Quỷ Nha

Chương 16: Địa Đinh Lương Thất



Lương Thất cười khổ ngồi xuống: "Ta nói ta là Thiên Chùy Địa Đinh của Linh Nha, các ngươi tin không?"

"Không có khả năng!" Mai Tâm Nhi chối bỏ nói: "Thiên Chùy Địa Đinh đã chết ở trong công đường, pháp khí nổi tiếng của hắn Hám Thiên Chùy, cùng Tỏa Địa Đinh đều ở trong tay Bàn Tử. Ngươi sao có thể là Thiên Chùy Địa Đinh."

"Ta tin." Tạ Bán Quỷ trịnh trọng nói: "Sư phụ ta đã từng nói, ông ấy hoài nghi Thiên Chùy Địa Đinh là hai người, chỉ là chưa từng đi kiểm chứng mà thôi."

Lương Thất nghiêm mặt nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh của lệnh sư?"

"Không tên chỉ có họ Trần, Triệu!" Tạ Bán Quỷ chỉ nói hai cái họ

"Thì ra là cao đồ của hai vị đại nhân! Thất kính!" Lương Thất cảm thấy kính nể: "Xin hỏi Trần, Triệu hai vị đại nhân vẫn khỏe chứ?"

Tạ Bán Quỷ buồn bã nói: "Gia sư vào năm năm trước đã mất rồi."

Lương Thất thổn thức nói: "Bí nha mất đi hai vị trưởng lão."

Vương Nhị ở bên cạnh nghe đã sớm không còn kiên nhẫn được nữa: "Không nên nói nhảm nhiều như vậy."

Lương Thất trừng mắt nhìn đối phương nói: "Thiên Chùy Địa Đinh trên thực tế là ta và đại ca song bào thai. Tuy nhiên, người ngoài chỉ biết có Lương Hoan, không biết còn có một Lương Hỉ. Hai năm trước, ta và đại ca đi làm việc riêng, được người ta thuê hộ tống một lô bảo vật đi Tịnh châu, khi đi qua huyện Trấn Thủ thì vô tình gặp phải một tòa hình đài."

Tạ Bán Quỷ nhướng mày nói: "Các ngươi gặp là hình đài như thế nào? Lúc ấy cũng chỉ có hai người các ngươi?"

Lương Thất lắc đầu: "Còn có mấy người đồ đệ của chúng ta, cũng là bộ khoái thực tập của Linh Nha, tổng cộng có mười người. Hơn nữa nha dịch của huyện nha Trấn Thủy cũng không dưới năm mươi người. Chúng ta trước gặp được đài chém đầu, về sau gặp được đinh hình đài, cũng chính là cái các ngươi vừa mới nhìn thấy đó."

Lương Thất tiếp tục nói: "Sau một vài trận chiến, cũng chỉ còn lại có ta và đại ca là còn sống. Những quỷ hồn kia gϊếŧ lại gϊếŧ không hết, đánh lại đánh không lùi. Cuối cùng chúng ta không thể không nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc, dùng Tam Hồn Trận cưỡng ép Quỷ Hồn của quan giám trảm đánh vào thi thể của Huyện lệnh Trấn Thủy, cũng chính là quan bào Cương thi người nhìn thấy."

Cao Bàn Tử bu lại: "Tam hồn trận là cái gì?"

"Chính là sự kết hợp của ba loại trận pháp chiêu hồn, hồi hồn và trấn hồn." Mai Tâm Nhi nhỏ giọng nói: "Tam Hồn Trận là một bí pháp tiền bối Linh Nha phát minh ra, chuyên môn đối phó với Quỷ Hồn khó bắt. Nói đơn giản một chút, chính là sau khi cưỡng ép Quỷ Hồn vào thi thể vô chủ thì tiến hành trấn áp nó, cuối cùng toàn bộ thi thể sẽ bị phá huỷ. Tuy nhiên, quá trình sắp xếp Tam Hồn Trận phải vô cùng chú ý, hơi có sơ sẩy sẽ dẫn đến Quỷ Hồn phát cuồng. Hậu quả khó mà lường được."

Nói tới chỗ này Mai Tâm Nhi bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Tam Hồn Trận của các ngươi thất thủ?"

"Không có!" Lương Thất lắc đầu nói: "Mọi thứ ban đầu cũng rất thuận lợi, mắt thấy đã sắp đại công cáo thành, thì ở phía sau chúng ta lại xuất hiện một tòa hình đài. Lúc này chính là khoét tim đài."

Lương Thất cười khổ nói: "Sự tình phía sau, ngươi đại khái cũng có thể đoán được, sau khi đại ca dùng hết toàn lực đưa ta rời khỏi, rốt cục vẫn không thể đóng được Tỏa Địa Đinh cuối cùng. Mà ta..."

"Mà ta cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của khoét tim đài. Bị chôn sống móc tim ra." Thời gian đã qua hai năm nhưng khi Lương Thất nhắc đến tình cảnh ngày đó vẫn rùng mình một cái: "Từ lúc khoét tim đài xuất hiện, ta biết mình sẽ phải chết không nghi ngờ. Thế nhưng ta không muốn chết như thế này. Trong quá trình chạy trốn, ta liền bắt đầu khởi động Tây Vực Nhẫn Tử Pháp. Tuy rằng ta bị hình đài móc tim nhưng vẫn không chết."

Lương Thất thở dài một hơi nói: "Thù của đại ca vẫn chưa báo, ta chết không nhắm mắt. Cho nên..."

Vương Nhị giận tím mặt nói: "Cho nên ngươi lừa gạt chúng ta đến nơi này chịu chết?"

Lương Thất ngượng ngùng nói: "Cũng không thể xem là lường gạt, tối thiểu nơi này thật sự có bảo tàng. Ta chỉ là muốn mượn lực báo thù."

"Thối lắm!" Vương Nhị cũng chửi ầm lên: "Thứ này ngay cả bí bộ các ngươi cũng không đối phó được, chúng ta tới có tác dụng cái rắm. Nếu không phải vừa vặn có mấy bí bộ ở đây, tất cả chúng ta đều phải chết tại đây, lão tử muốn làm thịt ngươi."

Triệu Đại vươn tay ngăn Vương Nhị lại: "Bây giờ ngươi gϊếŧ hắn cũng không có tác dụng gì. Hắn chết, những thứ quỷ quái kia vẫn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Giữ hắn lại có lẽ còn có thể giúp chúng ta một chút."

Triệu Đại nói xong liền nhìn chằm chằm vào mặt Lương Thất, dường như đang chờ hắn đáp lời.

Lương Thất hít sâu một hơi nói: "Hiện tại trước mắt chư vị chỉ có hai con đường, con đường thứ nhất, chính là chúng ta liên thủ đấu một trận với hình đài, thắng tự nhiên mang theo vàng bạc châu báu về nhà hưởng phúc. Thua, chỉ sợ so với chết còn thảm hơn."

Vương Nhị nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn con đường thứ hai thì sao?"

"Con đường thứ hai, chính là bây giờ chia những thứ này ra. Mang theo vàng bạc chạy trốn tới chân trời góc biển. Theo phân tích của ta, phương thức xử phạt của hình đài và hình phạt của Đại Minh có rất nhiều chỗ tương đồng. Đại Minh có một quy định bất thành văn, chỉ cần tử tù không bị xử tử trong vòng ba năm, có thể miễn tử. Ta nghĩ trốn qua ba năm, có lẽ hình đài có thể bỏ qua cho bọn ngươi."

Vương Nhị tức giận nói: "Chết tiệt! Đó là biện pháp ngươi nghĩ, ngươi có thể bảo đảm chúng ta nhất định có thể tránh được ba năm sao? Cho dù thật sự tránh được ba năm, ngươi có thể cam đoan hình đài khẳng định sẽ không đuổi gϊếŧ nữa sao?"

Lương Thất giang tay ra: "Ta nói hết thảy đều chỉ là suy đoán của ta."

Trương Tam nãy giờ không nói gì tựa hồ có chút động tâm, tiến đến bên cạnh Tạ Bán Quỷ nói: "Huynh đệ, Đại Minh thật sự có nói "Ba năm không bị xử tử liền miễn tử" sao? Ngươi nói cho ta nghe một chút đi."

Vương Nhị hét lên: "Ngươi thật sự tin sao? Tử tù đều là sau thu vấn trảm, coi như là hình phạt mùa đông phán quyết, tối đa có thể trì hoãn hơn nửa năm, ai có thể gắng gượng qua ba năm không trảm?"

Tạ Bán Quỷ nói: "Có nói như vậy, nhưng người có thể gặp được đại vận khí như vậy, chỉ sợ trăm trong vạn người cũng sẽ không có một người. Chuyện tử tù không trảm, chỉ có ba khả năng, một là nơi hành hình gặp tai họa lớn, chủ quan cảm thấy không dễ gϊếŧ người, bỏ qua cho tử tù một năm. Hai là được Thiên Tử đại xá thiên hạ, trì hoãn trảm một năm. Ba là pháp trường phát sinh dị tượng, ví dụ như đao trảm bỗng nhiên bị gãy, cuồng phong thổi cắt đứt cột cờ gì gì đó, chủ quan sẽ cho rằng đây là trời muốn thả người, sẽ tạm hoãn chấp hành một năm. Tuy nhiên, mỗi một chuyện chỉ có thể cứu người được một năm, có mấy người có thể liên tục trúng đủ ba chuyện trong ba năm chứ. Theo ta được biết, người nhận được đại may mắn này, chỉ xuất hiện vào ba trăm năm trước."

Triệu Đại không còn hứng thú nghe tiếp nữa nên chuyển sang nói với Tạ Bán Quỷ: "Huynh đệ, lão ca sẽ không đi đánh cuộc vào chuyện trốn tránh ba năm này đâu. Nhưng cũng không tin Lương Thất này, ngươi nói bây giờ nên làm cái gì đây?"

Tạ Bán Quỷ trịnh trọng nói: "Nói trắng ra là, bốn người chúng ta là đang phá án, cũng là tự cứu bản thân mình, tất cả các vị bằng hữu nếu có hứng thú, chúng ta không ngại liên thủ liều mạng đấu một trận với hình đài. Nếu như, muốn cược khí vận của mình một keo, ta cũng không khuyên nhiều, mọi người có thể lập tức cầm hoàng kim cao chạy xa bay."

"Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ..." Trương Tam vỗ mạnh đầu ngồi xuống.

Tạ Bán Quỷ cũng không can thiệp vào suy nghĩ của bọn họ mà dặn dò Cao Bàn Tử thu thập toàn bộ ba mươi sáu khóa Địa Đinh, sau khi Cao Bàn Tử tìm được toàn bộ khóa Địa Đinh, mới đến trước mặt Lương Thất: "Pháp Khí của ngươi trả lại cho ngươi."

Trong mắt Lương Thất hiện lên sự nhớ nhung vô hạn, nhìn Thiên Chùy Địa Đinh hồi lâu mới nói: "Tặng cho ngươi! Ta đã không cần, nơi này còn có một quyển bí tịch "Thiên Chùy Địa Đinh" cũng cho ngươi luôn. Có hứng thú, thì lấy đi tu hành. Không có hứng thú thì giúp ta tìm truyền nhân, cũng coi như là để lại cho đồ đệ đốt vàng mã trước mộ phần hai anh em chúng ta."

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Cao Bàn Tử không có hứng thú học cái gì Thiên Chùy Địa Đinh, nhưng có thể nhận được Pháp Khí phòng thân cao cấp, làm hắn vui đến không khép miệng được.

Mai Tâm Nhi bỗng nhiên mở miệng nói: "Sao ngươi không để Pháp Khí lại cho Linh Nha."