Đối mặt bóng người quen thuộc nào đó trong đám người, nữ tử cả đời cảm khái, hóa thành hai câu văn tự kia: dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang.
Ngay tại giờ khắc này, ý thức Tiểu Ngư trôi nổi lên, chậm rãi đáp ở trên thân nữ tử kia, thế mà biến thành nàng, ngồi ở trên đài hành hình, đang muốn giãy dụa, hai đại hán bên cạnh đột nhiên dùng sức, dây thừng nhất thời thít chặt cái cổ mảnh khảnh của mình.
Không! Tiểu Ngư từ đáy lòng gào to một tiếng, hai tay bất lực bắt lấy sợi dây thừng trên cổ.
Tam giảo tễ mệnh (1)!
Tiểu Ngư đột nhiên ngồi dậy, hai tay còn cầm lấy dây thừng ở cổ, cẩn thận sờ, không phải dây thừng, mà là Mệnh Đăng Khấu Diệp Thiếu Dương cho cô bé, phát ra một tia u quang màu lam.
Tiểu Ngư ở trên giường ngơ ngác ngồi một lúc lâu, tình cảnh trong mộng rõ ràng ở trong mắt, thì ra... quan hệ của mình cùng Ngư Huyền Cơ, là một câu chuyện như vậy.
Mới vừa rồi nếu không phải có Mệnh Đăng Khấu, mình có lẽ đã lặng yên không một tiếng động bị mang đi rồi nhỉ?
Tiểu Ngư nhìn nhìn di động, đã năm giờ, tiếp cận bình minh.
Một giấc mơ này của mình kéo dài một buổi tối, lại là đem kiếp trước trải qua một lần.
Tiểu Ngư thở dài một hơi.
Sáng sớm, Diệp Thiếu Dương dậy thật sớm, đi ăn bữa sáng, sau đó mang theo một phần trở về cho Nhuế Lãnh Ngọc, trở lại nhà trọ, mở cửa nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Ngư sóng vai ngồi ở trên sô pha, đang nói chuyện.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy sắc mặt Tiểu Ngư, liền biết nhất định là đã xảy ra chuyện.
“Tiểu sư thúc, thì ra mọi người trước nay luôn lừa con!” Tiểu Ngư lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đem bánh bao bánh quẩy ném lên trên bàn, đi đến trước mặt Tiểu Ngư, nhìn cô bé.
Tiểu Ngư đem tình huống trong mộng tối hôm qua nói một lần, nói xong liền khóc lên.
Diệp Thiếu Dương nghe xong, cùng Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, đều tự thở dài, không ngờ giấu diếm lâu như vậy, vẫn bị cô bé biết chân tướng.
“Mọi người vì sao phải giấu con, vì sao không nói cho con biết chân tướng!”
Cảm xúc của Tiểu Ngư có chút không khống chế được rống lên, “Đây là chuyện của bản thân con, con ít nhất có quyền biết tình huống chứ!”
Diệp Thiếu Dương muốn nói gì, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại, nắm chặt một tay của Tiểu Ngư, đem cô bé ôm vào trong lòng mình, lẳng lặng chờ đợi cô bé phát tiết xong, nức nở.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới dịu dàng nói: “Không phải chúng ta không nói cho em, em cẩn thận nghĩ xem, em biết chân tướng, lại có thể làm gì?”
“Nếu, em thật sự chỉ là một giọt nước mắt của Ngư Huyền Cơ, như vậy, cô ấy hiện tại muốn đem em thu hồi đi, cũng là đương nhiên chứ.” Tiểu Ngư lẩm bẩm.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vậy em sẽ cam tâm tình nguyện đi theo cô ta sao?”
“Em...” Tiểu Ngư nhất thời nghẹn lời.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Em có cha mẹ, có nhiều bạn bè như vậy, còn có Vương Lâm kia... Em vừa mới vào đại học, cuộc đời vừa mới bắt đầu, em sao có thể bỏ qua những điều này chứ?”
Tiểu Ngư giật mình nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, suy nghĩ của em lúc trước là sai, em có linh hồn của chính mình, là người sống sờ sờ, em không thuộc về bất cứ kẻ nào.” Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiếp nhận câu chuyện nói: “Đúng vậy, con nghĩ xem, nếu con đi theo Ngư Huyền Cơ, con làm sao mà đối mặt được cha mẹ, muốn nói thuộc về ai, con nhiều nhất thuộc về cha mẹ con, còn có chồng con tương lai, nhưng mà không một một xu nào quan hệ với Ngư Huyền Cơ.”
Trên mặt Tiểu Ngư hiện ra biểu cảm chần chờ, nhìn nhìn hắn nói: “Nhưng, nàng dù sao cũng là kiếp trước của con...”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện kiếp trước, có gì quan hệ con kiếp này, con xem tiểu sư thúc của con, kiếp trước còn là một cái nữ tử thanh lâu cơ, kiếp này thành thiên sư rồi.”
Tiểu Ngư nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Không thể nào.”
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm hướng hắn gật gật đầu, Diệp Thiếu Dương hiểu ý tứ của cô, đành phải kiên trì nói: “Là thật, ừm... Nhưng là nghệ kỹ, bán thân không bán nghệ, phi phi, bán nghệ không bán thân cái loại đó.”
Tiểu Ngư lẩm bẩm: “Luân hồi, ngay cả giới tính cũng có thể thay đổi?”
“Tính cái gì, luân hồi có lục đạo, nhân quả tuần hoàn, ngay cả chủng tộc cũng có thể thay đổi, Lãnh Vũ tỷ của con kiếp trước là một con chuột đồng Siberia, không tin con hỏi cô ấy.”
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, lại không dám phủ nhận, trong lòng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, cuối cùng báo được thù một mũi tên.
Tiểu Ngư thật sự nhịn không được, bật cười, giận lườm Diệp Thiếu Dương một cái, “Vừa rồi nói thúc là nữ tử thanh lâu, con còn có chút tin tưởng, hiện tại mới biết được hai người đang trêu con.”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Không phải trêu, tử không phải từng viết sao: không biết sinh nào biết tử, con ngay cả còn sống cũng chưa làm rõ, cần gì quản chuyện sau khi chết, kiếp trước cũng tốt, kiếp sau cũng thế, đều không quan hệ với kiếp này, cả đời này trải qua cho tốt là được.”
Nhuế Lãnh Ngọc có chút giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương một hồi rồi nói: “Thật không ngờ ngôn luận cao đại thượng như vậy, sẽ từ trong miệng anh thổ ra.”
“Thổ ra?” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, “Em đổi từ được không, anh cũng không phải chó.”
Tiểu Ngư trầm ngâm một hồi, hỏi: “Con hỏi một vấn đề cuối cùng, nếu con bị Ngư Huyền Cơ mang đi, sẽ thế nào?”
“Con sẽ bị hồn phách cô ta hấp thu, kết hợp một thể, từ nay về sau, con liền không có thần trí của mình, cũng chẳng khác nào triệt để ‘chết’ rồi, so với hóa thành tinh phách còn đáng sợ hơn.”
Tiểu Ngư kinh ngạc nói: “Tan thành mây khói?”
“Đúng, chính là tan thành mây khói!”
Trong ánh mắt Tiểu Ngư lộ ra một tia sợ hãi.
Một lát sau, cô bé giống như hạ quyết tâm, dùng sức gật gật đầu nói: “Con biết rồi, con tuyệt đối sẽ không để cô ta mang con đi, vì cha mẹ con, vì mọi người, cũng là vì bản thân con, con không thuộc về bất luận kẻ nào!”
Diệp Thiếu Dương búng vang ngón tay, “Chính là như thế.”
Sau khi nghĩ thông, cảm xúc của Tiểu Ngư cũng dần dần chuyển biết tốt lên, một đêm không ăn gì cô bé lúc này mới cảm giác được đói, từ trên bàn cầm lấy bánh bao sữa đậu nành, ra sức nhét vào mồm ăn uống.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, người sau rất là lạnh nhạt nói một câu: “Đi mua cho em một phần nữa.”
Chờ sau khi Tiểu Ngư hoàn toàn không có việc gì, Diệp Thiếu Dương phân tích chuyện xảy ra tối hôm qua, do đó xác định, Ngư Huyền Cơ quả nhiên một mực ẩn núp ở bên Tiểu Ngư, tìm kiếm cơ hội.
Tối hôm qua là vì Tiểu Ngư đổi giường ngủ, khiến Huyết Tinh Phù chưa phát huy tác dụng, Ngư Huyền Cơ thừa dịp sơ hở mà vào, tiến vào cảnh trong mơ của Tiểu Ngư.
Diệp Thiếu Dương đoán được Ngư Huyền Cơ có ý đồ gì: thông qua cảnh trong mơ nói cho Tiểu Ngư chân tướng, muốn dao động thần thức của cô bé, từng bước một câu dẫn cô bé chủ động đi theo mình rời đi.
Nếu không có Mệnh Đăng Khấu mà nói, Tiểu Ngư nhất định đã ở trong mộng bị cô ta câu đi hồn phách.
Một cái Mệnh Đăng Khấu, tự nhiên không ngăn được Ngư Huyền Cơ, nhưng cô ta muốn phá vỡ cấm chế mà nói, chắc chắn phải phí một phen khí lực, có khả năng thành công, nhưng cũng vô cùng có khả năng sẽ dẫn tới những người bạn cùng phòng của Tiểu Ngư chú ý, Ngư Huyền Cơ thân là tuần du thiên thần, tuyệt đối không dám mạo hiểm.
“Một kế này của cô ta bất thành, khẳng định còn có thể sinh ra mưu kế khác, con vẫn nên dựa theo ta trước đó phân phó mà làm, tuyệt đối đừng cho cô ta một chút cơ hội nào!” Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa phân phó Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư trịnh trọng gật gật đầu.
(1): ba lần thắt lấy mạng Đối mặt bóng người quen thuộc nào đó trong đám người, nữ tử cả đời cảm khái, hóa thành hai câu văn tự kia: dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang.
Ngay tại giờ khắc này, ý thức Tiểu Ngư trôi nổi lên, chậm rãi đáp ở trên thân nữ tử kia, thế mà biến thành nàng, ngồi ở trên đài hành hình, đang muốn giãy dụa, hai đại hán bên cạnh đột nhiên dùng sức, dây thừng nhất thời thít chặt cái cổ mảnh khảnh của mình.
Không! Tiểu Ngư từ đáy lòng gào to một tiếng, hai tay bất lực bắt lấy sợi dây thừng trên cổ.
Tam giảo tễ mệnh (1)!
Tiểu Ngư đột nhiên ngồi dậy, hai tay còn cầm lấy dây thừng ở cổ, cẩn thận sờ, không phải dây thừng, mà là Mệnh Đăng Khấu Diệp Thiếu Dương cho cô bé, phát ra một tia u quang màu lam.
Tiểu Ngư ở trên giường ngơ ngác ngồi một lúc lâu, tình cảnh trong mộng rõ ràng ở trong mắt, thì ra... quan hệ của mình cùng Ngư Huyền Cơ, là một câu chuyện như vậy.
Mới vừa rồi nếu không phải có Mệnh Đăng Khấu, mình có lẽ đã lặng yên không một tiếng động bị mang đi rồi nhỉ?
Tiểu Ngư nhìn nhìn di động, đã năm giờ, tiếp cận bình minh.
Một giấc mơ này của mình kéo dài một buổi tối, lại là đem kiếp trước trải qua một lần.
Tiểu Ngư thở dài một hơi.
Sáng sớm, Diệp Thiếu Dương dậy thật sớm, đi ăn bữa sáng, sau đó mang theo một phần trở về cho Nhuế Lãnh Ngọc, trở lại nhà trọ, mở cửa nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Ngư sóng vai ngồi ở trên sô pha, đang nói chuyện.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy sắc mặt Tiểu Ngư, liền biết nhất định là đã xảy ra chuyện.
“Tiểu sư thúc, thì ra mọi người trước nay luôn lừa con!” Tiểu Ngư lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đem bánh bao bánh quẩy ném lên trên bàn, đi đến trước mặt Tiểu Ngư, nhìn cô bé.
Tiểu Ngư đem tình huống trong mộng tối hôm qua nói một lần, nói xong liền khóc lên.
Diệp Thiếu Dương nghe xong, cùng Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, đều tự thở dài, không ngờ giấu diếm lâu như vậy, vẫn bị cô bé biết chân tướng.
“Mọi người vì sao phải giấu con, vì sao không nói cho con biết chân tướng!”
Cảm xúc của Tiểu Ngư có chút không khống chế được rống lên, “Đây là chuyện của bản thân con, con ít nhất có quyền biết tình huống chứ!”
Diệp Thiếu Dương muốn nói gì, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại, nắm chặt một tay của Tiểu Ngư, đem cô bé ôm vào trong lòng mình, lẳng lặng chờ đợi cô bé phát tiết xong, nức nở.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới dịu dàng nói: “Không phải chúng ta không nói cho em, em cẩn thận nghĩ xem, em biết chân tướng, lại có thể làm gì?”
“Nếu, em thật sự chỉ là một giọt nước mắt của Ngư Huyền Cơ, như vậy, cô ấy hiện tại muốn đem em thu hồi đi, cũng là đương nhiên chứ.” Tiểu Ngư lẩm bẩm.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vậy em sẽ cam tâm tình nguyện đi theo cô ta sao?”
“Em...” Tiểu Ngư nhất thời nghẹn lời.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Em có cha mẹ, có nhiều bạn bè như vậy, còn có Vương Lâm kia... Em vừa mới vào đại học, cuộc đời vừa mới bắt đầu, em sao có thể bỏ qua những điều này chứ?”
Tiểu Ngư giật mình nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, suy nghĩ của em lúc trước là sai, em có linh hồn của chính mình, là người sống sờ sờ, em không thuộc về bất cứ kẻ nào.” Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiếp nhận câu chuyện nói: “Đúng vậy, con nghĩ xem, nếu con đi theo Ngư Huyền Cơ, con làm sao mà đối mặt được cha mẹ, muốn nói thuộc về ai, con nhiều nhất thuộc về cha mẹ con, còn có chồng con tương lai, nhưng mà không một một xu nào quan hệ với Ngư Huyền Cơ.”
Trên mặt Tiểu Ngư hiện ra biểu cảm chần chờ, nhìn nhìn hắn nói: “Nhưng, nàng dù sao cũng là kiếp trước của con...”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện kiếp trước, có gì quan hệ con kiếp này, con xem tiểu sư thúc của con, kiếp trước còn là một cái nữ tử thanh lâu cơ, kiếp này thành thiên sư rồi.”
Tiểu Ngư nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Không thể nào.”
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm hướng hắn gật gật đầu, Diệp Thiếu Dương hiểu ý tứ của cô, đành phải kiên trì nói: “Là thật, ừm... Nhưng là nghệ kỹ, bán thân không bán nghệ, phi phi, bán nghệ không bán thân cái loại đó.”
Tiểu Ngư lẩm bẩm: “Luân hồi, ngay cả giới tính cũng có thể thay đổi?”
“Tính cái gì, luân hồi có lục đạo, nhân quả tuần hoàn, ngay cả chủng tộc cũng có thể thay đổi, Lãnh Vũ tỷ của con kiếp trước là một con chuột đồng Siberia, không tin con hỏi cô ấy.”
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, lại không dám phủ nhận, trong lòng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, cuối cùng báo được thù một mũi tên.
Tiểu Ngư thật sự nhịn không được, bật cười, giận lườm Diệp Thiếu Dương một cái, “Vừa rồi nói thúc là nữ tử thanh lâu, con còn có chút tin tưởng, hiện tại mới biết được hai người đang trêu con.”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Không phải trêu, tử không phải từng viết sao: không biết sinh nào biết tử, con ngay cả còn sống cũng chưa làm rõ, cần gì quản chuyện sau khi chết, kiếp trước cũng tốt, kiếp sau cũng thế, đều không quan hệ với kiếp này, cả đời này trải qua cho tốt là được.”
Nhuế Lãnh Ngọc có chút giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương một hồi rồi nói: “Thật không ngờ ngôn luận cao đại thượng như vậy, sẽ từ trong miệng anh thổ ra.”
“Thổ ra?” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, “Em đổi từ được không, anh cũng không phải chó.”
Tiểu Ngư trầm ngâm một hồi, hỏi: “Con hỏi một vấn đề cuối cùng, nếu con bị Ngư Huyền Cơ mang đi, sẽ thế nào?”
“Con sẽ bị hồn phách cô ta hấp thu, kết hợp một thể, từ nay về sau, con liền không có thần trí của mình, cũng chẳng khác nào triệt để ‘chết’ rồi, so với hóa thành tinh phách còn đáng sợ hơn.”
Tiểu Ngư kinh ngạc nói: “Tan thành mây khói?”
“Đúng, chính là tan thành mây khói!”
Trong ánh mắt Tiểu Ngư lộ ra một tia sợ hãi.
Một lát sau, cô bé giống như hạ quyết tâm, dùng sức gật gật đầu nói: “Con biết rồi, con tuyệt đối sẽ không để cô ta mang con đi, vì cha mẹ con, vì mọi người, cũng là vì bản thân con, con không thuộc về bất luận kẻ nào!”
Diệp Thiếu Dương búng vang ngón tay, “Chính là như thế.”
Sau khi nghĩ thông, cảm xúc của Tiểu Ngư cũng dần dần chuyển biết tốt lên, một đêm không ăn gì cô bé lúc này mới cảm giác được đói, từ trên bàn cầm lấy bánh bao sữa đậu nành, ra sức nhét vào mồm ăn uống.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, người sau rất là lạnh nhạt nói một câu: “Đi mua cho em một phần nữa.”
Chờ sau khi Tiểu Ngư hoàn toàn không có việc gì, Diệp Thiếu Dương phân tích chuyện xảy ra tối hôm qua, do đó xác định, Ngư Huyền Cơ quả nhiên một mực ẩn núp ở bên Tiểu Ngư, tìm kiếm cơ hội.
Tối hôm qua là vì Tiểu Ngư đổi giường ngủ, khiến Huyết Tinh Phù chưa phát huy tác dụng, Ngư Huyền Cơ thừa dịp sơ hở mà vào, tiến vào cảnh trong mơ của Tiểu Ngư.
Diệp Thiếu Dương đoán được Ngư Huyền Cơ có ý đồ gì: thông qua cảnh trong mơ nói cho Tiểu Ngư chân tướng, muốn dao động thần thức của cô bé, từng bước một câu dẫn cô bé chủ động đi theo mình rời đi.
Nếu không có Mệnh Đăng Khấu mà nói, Tiểu Ngư nhất định đã ở trong mộng bị cô ta câu đi hồn phách.
Một cái Mệnh Đăng Khấu, tự nhiên không ngăn được Ngư Huyền Cơ, nhưng cô ta muốn phá vỡ cấm chế mà nói, chắc chắn phải phí một phen khí lực, có khả năng thành công, nhưng cũng vô cùng có khả năng sẽ dẫn tới những người bạn cùng phòng của Tiểu Ngư chú ý, Ngư Huyền Cơ thân là tuần du thiên thần, tuyệt đối không dám mạo hiểm.
“Một kế này của cô ta bất thành, khẳng định còn có thể sinh ra mưu kế khác, con vẫn nên dựa theo ta trước đó phân phó mà làm, tuyệt đối đừng cho cô ta một chút cơ hội nào!” Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa phân phó Tiểu Ngư.