác, tôi chỉ muốn từng bước làm việc, tuân thủ trật tự xã hội, giống như một người bình thường, đạm mạc bình thường vượt qua quãng đời còn lại. Nhưng buổi hẹn hò đó lại giống như nhiệm vụ, tôi đã nắm bắt được sắc thái thoáng qua kia.

Em ấy thẳng thắn chân thành, chấp nhận mọi thứ về tôi một cách không nghi ngờ, sự cố chấp của tôi, sự ghen tuông của tôi, sự mong muốn kiểm soát của tôi mà ngay cả tôi cũng không chịu được chính bản thân mình, mà em ấy thì vui vẻ chịu đựng, và cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Nếu em muốn có cái cớ để lừa dối tôi sẽ khiến em khó chịu, thì tôi đây sẽ giúp em tìm một lý do. Nếu như giám đốc Liên khiến em bối rối, thì tôi đây......

Úc Hoa dừng lại một chút, im lặng một lúc lâu trước khi viết xuống một dòng chữ.

—— không có vấn đề gì, tôi sẽ gây khó dễ cho đồng nghiệp mới tại nơi làm việc đi.