Quỷ nghèo hai nghìn nămTác giả: Phi Ngoạn Gia Giác SắcDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 44: Có thể nhìn thấy chứ
"Tiên sinh." Doanh Chính hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Cố Nam.
"Ta muốn đánh bại sáu nước, tiên sinh có thể giúp ta không?"
Đôi mắt Cố Nam ngước lên, dừng lại trên người đang ngồi kia, không biết có phải là ảo giác hay không, dường như cô thấy trong đôi mắt đó có một phần tham vọng, một phần tham vọng đủ để tạo nên một thế giới mới.
Cô chậm rãi đưa tay ra, mỉm cười: "Đó là điều ta mong muốn."
Ánh hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời giống như một mỹ nhân dùng khăn đỏ che giấu sự thẹn thùng, mây tan gói gọn trong sắc vàng đỏ, lơ lửng trên những mái nhà cao của cung điện chìm trong bóng hoàng hôn.
Cố Nam bước chậm ra khỏi cổng cung, cầm Vô Cách tựa vào vai.
Bước tới bờ cung, cô lấy dây cương từ tay thị vệ.
Hắc Ca uể oải vẫy đuôi, lững thững theo sau cô.
Đi trên phố, ánh hoàng hôn chiếu lên người Cố Nam có chút ấm áp, cô nheo mắt nhìn bầu trời hồng. Giống như lại thấy ông lão đứng trước mặt mình.
"Thời loạn này, mạng người rẻ rúng, rẻ như cỏ rác."
"Nhưng nếu dẹp loạn, thiên hạ thái bình, cảnh tượng đó sẽ như thế nào?"
"Ngươi có từng nghĩ, một ngày nào đó, thiên hạ không còn chiến tranh, dân chúng an cư lạc nghiệp, không lo áo cơm. Nam cày nữ dệt, trẻ con vui chơi trên đồng, người già như ta chỉ nên ngồi dưới gốc cây uống trà đánh cờ."
"Thế gian như vậy có lẽ con người mới thật sự sống đúng không?"
Cố Nam cười nhẹ, thần sắc mơ hồ nhìn trời tự nói.
"Chỉ còn chút nữa thôi, ông có thể nhìn thấy không, ông già?"
Không ai trả lời cô, con đường từ cổng cung ra phố xá vắng vẻ.
Chỉ có một người và một ngựa bước trên con đường.
Đôi mắt Cố Nam từ từ hạ xuống, mặt nạ băng lạnh không rõ biểu cảm.
Hắc Ca hít mạnh một cái tựa đầu vào vai cô, đôi mắt nửa nhắm.
Cố Nam ôm cổ Hắc Ca, vỗ nhẹ.
"Lộp cộp."
Một người một ngựa dần xa trên con đường rợp nắng.
Giống như năm đó.
*
Doanh Chính chuẩn bị xuất binh, nước Hàn trong bảy nước là nhỏ nhất, thực lực yếu nhất nhưng vị trí lại vô cùng quan trọng. Nó chặn đường Tần từ Hàm Cốc Quan tiến về phía đông, Tần muốn diệt sáu nước, phải diệt Hàn trước tiên. Cuộc chiến liên tiếp giữa Tần và Hàn, Hàn đã không còn sức kháng cự, đất đai nhỏ dần, trở thành chư hầu của Tần.
Nói là tồn tại trên danh nghĩa, không hề quá lời.
Nhưng dù vậy, muốn diệt Hàn cũng cần chuẩn bị.
Vì các nước khác đều biết tầm quan trọng của nước Hàn, không thể để yên nhìn nước Hàn bị diệt.
Nên cần khiến các nước khác không thể cứu viện, hoặc chuyển hướng chú ý rồi mới diệt Hàn.
Trên điện, Lý Tư đưa ra kế hoạch của mình.
Triệu vương đánh thì Hàn diệt, Hàn diệt thì Sở Ngụy không thể đứng riêng, Sở Ngụy không thể đứng riêng thì diệt Hàn, phá Ngụy, chiếm Sở, phía đông làm yếu Tề Yên.
Nước Yên tiếp giáp với nước Triệu nhưng hai nước chiến đấu liên miên, căng thẳng như nước lửa, dễ bùng phát.
Dùng kế trá gián, liên kết với nước Yên, xúi giục Yên đánh Triệu. Khi Yên Triệu chiến tranh, Tần lấy cớ giúp Yên chống Triệu, bắt đầu tấn công Triệu. Tần quân từ tây, tây bắc, nam ba đường tấn công Triệu nhưng trọng điểm là hướng nam Triệu làm cho Triệu quân bị lâm vào tình cảnh chiến đấu hai mặt, trước sau thụ địch.
Đến lúc đó, nước Triệu có khả năng cứu Hàn nhất cũng khó tự bảo vệ, các nước đều chú ý đến trận hỗn chiến với Triệu.
Lúc đó ép Hàn, với Hàn Vương An mềm yếu vô năng, tất nhiên không đánh đã tự sụp rồi khởi binh tấn công, chiếm nước Hàn dễ dàng.
Nhưng trước đó, cần một người đi nước Hàn, ngăn họ can thiệp quá sớm vào chiến sự giữa Tần và Triệu.
Người này không thể dẫn quân, nếu binh mã áp sát, chỉ khiến Hàn Vương chọn liên minh với Triệu.
Nhưng cũng phải có đủ uy hiếp để Hàn Vương không dám hành động.
Tướng quân Hãm Trận phù hợp với yêu cầu này, danh tiếng sát phạt đủ khiến Hàn Vương phải cân nhắc.
Cố Nam phải đi một chuyến nước Hàn, với cô, công vụ du hành vẫn là một việc tốt. Hơn nữa nghe nói Vệ Trang cũng ở nước Hàn có lẽ có thể gặp hắn.
Cổng thành Hàm Dương đông đúc người qua lại, hai con ngựa từ cổng đi ra.
Cố Nam cưỡi trên lưng Hắc Ca, mặc một chiếc áo vải trắng đơn giản, đeo một cái ba lô. Trong ba lô chứa thư của Doanh Chính gửi Hàn Vương An.
Lý Tư cưỡi ngựa bên cạnh Cố Nam.
"Cố tiên sinh, chuyến đi nước Hàn lần này nếu có biến, e rằng nguy hiểm sao không mang vài thân vệ đi cùng?"
Cố Nam bất đắc dĩ nhìn Lý Tư một cái.
"Ta không yếu đuối như ngươi, nếu đến tình thế ta không thoát được thì mang vài thân vệ cũng vô dụng."
Lý Tư vỗ vỗ thanh kiếm bên hông: "Tiên sinh đừng nói ta yếu đuối, ta cũng sẽ ra trận giết địch."
"Ồ, ngày đó loạn quân sẽ cầm kiếm đâm chết ngươi?"
"Khụ khụ khụ."
"Hahaha."
"Đưa đến đây thôi." Bên đường, Cố Nam nhìn Lý Tư cười nói.
Lý Tư kéo dây cương, con ngựa dưới ngươi từ từ dừng lại, chân đi lại vài bước ở bên đường.
Lý Tư nhìn Cố Nam, nghiêm túc nói: "Cố tiên sinh, lần này đi mong tiên sinh cẩn thận."
Suy nghĩ một lúc, hắn lại nói.
"Cẩn thận một người tên Hàn Phi."
Hàn Phi, Cố Nam sững người, cái tên này nặng ký không nhỏ, Hàn Phi Tử thời Chiến Quốc.
"Biết rồi." Cố Nam nói, quất nhẹ dây cương cưỡi Hắc Ca rời đi.
Móng Hắc Ca hơi lún vào bùn đất mềm để lại một hàng dấu chân.
Tần Thủy Hoàng đứng bên ngoài lan can nhìn về phía cổng thành, hắn không thể thấy rõ người đó đã rời đi hay chưa, chỉ đứng rất lâu.
Gió thổi lay động tà áo hắn, sau đó im lặng trở về cung.
Cuối con đường nhỏ truyền đến tiếng vó ngựa đều đặn, khi tiếng vó ngựa đến gần.
Trên đường xuất hiện một người cưỡi Hắc Ca, mặc áo vải trắng, tay cầm một tấm da thú.
Miệng ngậm một miếng lương khô, vẻ mặt đầy u sầu.
Đêm qua trời mưa, sáng nay khi dậy, cành cây bị ẩm, không thể đốt lửa trại. Không thể làm thức ăn nóng, chỉ có thể ăn lương khô nhạt nhẽo để no bụng.
Thứ này tuy không ngon nhưng no, một miếng xuống là cả buổi sáng không cần ăn gì thêm.
Con đường nhỏ trong rừng thoảng qua một làn gió mát, không khí mang theo hơi ẩm, hai bên cây xào xạc trong gió.
Cố Nam cưỡi trên lưng Hắc Ca, nhìn tấm da thú trong tay, đây là thứ cô mua từ một thương nhân khi đi qua một thành phố, trên đó vẽ địa hình và đường đi của Tần Hàn hai nước, theo lời người đó nói, đây là bản đồ hắn vẽ dựa trên kinh nghiệm nhiều năm buôn bán giữa Tần Hàn.
Nhìn hình dạng này cũng khá đáng tin, tiếc là Cố Nam không hiểu nhiều, đi nhiều ngày cũng không biết mình đang ở đâu. Cảm giác chung là đã gần đến biên giới Tần Hàn rồi.
*
"Tại sao ta lại không hiểu được bản đồ này chứ?" Mặt Cố Nam không vui, không thể ăn thức ăn nóng cũng không nhận ra đường, hôm nay cô xui tận mạng rồi.
Cô hối hận, ngày đó rời Hàm Dương đáng lẽ nên mang theo vài người biếtn đường.
"Hắc Ca, ngươi nói vẽ như này có phải là đi thẳng không?"
Cố Nam cúi người trên lưng Hắc Ca, đặt bản đồ trước mặt Hắc Ca, chỉ vào một con đường hỏi.
"Hừ." Hắc Ca lật mắt trắng, tai vẫy vẫy, biểu cảm không biết nói gì với Cố Nam.
"Ê ê, ngươi biểu cảm gì vậy, rốt cuộc hiểu hay không hiểu?"
"Hừ."
Một người một ngựa đang nói chuyện sôi nổi, Hắc Ca đột nhiên cử động mũi, dừng lại.
Cố Nam cũng như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về hướng xa.
Bên đó, có thể là sau khu rừng này, có mùi máu.
Rất nhạt, có lẽ bị mưa rửa trôi.
"Hắc Ca." Cố Nam vỗ nhẹ cổ Hắc Ca: "Đi xem thử."
Hắc Ca cũng không nói nhiều, bước chậm đến bên đó.
Khu rừng không lớn, chỉ đi một lát là ra khỏi.
Ngoài rừng là một khu làng đổ nát, bị người ta đốt cháy, hầu hết nhà trong làng bị đốt sụp, gỗ cháy đen nằm khắp nơi.
Vài con chim đậu trên gỗ mục mổ cái gì đó thấy có người đến, vỗ cánh bay xa.
Xác chết nằm rải rác trong nhà, trên đường, khắp nơi, nhìn sơ cũng khoảng trăm người, phần lớn bị thương bởi đao kiếm.
Trên đất còn đọng lại nước mưa đêm qua, nước phản chiếu một ngôi làng yên tĩnh không còn sự sống.
Móng ngựa của Hắc Ca dẫm lên một vũng nước, phá vỡ mặt nước yên tĩnh, bắn lên những giọt nước.
Cố Nam cưỡi trên lưng Hắc Ca nhìn xung quanh, cô đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Tình cảnh này những năm qua cô thấy nhiều lần, hoặc là binh lính loạn lạc từ chiến trường cướp bóc, hoặc là bọn cướp trong núi.
Cố Nam nhìn quanh, không có giận dữ cũng không có gì buồn bã, chỉ lắc đầu kéo dây cương Hắc Ca, chuẩn bị rời đi.
Trong căn nhà nhỏ bên cạnh đột nhiên có tiếng động, Cố Nam quay đầu lại thấy trong căn nhà đổ nát một nửa, có một đứa trẻ đầu tóc bù xù ngồi đó, sợ hãi nhìn Cố Nam hoặc nói đúng hơn là sợ hãi nhìn thanh kiếm Vô Cách bên hông cô, ôm chặt chân ngồi trong góc.
Cố Nam nhìn đứa trẻ một lúc lâu như thở dài, nhảy từ trên lưng Hắc Ca xuống.
Đi vài bước đến gần đứa trẻ, nó phát ra tiếng kêu kỳ quái như đang cảnh báo Cố Nam.
Không tiến lại gần nữa, cô lấy từ trong túi vài miếng lương khô bọc trong vải đặt trên một tấm ván gãy trước nhà.
Nhìn đứa trẻ một lần rồi quay lại bên Hắc Ca, leo lên lưng tiếp tục đi về phía con đường.
Hắc Ca lần này cũng không nói gì, lặng lẽ bước đi.
Cố Nam nằm trên lưng Hắc Ca, yên lặng cầm tấm bản đồ.
Mắt lại không nhìn vào bản đồ.
Một lúc lâu, tự nói thầm.
"Sẽ qua thôi, không bao lâu nữa."
Thời loạn này cuối cùng sẽ qua.
Nước Hàn, Tân Trịnh.
Một người trẻ tuổi cầm tấm thư trong tay, ngồi bên cửa sổ trên lầu đọc.
Mặc áo tím sang trọng, đeo ngọc sáng là một công tử phong lưu.
Thỉnh thoảng cầm chén rượu trước mặt nhấp một ngụm, dáng vẻ ung dung tự tại.
Trong đại sảnh dưới lầu, những khách uống rượu, ăn uống cũng đang uống rượu, nói chuyện phiếm, bên cạnh đều có vài cô nương ngồi.
Rõ ràng đây là một nơi hoa lệ.
"Này, ngươi nghe gì chưa, quân lương của Hàn vương bị cướp rồi." Một khách rượu nhìn bạn mình có lẽ vì uống rượu, mặt đỏ bừng, trông hơi say.
"Quân lương của Hàn vương bị cướp ư?" Người bạn kinh ngạc, vội hạ thấp giọng.
"Là kẻ nào dám lớn mật như vậy?"
"Đúng vậy." Người khách ban đầu nói, vẻ đắc ý cười, giơ chén rượu lên.
Nhỏ giọng nói từng chữ: "Không phải kẻ nhỏ nào."
"Ta nghe nói, đêm qua mưa to, lương thực của quân đội đã tan biến trong mưa, không còn dấu vết gì."
"Rồi sau đó, những binh lính canh giữ lương thực đã bị quân ma tấn công là do oan hồn của quân ma quấy phá."
"Cái gì, quân ma quấy phá? Nghe như chuyện hoang đường, khó mà tin được."
"Ta cũng không tin nhưng nghe nói là do chính những binh lính ấy tận mắt chứng kiến, hơn nữa, số vàng đó biến mất trong mưa, ngươi nghĩ nó có thể là gì khác?"
"Ta nghĩ?"
"Ta nghĩ rằng mọi việc đều do con người làm."
Chàng công tử mặc áo gấm ngồi bên cửa sổ nghe những lời đồn đại phía dưới, lắc đầu tiếp tục đọc sách trong tay.
Lời đồn đại, thứ này ở đâu cũng có.
Công tử cầm ly rượu đưa lên miệng, cười nhạt.
Nhưng ta cũng nghĩ rằng, mọi việc đều do con người làm.
Tân Trịnh.
Trước hoàng cung Hàn vương, người lính đứng gác trước cửa cung duỗi người một cái, không lâu nữa sẽ đến lúc đổi ca. Việc canh giữ cung không phải là việc tốt đẹp nhưng ít nhất là nhàn rỗi.
Lúc này một bóng người từ xa xuất hiện, phía sau người đó dẫn theo một con ngựa đen.
Người đó mặc một bộ áo dài trắng, đội nón lá, không rõ dung mạo và hình dáng, ngang lưng đeo một thanh kiếm đen không bắt mắt. Đi về phía cửa cung.
"Đứng lại." Vài người lính bước tới, giương giáo chặn đường người đó.
"Phía trước là hoàng cung, có giấy thông hành không?"
Người đó dừng bước, con ngựa đen phía sau có một vết sẹo trên mắt trông rất dữ tợn.
Một lúc sau, người đó lấy ra từ ngực một tấm thẻ.
"Ta là sứ giả từ nước Tần, xin gặp Hàn vương, phiền báo tin."
Người lính nhận lấy tấm thẻ, không rõ chất liệu nhưng cầm trên tay khá nặng. Họ nhìn nhau vài lần, trả lại thẻ và nói với người đó.
"Chờ chút."
Nói xong họ lui xuống.
Chẳng bao lâu, một người trông như tướng lĩnh mặc giáp bước ra, đứng trước người đó và cúi chào nhẹ.
"Không biết ngài có thể cho ta xem sứ mệnh không?"
Người đó nhận lại tấm thẻ, sau khi xem kỹ, người mặc giáp gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho lính hai bên tránh đường.
Anh ta cũng nhường một bên: "Xin mời ngài theo ta."
Hai người rời đi để lại những người lính tụ tập lại.
"Sứ giả từ nước Tần, các ngươi đã thấy bao giờ chưa?"
"Chưa thấy."
"Nhưng giọng nói nghe như giọng nữ."
"Nghĩ nhiều quá, ta nghĩ ngươi nhớ phụ nữ đến phát điên rồi."
"Haha."
*
"Cốc cốc."
Cửa phòng bị gõ nhẹ.
Người ngồi trong phòng cau mày, rõ ràng là không hài lòng với sự quấy rầy này.
Trông hắn đã ở tuổi trung niên, dáng người hơi mập, mặc áo gấm, đầu đội mũ có châu báu, tay cầm một cuộn sách tre.
Vì tiếng gõ cửa, hắn đặt cuộn sách tre xuống, xoa trán rồi nói: "Vào đi."
Hiện nay lương thực quân đội bị cướp, ông đang lo lắng, lại còn có người đến quấy rầy, thật sự là khó chịu.
Một người lính trông như lính gác bước vào, cúi đầu hành lễ.
"Vương thượng, ngoài cổng cung có một sứ giả từ nước Tần, mang theo sứ mệnh, xin gặp vương thượng."
Người ngồi trong phòng chính là Hàn vương An đời này.
"Sứ giả à." Hàn vương cau mày vuốt râu, hờ hững nói, trông không để tâm lắm.
Nhưng đột nhiên như nhận ra điều gì, ông chăm chú nhìn người lính, giọng trầm hỏi.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Sứ giả từ nước Tần?"
Người lính lau mồ hôi trên trán, gật đầu: "Đúng, sứ giả từ nước Tần."
Ánh mắt Hàn vương chuyển động như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau, ông vẫy tay.
"Cho sứ giả vào đại sảnh, ta sẽ đến ngay."
"Dạ." Người lính chắp tay trước ngực, lui ra.
Cố Nam theo sau tướng lĩnh canh gác bước vào cung, đường trong cung yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Thỉnh thoảng mới thấy một hai người hầu trong cung cúi đầu đi qua.
Ánh mắt Cố Nam kín đáo nhìn vào một góc của bức tường cung rồi lại quay đi.
Từ đó, cô cảm nhận được một ánh mắt, không chỉ có thế, suốt đường đi, có người lén lút theo sau họ.
Hơi thở khá ổn định là một cao thủ không tồi.
Cố Nam không nói ra, địa bàn của người khác, với một vị khách đột nhiên đến như nàng, cẩn thận một chút cũng không sao.
Không lâu sau, tướng lĩnh dẫn Cố Nam đến cuối đường, phía trước là một cung điện nguy nga, bậc thềm trước điện nối bèn với con đường.
Hắn chỉ có thể đưa Cố Nam đến đây, không thể tiến xa hơn, giơ tay làm động tác mời, nói với Cố Nam.
"Phía trước là điện của Hàn vương, trách nhiệm của ta chỉ đến đây, xin mời ngài."
"Cảm ơn."
Cố Nam gật đầu, khoanh tay đi lên bậc thềm.
Người lính gác trước điện cúi chào Cố Nam.
Ánh mắt họ dừng trên người Cố Nam, đối với vị sứ giả đội nón không thấy rõ mặt này, họ đều có phần nghi hoặc.
"Vương thượng bảo ngài đợi trong điện, người sẽ đến ngay."
Nói rồi, nhìn vào thanh kiếm Vô Cách bên hông của Cố Nam.
"Phiền tiên sinh giao binh khí cho chúng ta trước."
Dù có nhiều khác biệt nhưng các quy tắc trong cung, quả nhiên là cũng nhiều như vậy.
Cố Nam tháo thanh kiếm Vô Cách bên hông ra và đặt vào tay thị vệ.
Thị vệ cúi người: "Mời tiên sinh vào."
Trong đại điện rộng lớn, yên tĩnh, bước chân mỗi bước như có tiếng vọng lại.
Bốn bề không có ai nhưng cảm giác có người đã đi theo cô từ lúc bước vào cửa cung không rời, vẫn ở gần đây.
Khoảng một chén trà sau, Cố Nam nghe thấy những bước chân gấp gáp.
Sau đó, một nam nhân trung niên mặc trang phục sang trọng bước ra từ phía sau điện, bên cạnh có vài người hầu, cười nhìn Cố Nam và giơ tay chào: "Công việc bận rộn, chậm trễ đón tiếp tiên sinh, xin tiên sinh đừng trách."
Cố Nam cười nhẹ, cúi người hành lễ.
"Vương thượng nói gì, quốc sự là trọng, vương thượng cần mẫn vì nước, đúng là phúc của nước Hàn."
"Hahaha, tốt." Hàn Vương cười ngồi xuống chỗ, vẫy tay ra hiệu cho người bên cạnh: "Người đâu, ban ghế cho tiên sinh."
Người hầu nhanh chóng mang một chiếc đệm ngồi và bàn nhỏ lên điện, đặt ở phía dưới.
Hàn Vương giơ tay chỉ về phía Cố Nam: "Tiên sinh, xin mời ngồi."
"Cảm tạ vương thượng."
Cố Nam hành lễ rồi ngồi xuống.
Hàn Vương bắt đầu quan sát vị sứ giả của nước Tần ngồi dưới điện, mặc áo bào trắng, trông có vẻ gầy gò cũng làm người ta thắc mắc, người Tần không phải thích màu đen sao?
Chẳng lẽ người này chức vị ở nước Tần không cao?
Đội một cái nón tre, không nhìn rõ mặt nhưng ngồi trước vua mà không tháo ra, có vẻ hơi bất kính.
Nhưng Hàn Vương không tức giận, cười hỏi: "Không biết tiên sinh tên là gì?"
"Thượng quốc lần này phái tiên sinh tới, vì việc gì?"
Nói xong nhìn Cố Nam đợi câu trả lời.
Cố Nam đặt tay lên nón tre, nhẹ nhàng tháo nó xuống.
Nón tre tháo ra, lộ ra khuôn mặt bên trong hoặc nói là một mặt nạ giáp.
Trên mặt nạ giáp khắc hình mặt của một con thú hung dữ, dữ tợn đáng sợ.
"Tại hạ là nước Tần cầm quân đột phá trận, tên khó nói, xin vương thượng đừng trách."
Trong điện yên lặng.
Hàn Vương nhìn người mặc áo trắng đeo mặt nạ thú ngồi dưới điện, tay chân lạnh lẽo.
Sứ giả mà nước Tần phái đến sẽ là ai, ông đã suy đoán nhiều lần.
Nhưng không ngờ lại là người này.
Người này ở nước Tần có ý nghĩa không tầm thường, không rời bên vua, chỉ nhận lệnh vua là cầm quân cấm vệ quân.
Trong các quốc gia khác cũng có tiếng hung ác.
Tần Vương phái người này làm sứ giả đến nước Hàn là có ý đồ gì.
Trán Hàn Vương đổ mồ hôi hột, ông không đoán được ý đồ của Tần Vương,
Nhưng đã đến là vị tướng này thì tin tức mang đến chắc chắn không phải là tin tốt.
Hàn Vương không nói gì.
Cố Nam lấy ra một cuộn sách tre từ trong ngực, cầm trong tay, giọng bình tĩnh.
"Lần này đến là nhận lệnh vua, dâng cuộn sách tre này lên Hàn Vương."
Trong đại điện yên lặng, Hàn Vương vẫy tay gọi một người hầu bên cạnh.
Người hầu cúi người bước đến trước Cố Nam nhận cuộn sách tre, đưa đến tay Hàn Vương.
Hàn Vương từ từ mở cuộn sách tre, cúi mắt, chậm rãi đọc.
Nhưng càng đọc mặt ông càng tệ, mang theo vài phần tức giận hoặc lại mang theo vài phần hoảng hốt.
Đến khi ông đặt cuộn sách tre xuống, mặt xanh xao, không biết nghĩ gì.
Nước Tần muốn tấn công Triệu và ý trong cuộn sách tre là muốn nước Hàn không can thiệp.
Nói đây là một lá thư không bằng nói đây là sự uy hiếp.
Nhưng ông có thể làm gì, nước Hàn bây giờ không thể chống lại sự tấn công của nước Tần.
Chỉ dựa vào sức mạnh của nước Hàn, e rằng ngay cả liên minh với nước Triệu cũng khó địch lại nước Tần.
Tần muốn tấn công Triệu, không liên quan gì đến nước Hàn nhưng nước Triệu giáp với nước Hàn, nếu nước Triệu thực sự bị phá.
Thì nước Hàn sẽ ra sao?
Nếu nước Triệu thất bại, Tần lại tấn công Hàn, Hàn không có viện trợ thì phải làm sao?
Hàn Vương nhìn Cố Nam ngồi im lặng dưới điện, nắm chặt cuộn sách tre trong tay, sắc mặt bất định.
Liên minh với Triệu kháng Tần, nước Hàn cũng không thể khởi binh, chỉ có thể tạm thời cầu may, hy vọng nước Tần không tấn công.
Hàn Vương cười với Cố Nam: "Thư của Tần Vương quả nhân đã đọc, cảm tạ tiên sinh. Quả nhân sẽ viết thư hồi đáp, xin tiên sinh ở lại cung vài ngày cũng để quả nhân tiếp đãi."
Cố Nam cười nhẹ, phản ứng của Hàn Vương đều nằm trong dự tính, ông quả thực không có lựa chọn khác: "Cảm tạ vương thượng."
*
Cố Nam được sắp xếp nghỉ ngơi ở một viện nhỏ trong cung.
Hàn Vương đêm đó triệu kiến tể tướng nước Hàn là Trương Bình, cùng đại tướng Cơ Vô Dạ.
Ba người bàn luận rất lâu, khi hai người kia ra về.
Sắc mặt của tể tướng Trương Bình rất khó coi, còn Cơ Vô Dạ lại mỉm cười như đang có ý cười gì đó.
Hai người đứng trước cửa cung nhìn nhau, ánh mắt Trương Bình nhẹ nhàng chuyển đi, vung tay áo rời đi: "Chào Cơ tướng quân."
Cơ Vô Dạ đứng sau lưng Trương Bình, nhìn bóng lưng ông rời đi: "Chào Tể tướng đại nhân."
Nước Hàn liên tiếp xảy ra chuyện lớn, vụ cướp quân lương trước đó vẫn chưa giải quyết, bây giờ lại đột ngột có một sứ giả từ nước Tần đến.
Nếu chỉ là sứ giả bình thường cũng không sao nhưng sứ giả này là tướng của cấm quân nước Tần, mang theo thư của Tần Vương, chắc chắn không phải chuyện nhỏ, liên quan đến an nguy của nước Hàn.
Hàn Vương triệu kiến hai người, hai người rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng và tức giận của Hàn Vương.
Vụ cướp quân lương, dưới sự tiến cử của Cơ Vô Dạ, Hàn Vương giao cho tể tướng Trương Bình phụ trách.
Quân lương vốn do Long Tuyền Quân và An Bình Quân chịu trách nhiệm, bây giờ quân lương vô cớ mất tích, tất nhiên chỉ có thể điều tra từ hai người này.
Nhưng hai người này là thân tín của vua, không thể dùng hình phạt nặng để tra hỏi, rất khó xử.
Những ngày qua, vì điều tra vụ cướp quân lương đã có năm người chủ thẩm bị cách chức vì không có kết quả.
Năm người này đều do tể tướng Trương Bình tiến cử và ủng hộ.
Rõ ràng có người đang chèn ép thế lực của tể tướng trong triều đình và người này chỉ có thể là Cơ Vô Dạ.
Trương Bình hiện đang điều tra vụ án này, nếu tiếp tục không có kết quả, Cơ Vô Dạ chắc chắn sẽ nhân cơ hội lên tiếng trách cứ.
Dù ông là tể tướng cũng khó thoát khỏi tội danh điều tra không hiệu quả.
Sáng hôm sau.
"Hừ." Trương Bình đứng trước cây trong sân của mình, nhíu mày khẽ hừ một tiếng.
"Phụ thân." Một thiếu niên đứng sau lưng Trương Bình, dung mạo tuấn tú, trông giống như con gái, mặc áo dài xanh trắng.
"Phụ thân lo lắng về vụ cướp quân lương phải không?"
Trương Bình giãn nét mặt: "Lương nhi."
Ông luôn hài lòng với con trai mình, thông minh nhanh nhẹn, dù còn trẻ nhưng đã có thể giúp ông giải quyết nỗi lo.
Trương Bình quay lại nhìn Trương Lương đang đứng lặng lẽ phía sau, thở dài: "Đúng vậy."
Nói rồi, ông đi trong sân với tay chắp sau lưng: "Lương nhi, con nghĩ sao về vụ cướp quân lương?"
Trương Lương đứng sau Trương Bình, thần sắc trầm ngâm, trông cũng rất lo lắng.
"Liên quan đến hai người, Long Tuyền Quân và An Bình Quân đều là thân tín của vua, phụ thân điều tra không thể dùng hình phạt, e rằng khó có kết quả."
"Đúng vậy." Trương Bình vuốt râu, thở dài: "Con nghĩ sao về việc họ nói bị quân ma cướp và chuyện hòa tan vàng trong mưa, có đáng tin không?"
Trương Lương im lặng một lúc rồi nói: "Không quá năm phần."
"Nếu chuyện này là giả thì hai người này không thể tránh khỏi liên can."
Đôi mắt Trương Bình nheo lại, tay dưới ống tay áo siết chặt: "Thân tín của vua mưu lợi riêng, kẻ gian lộng hành, nước Hàn bây giờ đã biến thành thế nào."
Trương Lương cảm nhận được nỗi khổ của cha, nhíu mày, bỗng chậm rãi nói: "Phụ thân, nếu thật sự muốn điều tra hai người này, con có một người có thể làm được."
"Ai?"
"Hàn Phi."
Nửa đêm, Trương Bình bước xuống xe ngựa, theo sau Trương Lương, nhíu mày nhìn nơi trước mặt.
Những cô nương mặc áo mỏng nhẹ nhàng cười dựa vào lòng khách uống say mèm, tiếng cười nói ồn ào, không khí thoang thoảng mùi hương nhẹ.
Trương Bình nhíu mày, nhìn Trương Lương trước mặt: "Lương nhi, con không phải nói gặp Hàn Phi sao, tại sao lại đến chốn phong nguyệt này?"
"Phụ thân, Hàn Phi hẹn ở đây." Trương Lương cũng có vẻ lần đầu đến nơi này, nhìn những cô nương mặc áo khó che thân, mặt hơi đỏ lên.
Trương Bình nhíu mày sâu hơn, một kẻ ham mê hoa cỏ như vậy có thể tin tưởng sao?
"Tể tướng đại nhân." Một giọng nói quyến rũ vang lên, Trương Bình nhìn qua.
Một cô nương mặc áo tím bước chậm rãi từ cầu thang xuống, cười với Trương Bình: "Vị công tử kia đã đợi ngài lâu rồi, mời ngài đi theo ta."
Xem trước rồi tính sau.
Trương Bình gật đầu nhẹ dẫn Trương Lương theo sau cô nương lên lầu.
Cô nương dẫn hai người đến trước một cánh cửa, từ từ mở cửa ra.
Trong phòng vang lên tiếng cười khẽ của các cô nương, nhìn vào trong thấy hai cô nương đang ngồi bên cạnh một công tử mặc áo bào tím, công tử tay cầm ly rượu chọc cười các cô nương bên cạnh, rõ ràng là một tay chơi lão luyện.
Thấy Trương Bình, công tử cười nhẹ, nâng ly rượu: "Tể tướng đại nhân đã lâu không gặp."
Cô nương áo tím cười nhẹ, từ từ bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Không ai biết ba người trong đó đã nói gì.
Chỉ biết khi Trương Bình ra khỏi phòng, trong mắt không còn vẻ lo lắng như trước, lại có vài phần nghiêm nghị và suy tư.
Dẫn Trương Lương ra ngoài, Trương Bình lên xe ngựa.
Xe ngựa khởi động, Trương Bình vén rèm bên hông lên nhìn lần cuối con phố phồn hoa này.
Lấy việc phá án làm điều kiện, mưu cầu chức Tư khấu.
Muốn nắm giữ luật pháp của nước Hàn?
Trương Bình rời mắt, buông rèm xuống, xe ngựa dần biến mất trong màn đêm.
Hàn Phi, mưu đồ không nhỏ.
*
Hàn Phi ngồi trong phòng, mỉm cười đặt ly rượu xuống bàn, bước ra khỏi cửa.
Màn mỏng nhẹ, hương khói lan tỏa khiến cảnh trong lầu có chút mờ ảo.
Tiếng người dần xa, hắn bước qua một cửa, cửa mở.
Bên trong đứng một người, mặc áo đen viền vàng, điều đặc biệt là người này trông khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng lại có một mái tóc trắng. Không phải màu xám của người già mà là màu trắng bệch.
Hàn Phi liếc nhìn hắn, cùng lúc đó người mặc áo đen viền vàng cũng nhìn hắn.
Hai người đứng yên nhìn nhau.
Người kia quay đầu lại không nhìn Hàn Phi, lạnh lùng nói.
"Ngươi không nên đến đây, người đến đây hoặc là người ta tin tưởng hoặc là người chết."
"Ta nghĩ, ta chưa đủ thời gian để trở thành người loại thứ nhất nhưng ta cũng không nghĩ ta sẽ chết."
Hàn Phi lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp: "Vì cái này."
Chiếc hộp này là hắn nhận được từ cô nương áo tím, bên trong chứa manh mối quan trọng để phá vụ án cướp quân lương.
Nếu đối phương đưa thứ này cho hắn rõ ràng sẽ không giết hắn.
Người kia quay đầu lại nhìn chiếc hộp, giọng bình tĩnh.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Đáp lễ." Hàn Phi cười.
Người kia không vội trả lời, mà đứng quay lưng nhìn ra đêm ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, hắn đột nhiên nói.
"Nghe nói Hàn Vương đã tiếp kiến một sứ giả từ nước Tần?"
"Tin tức của ngươi khá nhanh nhạy!"
Hàn Phi cười, ngồi xuống cạnh giường: "Tại sao đột nhiên nhắc đến người này?"
"Ta muốn gặp nàng."
"Tướng quân cầm quân đột phá trận."
Hàn Phi đặt chiếc hộp lên bàn: "Đúng là trùng hợp, ta cũng muốn gặp người này."