Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1043: Cản thi thần thuật (3)



Sau đó Mộ Thanh Vũ lấy một xấp giấy bùa từ trong túi ra, để Diệp Thiếu Dương và Ngô Dao cùng nhau che dù, cẩn thận không để cho nước mưa làm ướt, sau đó lấy ra một cây bút lông bắt đầu vẽ bùa.

Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát. Hình dáng của những lá bùa này rất kỳ lạ, bên trên là một hình chữ nhật, bên dưới lại là một hình tam giác nhọn.

Thứ bút lông chấm vào thật ra là chu sa, vẽ trên linh phù một thứ chữ không ra chữ mà tranh cũng không ra tranh. 

Linh phù của Đạo gia được chia thành ba phần: phần đầu, phần thân, phần đuôi, một phần cũng không thể thiếu.

Thế nhưng bùa mà Mộ Thanh Vũ vẽ ra lại hoàn toàn không có những thứ này, từ đầu đến cuối nối liền thành một mạch.

Liên tiếp vẽ xong hai mươi lá bùa, Mộ Thanh Vũ đưa bùa cho Diệp Thiếu Dương cầm trước, bản thân thì lại đến trước đống lửa than củi kia. Than củi trong đó đã cháy gần hết. 

Mộ Thanh Vũ dùng gậy trúc đào xới, đào ra một thanh than củi thô to nhất sau đó tiện tay vốc một ít đất ẩm trét lên đầu thanh than củi. Cô để Diệp Thiếu Dương bưng bát đồng đựng cơm sống lúc trước đến, bên trong vẫn còn dư lại một ít cơm gạo nếp.

Mộ Thanh Vũ múc một muôi cơm chưa chín hẳn đưa vào trong miệng nhai, sau đó nhổ vào trong bát, bên trên còn dính đầy máu.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, nghi ngờ cô mới cắn đầu lưỡi mình rồi dùng máu trộn lẫn với gạo nếp. Hắn thấy cô đang chuyên tâm làm phép nên cũng không hỏi kỹ. 

Mộ Thanh Vũ lấy ba cái nan tre một đầu vàng một đầu xanh từ trong túi ra. Đầu xanh của nan tre đều được đục lỗ, sau đó dùng một sợ dây đay nối thành một chuỗi.

Mộ Thanh Vũ lập tức kéo căng sợ dây đay, thít chặt đầu ba nan tre lại với nhau tạo thành một thứ giống như cái giá ba góc sau đó cầm đến trước mặt một thi thể. Ba chân của “cái giá” vừa vặn kẹp ngay nhân trung và hai đầu vai.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn, tuy không hiểu được sự huyền diệu trong đó những cũng biết đây tám phần là có liên quan đến ba hồn của con người. 

Mộ Thanh Vũ vốc gạo nếp bị dính máu lên sau đó thả vào thân nan tre từ đầu màu vàng. Gạo bị phân thành ba phần chảy dọc theo nan tre xuống thi thể bên dưới.

Mộ Thanh Vũ trước tiên dùng ngôn ngữ của người Miêu lẩm bẩm một đoạn gì đó sau đó đổi thành tiếng phổ thông, giọng điệu trầm bổng nói: “Sơn trung hoàng đế ỷ, thượng lương tam bả mễ. Nhất niệm hồn phách sinh, bình địa phục thi khởi...”

Sau đó cầm một đầu thanh than củi còn đang cháy kia, vạch quần áo trên người thi thể ra rồi dúi thẳng xuống vị trí trung tâm trái tim, trong miệng lẩm nhẩm niệm. 

Nơi bị thanh than củi kia dúi vào phát ra tiếng kêu xì xì, bốc lên khói xanh.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngửi thấy mùi vị thịt người bị nướng cháy khét. Thực tế không hề khó ngửi, thế nhưng loại mùi vị này trộn lẫn với mùi đồ ăn quả thật… gần như khiến Diệp Thiếu Dương muốn ói ngay tại chỗ.

Ngô Dao đã sớm trốn sang một bên, không dám đến gần. 

Đùng một tiếng, hai cánh tay của khối thi thể bị than củi đốt kia đột nhiên vung lên, dựng thẳng chín mươi độ về phía trước giống như cương thi trong phim vậy. Hai mắt cũng đột nhiên mở lớn như chuông đồng, ánh mắt đục ngầu.

Một lá linh phù dán trên trán của cương thi, khiến nó lập tức đứng yên bất động.

Mộ Thanh Vũ thở phào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Toàn bộ trình tự này phải vừa vặn đúng lúc, gấp gáp sẽ khiến thi khí không tụ được, trễ nải lại sẽ xảy ra hiện tượng trá thi.” 

Tay trái Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái chuông đồng lắc lắc trước mặt cương thi, nói: “Đứng!”

Cương thi đùng một cái đứng lên, hai tay duỗi thẳng về phía trước, không hề động đậy.

Ngô Dao sợ đến mức lập tức trốn ra sau lưng Diệp Thiếu Dương. Tuy cô là người Miêu, có kiến thức sâu rộng về Vu thuật, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cương thi cũng vẫn khó tránh khỏi lộ ra vài phần sợ hãi. 

Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái mũ đã chuẩn bị sẵn từ trước, đội lên trên đầu cương thi. Một là để phòng ngừa linh phù bị nước mưa làm ướt, hai là để ngăn cách dương khí và ánh nắng, tránh cho cương thi hít phải dương khí quá nhiều sẽ dễ gặp thi biến.

Mộ Thanh Vũ làm đúng theo phương pháp, biến hai mươi khối thi thể thành cương thi rồi xếp thành một hàng.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Mộ Thanh Vũ có chút áy náy mà nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh Thiếu Dương, tôi còn phải làm phép nữa. Phần này không được để hai người nhìn thấy, anh vui lòng tránh đi một lúc nhé.” 

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu. Vu thuật Miêu Cương vô cùng coi trọng hai chữ “bí mật”. Cũng chính bởi vì Vu thuật tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài nên mới có thể phát triển đến ngày hôm nay. Một khi bị người ngoài đào sâu nghiên cứu thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.

“Cô cẩn thận một chút.” Diệp Thiếu Dương nói một lời quan tâm rồi dẫn Ngô Dao xuống núi một đoạn, tìm một nơi rồi ngồi xuống.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại. Ánh lửa lập loè bốc lên, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh đang nhảy múa xung quanh. 

Nhớ lại toàn bộ quá trình làm phép, từng bước từng bước một đều vô cùng phức tạp. Hắn không khỏi thở dài, nói: “Thuật cản thi này quả là xuất sắc.”

Ngô Dao hỏi: “Pháp thuật của người Hán mấy người không có thuật cản thi à?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Pháp thuật cũng xuất phát từ nhu cầu. Người Hán không cần cản thi nên không có loại pháp thuật này.” 

Nếu là giết cương thi, bản thân có cả vạn phương pháp. Thế nhưng muốn làm cho thi khí đã tản đi hết ngưng tụ lại, biến một người đã chết thành cương thi, sau đó dùng linh phù phong ấn, còn có thể thao túng để hoạt động theo ý mình. Độ khó trong đó cao thế nào chỉ có một tông sư trong giới pháp thuật như Diệp Thiếu Dương mới có thể hiểu rõ.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu như Vu thuật Miêu Cương có thể điều khiển cương thi đi lại thì có hay không tồn tại một loại pháp thuật có thể sai khiến tử thi đi làm những loại việc phức tạp hơn?

Nếu thật sự có, vậy thì quá đáng sợ rồi. 

Đợi khoảng hai mươi phút sau Mộ Thanh Vũ gọi hai người trở lại. Tới gần nhìn mới thấy, tất cả các thi thể đều đứng quay về một phía, trên đầu đội mũ xếp thành một hàng.

Mộ Thanh Vũ ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Trời còn chưa tối, cản thi nhất định phải đợi trời tối đen mới thực hiện được. Đúng lúc chúng ta có thể ngồi đây nghỉ ngơi một chút.” Mộ Thanh Vũ nói. 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thăm một số việc liên quan đến cản thi.

Ở Miêu Cương trước đây có những thợ cản thi chuyên nghiệp, cha truyền con nối vô cùng nghiêm ngặt. Nhất định phải là người Miêu thuần chủng, đồng thời phải trải qua rất nhiều cuộc khảo hạch, trong đó quan trọng nhất là sự mẫn cảm với phương hướng.

Cản thi đều được tiến hành vào đêm tối, phải băng núi vượt rừng. Người dễ lạc đường tuyệt đối không thể làm nổi. 

Mộ Thanh Vũ nói về rất nhiều yếu tố khi cản khi, cuối cùng cười nói:

“Điểm quan trọng nhất chính là, thợ cản thi nhất định phải có vẻ ngoài xấu xí, thậm chí là hung thần ác sát, phải vậy mới có thể trấn trụ được cương thi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm mặt cô, cười nói: 

“Vậy cô nhất định không đạt tiêu chuẩn rồi, còn kém xa.”

“Câu này tôi thích nghe.” Mộ Thanh Vũ nhếch miệng cười:

“Tôi là bất đắc dĩ phải làm thôi, cũng may chưa xảy ra sơ sót gì.” 

Đợi đến khi trời tối, Mộ Thanh Vũ đứng dậy đi đến trước mặt cương thi, đón gió rải ra một xấp tiền giấy sau đó rung rung chuông đồng, dùng giọng nói trong trẻo hét:

“Hành thi, nghe lệnh!”

Hai mươi khối thi thể giơ hai tay ra, chân nhảy về phía trước, duy trì tiết tấu giống hệt nhau. 

Dưới ánh trăng, cảnh tượng này quả thật vô cùng kinh dị.

Diệp Thiếu Dương đi đầu, phụ trách rải mở đường, đồng thời chú ý cảnh giác tránh cho gà rừng chó hoang xuất hiện.

Cương thi sợ nhất là tiếng gà gáy chó sủa, nghe xong sẽ lập tức vùng dậy. 

Mộ Thanh Vũ cản thi, đi đường không nhanh cũng không chậm, vẫn luôn nhìn xuống dưới chân

Cương thi biết nhảy, cũng không sợ làm bẩn thân thể. Chỉ cần là đường mà người đi được thì cương thi đều có thể đi, thế nhưng tuyệt đối không thể đi đường cũ.

Ngô Dao bám chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, vô cùng căng thẳng. 

Ba người đi thẳng một đường, khoảng một tiếng sau Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, sắc mặt trầm xuống gọi Diệp Thiếu Dương tới, run giọng nói:

“Thiếu Dương, anh có cảm thấy gì không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người: “Sao vậy?” 

“Tôi cảm thấy có thứ gì đó bước vào trong hàng. Tôi không thể quay đầu lại, anh nhìn giúp tôi với.” Sau đó Mộ Thanh Vũ lấy một xấp giấy bùa từ trong túi ra, để Diệp Thiếu Dương và Ngô Dao cùng nhau che dù, cẩn thận không để cho nước mưa làm ướt, sau đó lấy ra một cây bút lông bắt đầu vẽ bùa.

Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát. Hình dáng của những lá bùa này rất kỳ lạ, bên trên là một hình chữ nhật, bên dưới lại là một hình tam giác nhọn.

Thứ bút lông chấm vào thật ra là chu sa, vẽ trên linh phù một thứ chữ không ra chữ mà tranh cũng không ra tranh. 

Linh phù của Đạo gia được chia thành ba phần: phần đầu, phần thân, phần đuôi, một phần cũng không thể thiếu.

Thế nhưng bùa mà Mộ Thanh Vũ vẽ ra lại hoàn toàn không có những thứ này, từ đầu đến cuối nối liền thành một mạch.

Liên tiếp vẽ xong hai mươi lá bùa, Mộ Thanh Vũ đưa bùa cho Diệp Thiếu Dương cầm trước, bản thân thì lại đến trước đống lửa than củi kia. Than củi trong đó đã cháy gần hết. 

Mộ Thanh Vũ dùng gậy trúc đào xới, đào ra một thanh than củi thô to nhất sau đó tiện tay vốc một ít đất ẩm trét lên đầu thanh than củi. Cô để Diệp Thiếu Dương bưng bát đồng đựng cơm sống lúc trước đến, bên trong vẫn còn dư lại một ít cơm gạo nếp.

Mộ Thanh Vũ múc một muôi cơm chưa chín hẳn đưa vào trong miệng nhai, sau đó nhổ vào trong bát, bên trên còn dính đầy máu.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, nghi ngờ cô mới cắn đầu lưỡi mình rồi dùng máu trộn lẫn với gạo nếp. Hắn thấy cô đang chuyên tâm làm phép nên cũng không hỏi kỹ. 

Mộ Thanh Vũ lấy ba cái nan tre một đầu vàng một đầu xanh từ trong túi ra. Đầu xanh của nan tre đều được đục lỗ, sau đó dùng một sợ dây đay nối thành một chuỗi.

Mộ Thanh Vũ lập tức kéo căng sợ dây đay, thít chặt đầu ba nan tre lại với nhau tạo thành một thứ giống như cái giá ba góc sau đó cầm đến trước mặt một thi thể. Ba chân của “cái giá” vừa vặn kẹp ngay nhân trung và hai đầu vai.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn, tuy không hiểu được sự huyền diệu trong đó những cũng biết đây tám phần là có liên quan đến ba hồn của con người. 

Mộ Thanh Vũ vốc gạo nếp bị dính máu lên sau đó thả vào thân nan tre từ đầu màu vàng. Gạo bị phân thành ba phần chảy dọc theo nan tre xuống thi thể bên dưới.

Mộ Thanh Vũ trước tiên dùng ngôn ngữ của người Miêu lẩm bẩm một đoạn gì đó sau đó đổi thành tiếng phổ thông, giọng điệu trầm bổng nói: “Sơn trung hoàng đế ỷ, thượng lương tam bả mễ. Nhất niệm hồn phách sinh, bình địa phục thi khởi...”

Sau đó cầm một đầu thanh than củi còn đang cháy kia, vạch quần áo trên người thi thể ra rồi dúi thẳng xuống vị trí trung tâm trái tim, trong miệng lẩm nhẩm niệm. 

Nơi bị thanh than củi kia dúi vào phát ra tiếng kêu xì xì, bốc lên khói xanh.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngửi thấy mùi vị thịt người bị nướng cháy khét. Thực tế không hề khó ngửi, thế nhưng loại mùi vị này trộn lẫn với mùi đồ ăn quả thật… gần như khiến Diệp Thiếu Dương muốn ói ngay tại chỗ.

Ngô Dao đã sớm trốn sang một bên, không dám đến gần. 

Đùng một tiếng, hai cánh tay của khối thi thể bị than củi đốt kia đột nhiên vung lên, dựng thẳng chín mươi độ về phía trước giống như cương thi trong phim vậy. Hai mắt cũng đột nhiên mở lớn như chuông đồng, ánh mắt đục ngầu.

Một lá linh phù dán trên trán của cương thi, khiến nó lập tức đứng yên bất động.

Mộ Thanh Vũ thở phào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Toàn bộ trình tự này phải vừa vặn đúng lúc, gấp gáp sẽ khiến thi khí không tụ được, trễ nải lại sẽ xảy ra hiện tượng trá thi.” 

Tay trái Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái chuông đồng lắc lắc trước mặt cương thi, nói: “Đứng!”

Cương thi đùng một cái đứng lên, hai tay duỗi thẳng về phía trước, không hề động đậy.

Ngô Dao sợ đến mức lập tức trốn ra sau lưng Diệp Thiếu Dương. Tuy cô là người Miêu, có kiến thức sâu rộng về Vu thuật, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cương thi cũng vẫn khó tránh khỏi lộ ra vài phần sợ hãi. 

Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái mũ đã chuẩn bị sẵn từ trước, đội lên trên đầu cương thi. Một là để phòng ngừa linh phù bị nước mưa làm ướt, hai là để ngăn cách dương khí và ánh nắng, tránh cho cương thi hít phải dương khí quá nhiều sẽ dễ gặp thi biến.

Mộ Thanh Vũ làm đúng theo phương pháp, biến hai mươi khối thi thể thành cương thi rồi xếp thành một hàng.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Mộ Thanh Vũ có chút áy náy mà nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh Thiếu Dương, tôi còn phải làm phép nữa. Phần này không được để hai người nhìn thấy, anh vui lòng tránh đi một lúc nhé.” 

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu. Vu thuật Miêu Cương vô cùng coi trọng hai chữ “bí mật”. Cũng chính bởi vì Vu thuật tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài nên mới có thể phát triển đến ngày hôm nay. Một khi bị người ngoài đào sâu nghiên cứu thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.

“Cô cẩn thận một chút.” Diệp Thiếu Dương nói một lời quan tâm rồi dẫn Ngô Dao xuống núi một đoạn, tìm một nơi rồi ngồi xuống.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại. Ánh lửa lập loè bốc lên, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh đang nhảy múa xung quanh. 

Nhớ lại toàn bộ quá trình làm phép, từng bước từng bước một đều vô cùng phức tạp. Hắn không khỏi thở dài, nói: “Thuật cản thi này quả là xuất sắc.”

Ngô Dao hỏi: “Pháp thuật của người Hán mấy người không có thuật cản thi à?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Pháp thuật cũng xuất phát từ nhu cầu. Người Hán không cần cản thi nên không có loại pháp thuật này.” 

Nếu là giết cương thi, bản thân có cả vạn phương pháp. Thế nhưng muốn làm cho thi khí đã tản đi hết ngưng tụ lại, biến một người đã chết thành cương thi, sau đó dùng linh phù phong ấn, còn có thể thao túng để hoạt động theo ý mình. Độ khó trong đó cao thế nào chỉ có một tông sư trong giới pháp thuật như Diệp Thiếu Dương mới có thể hiểu rõ.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu như Vu thuật Miêu Cương có thể điều khiển cương thi đi lại thì có hay không tồn tại một loại pháp thuật có thể sai khiến tử thi đi làm những loại việc phức tạp hơn?

Nếu thật sự có, vậy thì quá đáng sợ rồi. 

Đợi khoảng hai mươi phút sau Mộ Thanh Vũ gọi hai người trở lại. Tới gần nhìn mới thấy, tất cả các thi thể đều đứng quay về một phía, trên đầu đội mũ xếp thành một hàng.

Mộ Thanh Vũ ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Trời còn chưa tối, cản thi nhất định phải đợi trời tối đen mới thực hiện được. Đúng lúc chúng ta có thể ngồi đây nghỉ ngơi một chút.” Mộ Thanh Vũ nói. 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thăm một số việc liên quan đến cản thi.

Ở Miêu Cương trước đây có những thợ cản thi chuyên nghiệp, cha truyền con nối vô cùng nghiêm ngặt. Nhất định phải là người Miêu thuần chủng, đồng thời phải trải qua rất nhiều cuộc khảo hạch, trong đó quan trọng nhất là sự mẫn cảm với phương hướng.

Cản thi đều được tiến hành vào đêm tối, phải băng núi vượt rừng. Người dễ lạc đường tuyệt đối không thể làm nổi. 

Mộ Thanh Vũ nói về rất nhiều yếu tố khi cản khi, cuối cùng cười nói:

“Điểm quan trọng nhất chính là, thợ cản thi nhất định phải có vẻ ngoài xấu xí, thậm chí là hung thần ác sát, phải vậy mới có thể trấn trụ được cương thi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm mặt cô, cười nói: 

“Vậy cô nhất định không đạt tiêu chuẩn rồi, còn kém xa.”

“Câu này tôi thích nghe.” Mộ Thanh Vũ nhếch miệng cười:

“Tôi là bất đắc dĩ phải làm thôi, cũng may chưa xảy ra sơ sót gì.” 

Đợi đến khi trời tối, Mộ Thanh Vũ đứng dậy đi đến trước mặt cương thi, đón gió rải ra một xấp tiền giấy sau đó rung rung chuông đồng, dùng giọng nói trong trẻo hét:

“Hành thi, nghe lệnh!”

Hai mươi khối thi thể giơ hai tay ra, chân nhảy về phía trước, duy trì tiết tấu giống hệt nhau. 

Dưới ánh trăng, cảnh tượng này quả thật vô cùng kinh dị.

Diệp Thiếu Dương đi đầu, phụ trách rải mở đường, đồng thời chú ý cảnh giác tránh cho gà rừng chó hoang xuất hiện.

Cương thi sợ nhất là tiếng gà gáy chó sủa, nghe xong sẽ lập tức vùng dậy. 

Mộ Thanh Vũ cản thi, đi đường không nhanh cũng không chậm, vẫn luôn nhìn xuống dưới chân

Cương thi biết nhảy, cũng không sợ làm bẩn thân thể. Chỉ cần là đường mà người đi được thì cương thi đều có thể đi, thế nhưng tuyệt đối không thể đi đường cũ.

Ngô Dao bám chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, vô cùng căng thẳng. 

Ba người đi thẳng một đường, khoảng một tiếng sau Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, sắc mặt trầm xuống gọi Diệp Thiếu Dương tới, run giọng nói:

“Thiếu Dương, anh có cảm thấy gì không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người: “Sao vậy?” 

“Tôi cảm thấy có thứ gì đó bước vào trong hàng. Tôi không thể quay đầu lại, anh nhìn giúp tôi với.”