Quỷ Nha

Chương 22: Bí ẩn về mai táng của Cao Gia



Mai Tâm Nhi quay đầu, hỏi Lão Tiền: "Ông biết "Huyết Táng Kinh"?"

Lão Tiền khó khăn nói: ""Huyết Táng Kinh" có thể nói là ông tổ của tà công trên thiên hạ, truyền thuyết về "Huyết Táng Kinh" nhiều vô số kể, không thể biết cái nào đáng tin cái nào là hoàn toàn bịa đặt. Thế nhưng, mỗi lần "Huyết Táng Kinh" xuất thế đều sẽ khiến cho thiên hạ không được thái bình, lần nghiêm trọng nhất là cách đây bảy trăm năm trước. Lúc ấy Hoàng thất phái hết tinh nhuệ Cung Phụng Đường, suất ra hai Vệ tinh binh, vây gϊếŧ chủ nhân "Huyết Táng Kinh" Hoắc Thiên Nhai. Tràng huyết chiến kia giằng co hơn mười năm, tinh anh Cung Phụng Đường của Hoàng thất bị toàn diệt, hai Vệ tinh binh thương vong hơn phân nửa. Những tấm ngọc khắc "Huyết Táng Kinh" cũng bị đánh thành nhiều mảnh và rải khắp thiên hạ. Từ đó, tà đạo môn phái trong Đại Minh cũng như măng mọc sau mưa không ngừng sinh sôi. Vì thế, triều đình thậm chí không tiếc thu nhận một bộ phận người trong tà đạo lập ra Tứ đại bí nha, phụ trách xử lý các sự kiện đặc thù xảy ra trong lãnh thổ. Có thể nói không có "Huyết Táng Kinh" thì cũng không có Tứ đại bí nha."

Mai Tâm Nhi kinh ngạc nói: "Vậy, Cao Vĩnh Thái tu luyện là một phần của "Huyết Táng Kinh"? Có thể suy đoán ra là phần nào không?"

Lão Tiền lắc đầu nói: "Ta không biết, trước mắt chỉ biết "Huyết Táng Kinh Tàn Thiên" có bốn phần gồm ngự quỷ, luyện yêu, hóa hồn, phong thuỷ, và còn có rất nhiều thứ không rõ nữa. Cho dù là bốn phần này đi chăng nữa, cũng rất khó xác định pháp môn mà lão ta tu luyện là cái gì, bởi vì "Huyết Táng Kinh" vốn là một chỉnh thể, cho dù bị cưỡng chế tách ra cũng có rất nhiều điều có thể liên kết với nhau. Phải biết, tà môn có rất nhiều thế hệ kinh tài tuyệt diễm, có không ít người nhờ nắm giữ trong tay một phần nhỏ "Huyết Táng Kinh" mà có thể lần ngược lại suy ra toàn bộ, cho nên "Huyết Táng Kinh" được truyền lưu trong thiên hạ cũng có đủ loại. Thế nhưng, cho dù là giả thì cũng vẫn có uy lực kinh người!"

Mọi người không khỏi hít vào một hơi, nếu như Cao Vĩnh Thái chỉ nắm giữ một phần nhỏ thì không sao, nhưng nếu lão ta nắm giữ hơn ba phần "Huyết Táng Kinh", thì có nghĩa bọn họ tuyệt đối là hữu tử vô sinh (chỉ còn đường chết mà không còn đường sống).

Tạ Bán Quỷ trở tay hai lần: "Về "Huyết Táng Kinh" ta cũng có nghe qua một chút. Ta đoán Cao Vĩnh Thái vẫn chưa đạt tới cảnh giới mà chúng ta không thu thập được. Đoán chừng Cao Vĩnh Thái nắm giữ cũng không nhiều, lão ta có được "Huyết Táng Kinh" cũng đã được trăm năm, thời gian lâu như vậy, nếu là một người có tư chất bình thường bất kỳ, cũng có thể thành công chút ít trong việc tu luyện công pháp tà môn từ dễ đến khó. Huống chi là Cao Vĩnh Thái, là người cực kỳ thông minh?"

Mai Tâm Nhi không phục nói: "Làm sao huynh biết Cao Vĩnh Thái cực kỳ thông minh? Huynh cũng chưa từng gặp qua lão ta!"

Tạ Bán Quỷ cười nói: "Liệu một người ngu ngốc có thể có khả năng tu luyện các cơ quan phức tạp đến cảnh giới tông sư ở nửa đầu cuộc đời của mình sao? Thế mà, Cao Vĩnh Thái lại làm được. Hơn nữa, lúc về già còn có thể phát minh ra vô số hình cụ, cho dù về già mới bắt đầu tu luyện tà pháp, nhưng cũng có thể bức ép chúng ta suýt chết mấy lần. Không nên hoài nghi chỉ số thông minh của lão ta."

Mai Tâm Nhi chu môi nói: "Giảo biện! Nếu có thể biết lão ta tu luyện phần nào thì tốt rồi, tối thiểu còn có thể hốt thuốc đúng bệnh."

"Là phong thuỷ!" Cao lão đầu bỗng nhiên nói: "Ta đoán phần lớn là phong thuỷ. Kể từ khi Cao Vĩnh Thái bắt đầu tu luyện tà pháp, lão ta cũng bắt đầu có hứng thú lớn đối với phong thuỷ, thậm chí không tiếc buông bỏ thân phận đi bái phỏng mấy vị danh sư phong thuỷ, thỉnh giáo về đạo phong thuỷ. Hơn nữa..."

Tạ Bán Quỷ cảm thấy hứng thú: "Hơn nữa cái gì?"

Cao lão đầu nói: "Hơn nữa trong nhiều năm lão ta rất quan tâm đến phong thủy của toàn bộ trên dưới Nộ Giao Hà, còn vẽ lại bản đồ toàn bộ Nộ Giao Hà."

Tạ Bán Quỷ không thể đợi được, nói: "Lấy ra cho ta xem một chút."

Cao lão đầu từ trong mật thất lấy ra không ít bản vẽ đã ố vàng, rồi bày lần lượt từng cái trước mặt Tạ Bán Quỷ.

Tạ Bán Quỷ mặc dù hiểu sơ về đạo phong thuỷ nhưng cũng không phải là đại sư, nhưng ngược lại lão Tiền lại vô cùng tinh thông mấy thứ này. Hai người còn đang thảo luận thì Mai Tâm Nhi đứng bên bỗng nhiên kêu lên: "Mấy người nhìn xem, con sông này có trông giống như một con Giao Long không? Nhìn xem, đến cả móng vuốt cũng đều có."

Tạ Bán Quỷ linh cơ khẽ động (nảy ra ý tưởng) đứng dậy nhìn từ trên xuống, thì quả nhiên phát hiện Nộ Giao Hà giống như một con Giao Long, uốn lượn quanh sơn mạch. Thậm chí bốn móng vuốt của rồng đều giống như đúc, chỉ là không nhìn thấy đầu rồng ở đâu.

Tạ Bán Quỷ chỉ vào một điểm trong đó nói: "Ta đã từng nhìn thấy long trảo (móng vuốt rồng) này, ở ngay gần huyện nha huyện Trấn Thủy cũ. Lúc chúng ta từ trên không trung lao xuống, ta nhìn thấy rõ ràng lòng sông chỗ đó như một móng vuốt rồng đang vươn về hướng bờ sông. Lúc ấy, ta còn không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy có điểm kỳ quặc."

"Không sai!" Lão Tiền cũng vò đầu nói: "Thậm chí huyện nha của huyện Trấn Thủy hiện tại cũng nằm gần một móng vuốt rồng. Chẳng lẽ ở phía dưới Nộ Giao Hà có long mạch? Không có khả năng! Nếu thực sự có long mạch thì có lẽ đã sớm bị triều đình chặt đứt. Cao Vĩnh Thái sẽ không đến nỗi đi chôn cất người ở trên một chỗ phế mạch như vậy chứ?"

"Không! Lão ta thực sự đã chôn cất." Cao lão đầu chen miệng nói: "Lão ta chôn cất chính là phụ thân của mình, hơn nữa phương thức chôn cất cũng cực kỳ quỷ dị."

Tạ Bán Quỷ hỏi: "Phương pháp quỷ dị như thế nào? Cố gắng nói càng tường tận càng tốt!"

Cao lão đầu thì thào nói: "Đó là một mùa thu vào nhiều năm về trước, Cao Vĩnh Thái vốn đang chuẩn bị đại thọ trăm tuổi cho Cao lão thái gia, chỉ còn cách thọ yến vài ngày, Cao Vĩnh Thái bỗng nhiên nói cho ta biết Lão thái gia đã quy thiên rồi. Lúc nhập liệm, ta đã từng vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua Lão thái gia. Lúc ấy Lão thái gia hai mắt lồi ra, thất khiếu chảy máu, rõ ràng là chết bất đắc kỳ tử mà! Lão thái gia là một người thực sự tốt, thật sự rất đáng tiếc!"

Cao lão đầu nói đến Cao lão thái gia thì không nhịn được thổn thức.

Mai Tâm Nhi nói: "Cho dù lão ta chết một cách kỳ quặc, thì có quan hệ gì với việc chôn cất lão ta chứ?"

"Hãy nghe ta nói hết!" Cao lão đầu nhắm mắt lại, rồi hồi tưởng lại nói:

“Cao Vĩnh Thái cũng không chuẩn bị quan tài cho Lão thái gia, mà là bảo ta đặt ông ấy vào một cái vò rượu đặc chế. Cái vò rượu kia toàn thân được chế tạo bằng đồng thau, nửa trên ngoại trừ rất lớn thì cũng không khác gì với những vò rượu thông thường. Nhưng ở phía dưới lại như một chiếc đĩa lộn ngược, ở chính giữa chiếc đĩa còn có một cơ quan hình bốn móng vuốt rồng cuộn tròn. Sáng sớm hôm sau, Cao Vĩnh Thái mang theo một đại đội nô bộc khiêng hòm quan tài trống không đến an táng trong phần mộ tổ tiên của Cao gia, còn ta lại dựa theo dặn dò của lão ta dẫn theo mười người hầu tâm phúc khiêng vò rượu tới một vách núi ở hạ nguồn của Nộ Giao Hà.

Trong đêm đó, nơi gần Nộ Giao Hà đột nhiên nổi lên mưa to, ta sống từng đó tuổi mà còn chưa từng nhìn thấy trận mưa nào lớn như vậy, nhìn nước sông điên cuồng dâng lên. Trong nháy mắt đã dâng lên tận dưới vách núi, mấy người hầu đều cảm thấy sợ hãi muốn trở về.

Kỳ thật, ta cũng giống thế, vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám làm trái ý của Cao Vĩnh Thái. Chỉ có thể kiên trì bảo bọn họ quay về trước, còn mình thì ở lại. Bọn họ còn đang suy nghĩ có nên về trước hay không, thì đột nhiên Cao Vĩnh Thái lại xuất hiện ở trên vách núi trong màn mưa, đá tất cả người hầu đang định thu xếp quay về xuống nước. Nhìn thấy thế, mấy người còn lại không dám nói thêm gì, tất cả đều quỳ gối trên vách núi chờ mệnh lệnh của lão ta.

Không bao lâu sau, một con sóng lớn bất ngờ nổi lên trên Nộ Giao Hà, con sóng cao chừng mấy trượng, ở dưới lớp sóng thậm chí còn có thể trông thấy có cái gì đó đang di chuyển, ta không biết cái thứ đó có phải Giao Long hay không, thế nhưng xà thì tuyệt đối không có thể lớn như vậy được, nhất là cặp mắt kia, quả thực tựa như hai ngọn đèn lồng màu xanh lục âm u dọa người.

Cao Vĩnh Thái lại vô cùng hưng phấn, thậm chí thân thể còn run rẩy, đó là hưng phấn mà chỉ khi lão ta tự mình dụng hình mới xuất hiện. Cuối cùng, bỗng nhiên lão ta cầm lên cái vò có chứa di thể của Lão thái gia ném vào trong lòng sông.

Cái vò rượu kia tình cờ đập trúng đầu sóng nghiêng ngả, ta lúc ấy rõ ràng đã nghe được một tiếng rồng ngâm, đúng, chính là rồng ngâm. Ta mặc dù không biết âm thanh lúc Giao Long gầm lên thì như thế nào, nhưng ta cam đoan, ta chưa từng thấy bất cứ một động vật nào phát ra tiếng kêu vang dội như vậy."