Tối qua bởi vì có thương tích trong người, lại quá mệt, hàn huyên vài câu cùng nàng ở trên wechat, sau khi xác định nàng an toàn liền ngủ, hiện tại là thời điểm báo cáo công tác tư tưởng rồi.
Sau khi điện thoại kết nối, Diệp Thiếu Dương hỏi tình huống của nàng trước, biết được nàng đã đến Hạ Môn, đang điều tra tình huống linh tu hội, tạm thời còn chưa có manh mối gì.
“Sư phụ em sau khi nghe nói tình huống, rất coi trọng, muốn dẫn sư huynh cùng nhau tới đây theo em cùng nhau điều tra, có một số quan hệ cũ, chỉ có ông ấy mời nổi.”
“Ồ ồ, sư phụ em đi mà nói: vậy anh càng thêm yên tâm.”
“Còn có một tin tức, sư huynh em có bạn gái rồi, cũng là một pháp sư, nghe nói hiện tại như keo như sơn, sư phụ em rất hao tổn tâm trí.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, từ trên giường lăn lông lốc bò dậy: “Ta kháo, đây càng là chuyện tốt nha! Mau bảo bọn họ tiếp xúc thân mật, sớm một chút kết hôn, anh nhất định đi uống rượu mừng!”
Nhuế Lãnh Ngọc nghi ngờ nói: “Anh và sư huynh em quen thân lắm sao?”
“Không có, làm sao vậy?”
“Vậy anh kích động như vậy làm gì, cũng không phải anh lấy vợ!”
Diệp Thiếu Dương cười hì hì: “Anh nghĩ là, hắn có vợ rồi, thì sẽ không bao giờ nữa có ý với em nữa.”
“Người ta vốn cũng không có ý với em.”
“Ừ, à thì... anh báo cáo với em một sự kiện.”
Diệp Thiếu Dương đem cả sự kiện từ đầu tới đuôi nói một lần, đương nhiên, một chút chi tiết không nên nói thì vẫn không nói: cũng không phải có ý giấu diếm, chính hắn không thẹn với lòng, những thứ kia ở trong mộng cảnh, cũng là bởi trúng mị thuật, nhưng thực nói ra, Nhuế Lãnh Ngọc khẳng định sẽ khó chịu, một điểm này hắn vẫn hiểu.
Sau khi nghe xong, qua hồi lâu, đầu kia của điện thoại mới truyền đến tiếng hít vào của Nhuế Lãnh Ngọc.
“Anh thế mà thu Cửu Vĩ Thiên Hồ, quá khó có thể tin!”
“Anh đến bây giờ cũng như nằm mơ. Nhưng cô ấy hiện tại chỉ còn lại có hai thành tu vi, không sai biệt lắm với đám người Qua Qua, cảm giác cũng không có gì khác cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một lát nói: “Anh và cô ấy đều phải để ý, thiên hồ nội đan, là đồ cực tốt, nếu tin tức truyền ra, khẳng định sẽ có không ít người có ý đồ với cô ấy. Cô ấy đã thành yêu phó của anh, anh phải bảo vệ cô ấy, đây là trách nhiệm của anh, việc khác em cũng không có gì để nói.”
“Anh biết.” Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất thả lỏng.
Hàn huyên một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc muốn nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương dặn dò kỹ một phen, lúc này mới cúp điện thoại, bản thân cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
***
Thạch Thành ban đêm, rất nhiều hoạt động sống về đêm vừa mới bắt đầu, cũng có rất nhiều người đã nghỉ ngơi.
Tào Dũng cùng vợ là Tiểu Lan tắt TV, lên giường hàn huyên một hồi, đang chuẩn bị làm việc, kết quả quần áo còn chưa cởi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Tào Dũng ngẩng đầu, nhìn thấy con trai Nhạc Nhạc xuất hiện ở cửa.
“Con làm sao vậy?” Tào Dũng hỏi.
“Con sợ...” Nhạc Nhạc bẹp miệng, vẻ mặt ủy khuất.
“Sợ cái gì?”
“Trong ngăn tủ, có người nói chuyện với con...”
“Nói bậy bạ gì đó!” Tào Dũng mắng.
“Anh đi xem chút!” Tiểu Lan đẩy hắn.
Tào Dũng đi theo con trai tới phòng của nó.
“Ngăn tủ nào?”
Nhạc Nhạc chỉ chỉ một cái tủ âm tường đối diện giường.
Tào Dũng tiến lên mở ra tủ âm tường, bên trong tối om, chất đống rất nhiều tạp vật. Quần áo nhỏ của Nhạc Nhạc, còn có đồ chơi linh tinh.
Vì cho con trai một cái an ủi tâm lý, Tào Dũng đem tạp vật đều lật lên một lần nói: “Không có ai cả, ngủ đi.”
“Thật sự có người, nói chuyện với con, bảo con đem tủ âm tường mở ra!”
Tào Dũng xoa xoa bả vai Nhạc Nhạc nói: “Có phải lén xem phim kinh dị hay không, mau ngủ đi!”
“Con muốn ngủ với mụ mụ.” Nhạc Nhạc đuổi theo.
“Hôm nay mụ mụ là của bố.” Tào Dũng cười đi ra ngoài, con bây giờ đã lớn, phải rèn luyện ý thức độc lập.
Nhạc Nhạc bị nhốt ở trong phòng, ủy khuất cắn môi, cuối cùng cũng chỉ có thể trở lại trên giường, cuộn mình ở trong ổ chăn.
Nó chưa ngủ, một mực dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng.
Không biết qua bao lâu, trong tủ âm tường lại vang lên thanh âm kỳ quái, giống như có một bàn tay vuốt ve ở hàng rào trên cửa, tiếp theo nhẹ nhàng đẩy cửa hàng rào.
Nhạc Nhạc ngồi bật dậy, tựa vào đầu giường, hoảng sợ nhìn qua.
“Nguyệt quang quang, tú tài lang, kỵ bạch mã, quá liên đường...”
Trong cái tủ truyền ra tiếng ca của một nữ nhân, thanh âm rất âm u lạnh lẽo, giọng hát rất cổ quái, ở trong tai Nhạc Nhạc sáu tuổi, như là trong TV nghe được hí kịch nào đó.
Tiếng ca này làm nó sợ hãi dựng tóc gáy.
Một lát sau, tiếng ca dừng lại, một thanh âm nữ nhân âm u lạnh lẽo vang lên: “Nhạc Nhạc, giúp ta mở cửa được không...”
Nhạc Nhạc nhất thời cảm giác yết hầu phát khát, một loại cảm giác muốn nôn mửa trào lên.
“Nhạc Nhạc, mở cửa, bằng không... ta sẽ tự mình đi ra ngoài.”
Nhạc Nhạc nghe thấy được tiếng tủ bị mở ra, nhịn không được quay đầu nhìn một cái.
Nương ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ chiếu vào, hai cái tay dài nhỏ mà tái nhợt đẩy ra cửa tủ, tiếp theo là một cái đầu thò ra.
Là một cái sọ não trọc lông lốc, bên trên lại gồ ghề, mọc đầy bọc như nhọt độc, chảy chất lỏng dinh dính màu xanh lục, bên trên còn bò đầy sâu bọ màu trắng.
Tiếp theo là thân thể, kẽo kẹt kẽo kẹt vặn vẹo bò ra, chậm rãi ngẩng đầu, cả khuôn mặt phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lục, hai khóe mắt treo lên, miệng rách ra giống sứt môi, lộ ra một cái đầu lưỡi màu tím, liếm ở quanh môi.
Nhạc Nhạc ‘thịch’ một tiếng ngã ngồi xuống đất, một dòng chảy nóng từ giữa hai chân chảy ra.
Nữ tử ‘phì’ một tiếng bật cười.
“Nếu ngươi mở cửa cho ta, ta sẽ không thương tổn ngươi, hiện tại, đi theo ta đi...”
Miệng đột nhiên mở ra, đầu lưỡi màu tím nháy mắt vươn đến, bao lấy cổ Nhạc Nhạc, dùng sức kéo đến bên người mình, bò ngược lại vào trong tủ.
Cửa tủ lại đóng lại.
Sau khi xong việc, Tào Dũng xuống giường, đi buồng vệ sinh rửa mặt, đi ngang qua phòng của Nhạc Nhạc, thấy tắt đèn, vì thế đẩy cửa đi vào nhìn thoáng qua, không có Nhạc Nhạc, mở đèn, tìm trong trong ngoài ngoài một lần, kêu vài tiếng cũng không có đáp.
Lúc này người vợ cũng đã dậy, hai người ở trong nhà tìm một vòng, tất cả chỗ có thể giấu người đều tìm khắp, cũng không thấy Nhạc Nhạc...
Tào Dũng đi tới trước cửa nhà, kiểm tra một phen, xích chống trộm còn treo ở trên ổ khóa.
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhất thời đều trợn tròn mắt.
Nếu là Nhạc Nhạc mở cửa đi ra ngoài, xích chống trộm nhất định là mở ra, bởi vì không có cách nào từ bên ngoài khóa lại.
Cho nên Nhạc Nhạc nhất định còn ở trong nhà.
Hai vợ chồng lại bắt đầu tìm khắp nơi, vẫn không có.
“Tại sao có thể như vậy!” Tiểu Lan kinh ngạc nói.
Ánh mắt Tào Dũng ở trong phòng đảo qua, dừng ở trên tủ, đi lên phía trước, mở cửa tủ ra…
Trừ một đống tạp vật, cái gì cũng không có.
“Báo cảnh sát đi!”
Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ về nhà, thay phiên tắm rửa, sau đó ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa thảo luận chuyện Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Trường kỳ ở chung, khiến giữa hai người sinh ra một loại cảm tình như tỷ muội, không có gì giấu nhau Tối qua bởi vì có thương tích trong người, lại quá mệt, hàn huyên vài câu cùng nàng ở trên wechat, sau khi xác định nàng an toàn liền ngủ, hiện tại là thời điểm báo cáo công tác tư tưởng rồi.
Sau khi điện thoại kết nối, Diệp Thiếu Dương hỏi tình huống của nàng trước, biết được nàng đã đến Hạ Môn, đang điều tra tình huống linh tu hội, tạm thời còn chưa có manh mối gì.
“Sư phụ em sau khi nghe nói tình huống, rất coi trọng, muốn dẫn sư huynh cùng nhau tới đây theo em cùng nhau điều tra, có một số quan hệ cũ, chỉ có ông ấy mời nổi.”
“Ồ ồ, sư phụ em đi mà nói: vậy anh càng thêm yên tâm.”
“Còn có một tin tức, sư huynh em có bạn gái rồi, cũng là một pháp sư, nghe nói hiện tại như keo như sơn, sư phụ em rất hao tổn tâm trí.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, từ trên giường lăn lông lốc bò dậy: “Ta kháo, đây càng là chuyện tốt nha! Mau bảo bọn họ tiếp xúc thân mật, sớm một chút kết hôn, anh nhất định đi uống rượu mừng!”
Nhuế Lãnh Ngọc nghi ngờ nói: “Anh và sư huynh em quen thân lắm sao?”
“Không có, làm sao vậy?”
“Vậy anh kích động như vậy làm gì, cũng không phải anh lấy vợ!”
Diệp Thiếu Dương cười hì hì: “Anh nghĩ là, hắn có vợ rồi, thì sẽ không bao giờ nữa có ý với em nữa.”
“Người ta vốn cũng không có ý với em.”
“Ừ, à thì... anh báo cáo với em một sự kiện.”
Diệp Thiếu Dương đem cả sự kiện từ đầu tới đuôi nói một lần, đương nhiên, một chút chi tiết không nên nói thì vẫn không nói: cũng không phải có ý giấu diếm, chính hắn không thẹn với lòng, những thứ kia ở trong mộng cảnh, cũng là bởi trúng mị thuật, nhưng thực nói ra, Nhuế Lãnh Ngọc khẳng định sẽ khó chịu, một điểm này hắn vẫn hiểu.
Sau khi nghe xong, qua hồi lâu, đầu kia của điện thoại mới truyền đến tiếng hít vào của Nhuế Lãnh Ngọc.
“Anh thế mà thu Cửu Vĩ Thiên Hồ, quá khó có thể tin!”
“Anh đến bây giờ cũng như nằm mơ. Nhưng cô ấy hiện tại chỉ còn lại có hai thành tu vi, không sai biệt lắm với đám người Qua Qua, cảm giác cũng không có gì khác cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một lát nói: “Anh và cô ấy đều phải để ý, thiên hồ nội đan, là đồ cực tốt, nếu tin tức truyền ra, khẳng định sẽ có không ít người có ý đồ với cô ấy. Cô ấy đã thành yêu phó của anh, anh phải bảo vệ cô ấy, đây là trách nhiệm của anh, việc khác em cũng không có gì để nói.”
“Anh biết.” Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất thả lỏng.
Hàn huyên một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc muốn nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương dặn dò kỹ một phen, lúc này mới cúp điện thoại, bản thân cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
***
Thạch Thành ban đêm, rất nhiều hoạt động sống về đêm vừa mới bắt đầu, cũng có rất nhiều người đã nghỉ ngơi.
Tào Dũng cùng vợ là Tiểu Lan tắt TV, lên giường hàn huyên một hồi, đang chuẩn bị làm việc, kết quả quần áo còn chưa cởi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Tào Dũng ngẩng đầu, nhìn thấy con trai Nhạc Nhạc xuất hiện ở cửa.
“Con làm sao vậy?” Tào Dũng hỏi.
“Con sợ...” Nhạc Nhạc bẹp miệng, vẻ mặt ủy khuất.
“Sợ cái gì?”
“Trong ngăn tủ, có người nói chuyện với con...”
“Nói bậy bạ gì đó!” Tào Dũng mắng.
“Anh đi xem chút!” Tiểu Lan đẩy hắn.
Tào Dũng đi theo con trai tới phòng của nó.
“Ngăn tủ nào?”
Nhạc Nhạc chỉ chỉ một cái tủ âm tường đối diện giường.
Tào Dũng tiến lên mở ra tủ âm tường, bên trong tối om, chất đống rất nhiều tạp vật. Quần áo nhỏ của Nhạc Nhạc, còn có đồ chơi linh tinh.
Vì cho con trai một cái an ủi tâm lý, Tào Dũng đem tạp vật đều lật lên một lần nói: “Không có ai cả, ngủ đi.”
“Thật sự có người, nói chuyện với con, bảo con đem tủ âm tường mở ra!”
Tào Dũng xoa xoa bả vai Nhạc Nhạc nói: “Có phải lén xem phim kinh dị hay không, mau ngủ đi!”
“Con muốn ngủ với mụ mụ.” Nhạc Nhạc đuổi theo.
“Hôm nay mụ mụ là của bố.” Tào Dũng cười đi ra ngoài, con bây giờ đã lớn, phải rèn luyện ý thức độc lập.
Nhạc Nhạc bị nhốt ở trong phòng, ủy khuất cắn môi, cuối cùng cũng chỉ có thể trở lại trên giường, cuộn mình ở trong ổ chăn.
Nó chưa ngủ, một mực dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng.
Không biết qua bao lâu, trong tủ âm tường lại vang lên thanh âm kỳ quái, giống như có một bàn tay vuốt ve ở hàng rào trên cửa, tiếp theo nhẹ nhàng đẩy cửa hàng rào.
Nhạc Nhạc ngồi bật dậy, tựa vào đầu giường, hoảng sợ nhìn qua.
“Nguyệt quang quang, tú tài lang, kỵ bạch mã, quá liên đường...”
Trong cái tủ truyền ra tiếng ca của một nữ nhân, thanh âm rất âm u lạnh lẽo, giọng hát rất cổ quái, ở trong tai Nhạc Nhạc sáu tuổi, như là trong TV nghe được hí kịch nào đó.
Tiếng ca này làm nó sợ hãi dựng tóc gáy.
Một lát sau, tiếng ca dừng lại, một thanh âm nữ nhân âm u lạnh lẽo vang lên: “Nhạc Nhạc, giúp ta mở cửa được không...”
Nhạc Nhạc nhất thời cảm giác yết hầu phát khát, một loại cảm giác muốn nôn mửa trào lên.
“Nhạc Nhạc, mở cửa, bằng không... ta sẽ tự mình đi ra ngoài.”
Nhạc Nhạc nghe thấy được tiếng tủ bị mở ra, nhịn không được quay đầu nhìn một cái.
Nương ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ chiếu vào, hai cái tay dài nhỏ mà tái nhợt đẩy ra cửa tủ, tiếp theo là một cái đầu thò ra.
Là một cái sọ não trọc lông lốc, bên trên lại gồ ghề, mọc đầy bọc như nhọt độc, chảy chất lỏng dinh dính màu xanh lục, bên trên còn bò đầy sâu bọ màu trắng.
Tiếp theo là thân thể, kẽo kẹt kẽo kẹt vặn vẹo bò ra, chậm rãi ngẩng đầu, cả khuôn mặt phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lục, hai khóe mắt treo lên, miệng rách ra giống sứt môi, lộ ra một cái đầu lưỡi màu tím, liếm ở quanh môi.
Nhạc Nhạc ‘thịch’ một tiếng ngã ngồi xuống đất, một dòng chảy nóng từ giữa hai chân chảy ra.
Nữ tử ‘phì’ một tiếng bật cười.
“Nếu ngươi mở cửa cho ta, ta sẽ không thương tổn ngươi, hiện tại, đi theo ta đi...”
Miệng đột nhiên mở ra, đầu lưỡi màu tím nháy mắt vươn đến, bao lấy cổ Nhạc Nhạc, dùng sức kéo đến bên người mình, bò ngược lại vào trong tủ.
Cửa tủ lại đóng lại.
Sau khi xong việc, Tào Dũng xuống giường, đi buồng vệ sinh rửa mặt, đi ngang qua phòng của Nhạc Nhạc, thấy tắt đèn, vì thế đẩy cửa đi vào nhìn thoáng qua, không có Nhạc Nhạc, mở đèn, tìm trong trong ngoài ngoài một lần, kêu vài tiếng cũng không có đáp.
Lúc này người vợ cũng đã dậy, hai người ở trong nhà tìm một vòng, tất cả chỗ có thể giấu người đều tìm khắp, cũng không thấy Nhạc Nhạc...
Tào Dũng đi tới trước cửa nhà, kiểm tra một phen, xích chống trộm còn treo ở trên ổ khóa.
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhất thời đều trợn tròn mắt.
Nếu là Nhạc Nhạc mở cửa đi ra ngoài, xích chống trộm nhất định là mở ra, bởi vì không có cách nào từ bên ngoài khóa lại.
Cho nên Nhạc Nhạc nhất định còn ở trong nhà.
Hai vợ chồng lại bắt đầu tìm khắp nơi, vẫn không có.
“Tại sao có thể như vậy!” Tiểu Lan kinh ngạc nói.
Ánh mắt Tào Dũng ở trong phòng đảo qua, dừng ở trên tủ, đi lên phía trước, mở cửa tủ ra…
Trừ một đống tạp vật, cái gì cũng không có.
“Báo cảnh sát đi!”
Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ về nhà, thay phiên tắm rửa, sau đó ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa thảo luận chuyện Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Trường kỳ ở chung, khiến giữa hai người sinh ra một loại cảm tình như tỷ muội, không có gì giấu nhau