Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1489: Nữ quỷ wc (4)



Rẹt... quần áo bị cái gì xé rách, sau đó là bị cắn, có người bước nhanh chạy đi, phát ra tiếng kêu khóc xé tim xé phổi...

Tất cả cái này giống như ngay tại trước mắt, rõ ràng trong mắt, nhưng trong hiện thực lại là cái gì cũng không nhìn thấy.

Ba người bị dọa ngốc tại chỗ. 

“Tiểu Nhị, đây là có chuyện gì!” Thanh âm người bạn run lên.

Trương Tiểu Nhị vội vàng đóng cửa sổ nói: “Đừng sợ, mình là Mao Sơn đạo sĩ, thật có ma quỷ quấy phá mình cũng không sợ.”

Ba người không dám ở lại phòng nữa, chạy đến trên hành lang, lúc này mới phát hiện rất nhiều bạn học đều có mặt, mỗi người đều hoảng sợ không thôi, có nữ sinh sợ tới mức khóc lên. 

Cũng có người hoài nghi là trò đùa dai.

Trương Tiểu Nhị lao đến đầu cầu thang, nhìn thấy mười mấy cô gái tụ tập ở nơi đó, tính đi ra ngoài thăm dò cho rõ. Trương Tiểu Nhị lập tức xung phong nhận việc, dẫn các cô đi cùng, vốn cô là muốn tự mình đi, nhưng hơn nửa đêm, một mình thật sự có chút sợ hãi, dù sao Diệp Thiếu Dương không có mặt.

Tới mặt trái tòa nhà, toàn bộ thanh âm đều đã biến mất, tiếng gió cũng dừng lại. 

Mười mấy nữ sinh nơm nớp lo sợ đi ở trên đất trống giữa hai tòa nhà, cầm di động chiếu sáng lên, ở vùng góc tường tìm kiếm dấu vết có thể là trò đùa dai.

“Xem nơi này!” Một nữ sinh tinh mắt, ở phía dưới cửa sổ ngoài tường lầu một phát hiện một vết máu, từ gạch tường thẩm thấu đến phía dưới bùn đất.

Đoàn người vội vàng vây lên quan sát, phát hiện vết máu như là từ trong tường gạch chảy ra, tạo thành hai chữ: Tư Tư. 

“Làm gì làm gì!”

Một ánh đèn pin chiếu sáng tới, các nữ sinh quay đầu nhìn lại, là quản lý ký túc xá đi tới.

“Trương tỷ tỷ!” Có nữ sinh nhận ra, tiến lên kéo quản lý ký túc xá đến dưới cửa sổ, chỉ vào vết máu cho cô xem. 

Quản lý ký túc xá họ Trương nhìn thấy vết máu, cũng có chút hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho phòng bảo vệ trường học, sau đó yêu cầu các nữ sinh trở về phòng.

Các nữ sinh không muốn đi, cứng đầu đợi tới lúc người của phòng bảo vệ tới, ở phụ cận kiểm tra một lần, cũng chưa có tình huống gì khả nghi, vì thế đem vết máu thu thập mẫu, tỏ vẻ muốn mang về điều tra.

“Hẳn là trò đùa dai nhàm chán của học sinh nào đó, không có chuyện gì to tát, càng không có khả năng là sự kiện thần quái gì, đều trở về đi.” 

Quản lý ký túc xá cùng người phòng bảo vệ cùng nhau đuổi người.

Trương Tiểu Nhị không thể làm gì được, cũng xen lẫn ở giữa các nữ sinh trở lại tòa nhà ký túc xá.

Đối mặt các học sinh chờ đợi ở trong tòa nhà, mấy nữ sinh thêm mắm thêm muối kể lại chuyện phát hiện gạch tường chảy ra vết máu, các nữ sinh bị dọa kêu oa oa, thảo luận các loại, nhưng loại sợ hãi này càng nhiều là một loại biểu hiện hưng phấn. 

Chỉ có Trương Tiểu Nhị cảm thấy chuyện này không tầm thường, nghĩ đến gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, vừa thấy cũng đã nửa đêm hơn mười một giờ rồi, do dự một phen rồi vẫn từ bỏ, nghĩ ngày mai gặp mặt nói sau.

Quản lý ký túc xá họ Trương phối hợp bảo an ở phụ cận lượn vài vòng, cũng chưa phát hiện tình huống khác thường nào, vì thế càng thêm nhận định là có người đùa dai, chuyện tương tự trước đó cũng từng xảy ra, cũng sẽ không đặt ở trong lòng.

“Trương Hỉ muội tử, không biết ký túc xá các cô có tình huống khả nghi hay không, chúng tôi phải đi điều tra một chút.” Khi rời khỏi, một bảo an bắt đầu giỡn. 

Trương Hỉ chỉ ngoài ba mươi tuổi, bề ngoài coi như không tệ, làm người rất hiền hoà, các nhân viên an ninh khá quen thân với cô, thường xuyên nói giỡn nhau.

“Anh cút đi, hôm nay tôi cùng bác gái Ngô trực, các anh nếu dám đi xin mời.”

“Có bác gái Ngô, thì thôi vậy, lúc nào bà ấy không có mặt chúng tôi lại đi.” 

Bác gái Ngô là tổ trưởng hậu cần, đã làm ở trường học ba mươi năm, nay hơn năm mươi tuổi, vài năm nữa là về hưu, con người rất nghiêm túc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, các nhân viên trường học từng tiếp xúc với bà đều có chút sợ bà.

Trương Hỉ trở lại ký túc xá.

Nhân viên trường học có ký túc xá của riêng mình, ở bên cạnh ký túc xá nữ sinh, hai dãy nhà nhỏ hai tầng, đều là kiến trúc của hai mươi năm trước, nam nữ tách ra. 

Phòng trực ban của quản lý ký túc xá ngay tại căn phòng trước nhất của tòa nhà, không xa với ký túc xá, dựa theo quy định, buổi tối sau khi kiểm tra đi ngủ tắt đèn, nhân viên quản lý ký túc xá có thể về ký túc xá phía sau để ngủ. Nếu ban đêm tòa nhà ký túc xá có việc gì gấp, ở phòng trực ban gọi một tiếng là có thể nghe thấy.

Đêm nay đến lượt cô cùng bác gái Ngô trực, hai người vốn đã muốn ngủ hạ, nghe thấy bên ngoài gào khóc thảm thiết, Trương Hỉ lúc này mới đi ra ngoài xem xét.

“Tình huống gì?” 

Trương Hỉ sau khi vào ký túc xá, bác gái Ngô ngồi dậy hỏi.

“Tòa nhà số hai bên kia xảy ra chút việc, quỷ khóc sói tru, các học sinh nói là ma quỷ quấy phá, không ít học sinh đi xuống xem.”

“Việc bé xé ra to.” Bác gái Ngô một lần nữa nằm xuống. 

“Còn có, sau đó trên tường không biết ai dùng thuốc màu đỏ vẽ hai chữ, nhắm chừng là ai đùa dai, trước kia cũng có người từng làm như vậy.”

Những nữ sinh viên này nghịch ngợm tinh quái, làm quản lý ký túc xá, Trương Hỉ chuyện gì cũng từng kiến thức, cho nên ngay từ đầu cô đã cho rằng đây là một vụ đùa dai, về phần những thanh âm kỳ quái kia, cũng rất dễ giải thích: khẳng định là học sinh nào đó nấp đi lấy di động truyền phát.

Bác gái Ngô nằm ở trên giường, hỏi: “Chữ gì?” 

“Hình như là... Tư Tư.”

Bác gái Ngô đã muốn nhắm mắt, đột nhiên mở ra, trên khuôn mặt như giếng cổ không gợn sóng cũng đã xuất hiện một tia gợn sóng: “Tư Tư?”

“Đúng, tư trong Tư Tưởng, nhắm chừng là nhũ danh của nữ sinh nào đi.” 

Bác gái Ngô miệng mấp máy, còn muốn hỏi cái gì, Trương Hỉ cầm giấy vệ sinh đi ra ngoài: “Bác gái ngủ trước, con đi WC.”

WC của tòa nhà ký túc xá là công cộng, ở chính giữa hành lang.

Trương Hỉ một đường vỗ tay, đem đèn điều khiển bằng âm thanh bật sáng, bước nhanh đi qua. 

Gian ngoài WC, là gian rửa mặt, hai bên đều là ao nước.

Khi Trương Hỉ đi vào, gặp được một nữ nhân, tóc rối tung, mặc áo ngủ ô vuông hoa, bưng một cái chậu nhựa, ở trước bệ rửa mặt rửa cái gì đó.

“Thôi Linh?” 

Trương Hỉ thông qua bóng lưng nhận ra Thôi Linh đều là quản lý ký túc xá, phụ trách một khu nhà khác, vỗ vỗ ngực: “Cô sao hơn nửa đêm ở đây giặt quần áo, dọa tôi sợ nhảy dựng.”

Nói xong tùy tiện liếc cô một cái, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, ở dưới ánh đèn tỏ ra tái nhợt, bởi vì buồn đi vệ sinh, cũng không kịp nhìn nhiều, trực tiếp chui vào trong WC.

Thời điểm đi vệ sinh, Trương Hỉ càng nghĩ càng có chút không thích hợp, vừa rồi mình tùy tiện liếc một cái, chưa thấy rõ, hiện tại cẩn thận nghĩ, người kia tựa như không phải Thôi Linh? 

Hơn nữa, có quần áo gì cần thiết hơn nửa đêm đi giặt?

Một tia sợ hãi từ trong lòng của cô xẹt qua.

Cô xách quần lên, đi ra khỏi WC. 

Thôi Linh còn ở nơi đó cúi đầu giặt đồ.

Trương Hỉ hướng bóng lưng của cô ấy gọi thêm một tiếng: “Thôi Linh?”

Thôi Linh tựa như chưa nghe thấy. 

“Thôi Linh cô làm sao vậy.” Trương Hỉ đi qua, muốn nhìn mặt của cô ấy, kết quả phát hiện tóc cô ấy buông xuống dưới, đem mặt che khuất.

Trương Hỉ đưa tay đi vén tóc cô ấy, bàn tay đến trước mặt cô ấy, dừng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi, sợ nhìn thấy không phải gương mặt quen thuộc kia.

Lúc này, Thôi Linh cũng ngừng động tác giặt đồ, đột nhiên nói: “Cô có phải muốn nhìn mặt của tôi hay không.” 

Thanh âm sâu thẳm, không giống thanh âm bình thường của cô. Rẹt... quần áo bị cái gì xé rách, sau đó là bị cắn, có người bước nhanh chạy đi, phát ra tiếng kêu khóc xé tim xé phổi...

Tất cả cái này giống như ngay tại trước mắt, rõ ràng trong mắt, nhưng trong hiện thực lại là cái gì cũng không nhìn thấy.

Ba người bị dọa ngốc tại chỗ. 

“Tiểu Nhị, đây là có chuyện gì!” Thanh âm người bạn run lên.

Trương Tiểu Nhị vội vàng đóng cửa sổ nói: “Đừng sợ, mình là Mao Sơn đạo sĩ, thật có ma quỷ quấy phá mình cũng không sợ.”

Ba người không dám ở lại phòng nữa, chạy đến trên hành lang, lúc này mới phát hiện rất nhiều bạn học đều có mặt, mỗi người đều hoảng sợ không thôi, có nữ sinh sợ tới mức khóc lên. 

Cũng có người hoài nghi là trò đùa dai.

Trương Tiểu Nhị lao đến đầu cầu thang, nhìn thấy mười mấy cô gái tụ tập ở nơi đó, tính đi ra ngoài thăm dò cho rõ. Trương Tiểu Nhị lập tức xung phong nhận việc, dẫn các cô đi cùng, vốn cô là muốn tự mình đi, nhưng hơn nửa đêm, một mình thật sự có chút sợ hãi, dù sao Diệp Thiếu Dương không có mặt.

Tới mặt trái tòa nhà, toàn bộ thanh âm đều đã biến mất, tiếng gió cũng dừng lại. 

Mười mấy nữ sinh nơm nớp lo sợ đi ở trên đất trống giữa hai tòa nhà, cầm di động chiếu sáng lên, ở vùng góc tường tìm kiếm dấu vết có thể là trò đùa dai.

“Xem nơi này!” Một nữ sinh tinh mắt, ở phía dưới cửa sổ ngoài tường lầu một phát hiện một vết máu, từ gạch tường thẩm thấu đến phía dưới bùn đất.

Đoàn người vội vàng vây lên quan sát, phát hiện vết máu như là từ trong tường gạch chảy ra, tạo thành hai chữ: Tư Tư. 

“Làm gì làm gì!”

Một ánh đèn pin chiếu sáng tới, các nữ sinh quay đầu nhìn lại, là quản lý ký túc xá đi tới.

“Trương tỷ tỷ!” Có nữ sinh nhận ra, tiến lên kéo quản lý ký túc xá đến dưới cửa sổ, chỉ vào vết máu cho cô xem. 

Quản lý ký túc xá họ Trương nhìn thấy vết máu, cũng có chút hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho phòng bảo vệ trường học, sau đó yêu cầu các nữ sinh trở về phòng.

Các nữ sinh không muốn đi, cứng đầu đợi tới lúc người của phòng bảo vệ tới, ở phụ cận kiểm tra một lần, cũng chưa có tình huống gì khả nghi, vì thế đem vết máu thu thập mẫu, tỏ vẻ muốn mang về điều tra.

“Hẳn là trò đùa dai nhàm chán của học sinh nào đó, không có chuyện gì to tát, càng không có khả năng là sự kiện thần quái gì, đều trở về đi.” 

Quản lý ký túc xá cùng người phòng bảo vệ cùng nhau đuổi người.

Trương Tiểu Nhị không thể làm gì được, cũng xen lẫn ở giữa các nữ sinh trở lại tòa nhà ký túc xá.

Đối mặt các học sinh chờ đợi ở trong tòa nhà, mấy nữ sinh thêm mắm thêm muối kể lại chuyện phát hiện gạch tường chảy ra vết máu, các nữ sinh bị dọa kêu oa oa, thảo luận các loại, nhưng loại sợ hãi này càng nhiều là một loại biểu hiện hưng phấn. 

Chỉ có Trương Tiểu Nhị cảm thấy chuyện này không tầm thường, nghĩ đến gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, vừa thấy cũng đã nửa đêm hơn mười một giờ rồi, do dự một phen rồi vẫn từ bỏ, nghĩ ngày mai gặp mặt nói sau.

Quản lý ký túc xá họ Trương phối hợp bảo an ở phụ cận lượn vài vòng, cũng chưa phát hiện tình huống khác thường nào, vì thế càng thêm nhận định là có người đùa dai, chuyện tương tự trước đó cũng từng xảy ra, cũng sẽ không đặt ở trong lòng.

“Trương Hỉ muội tử, không biết ký túc xá các cô có tình huống khả nghi hay không, chúng tôi phải đi điều tra một chút.” Khi rời khỏi, một bảo an bắt đầu giỡn. 

Trương Hỉ chỉ ngoài ba mươi tuổi, bề ngoài coi như không tệ, làm người rất hiền hoà, các nhân viên an ninh khá quen thân với cô, thường xuyên nói giỡn nhau.

“Anh cút đi, hôm nay tôi cùng bác gái Ngô trực, các anh nếu dám đi xin mời.”

“Có bác gái Ngô, thì thôi vậy, lúc nào bà ấy không có mặt chúng tôi lại đi.” 

Bác gái Ngô là tổ trưởng hậu cần, đã làm ở trường học ba mươi năm, nay hơn năm mươi tuổi, vài năm nữa là về hưu, con người rất nghiêm túc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, các nhân viên trường học từng tiếp xúc với bà đều có chút sợ bà.

Trương Hỉ trở lại ký túc xá.

Nhân viên trường học có ký túc xá của riêng mình, ở bên cạnh ký túc xá nữ sinh, hai dãy nhà nhỏ hai tầng, đều là kiến trúc của hai mươi năm trước, nam nữ tách ra. 

Phòng trực ban của quản lý ký túc xá ngay tại căn phòng trước nhất của tòa nhà, không xa với ký túc xá, dựa theo quy định, buổi tối sau khi kiểm tra đi ngủ tắt đèn, nhân viên quản lý ký túc xá có thể về ký túc xá phía sau để ngủ. Nếu ban đêm tòa nhà ký túc xá có việc gì gấp, ở phòng trực ban gọi một tiếng là có thể nghe thấy.

Đêm nay đến lượt cô cùng bác gái Ngô trực, hai người vốn đã muốn ngủ hạ, nghe thấy bên ngoài gào khóc thảm thiết, Trương Hỉ lúc này mới đi ra ngoài xem xét.

“Tình huống gì?” 

Trương Hỉ sau khi vào ký túc xá, bác gái Ngô ngồi dậy hỏi.

“Tòa nhà số hai bên kia xảy ra chút việc, quỷ khóc sói tru, các học sinh nói là ma quỷ quấy phá, không ít học sinh đi xuống xem.”

“Việc bé xé ra to.” Bác gái Ngô một lần nữa nằm xuống. 

“Còn có, sau đó trên tường không biết ai dùng thuốc màu đỏ vẽ hai chữ, nhắm chừng là ai đùa dai, trước kia cũng có người từng làm như vậy.”

Những nữ sinh viên này nghịch ngợm tinh quái, làm quản lý ký túc xá, Trương Hỉ chuyện gì cũng từng kiến thức, cho nên ngay từ đầu cô đã cho rằng đây là một vụ đùa dai, về phần những thanh âm kỳ quái kia, cũng rất dễ giải thích: khẳng định là học sinh nào đó nấp đi lấy di động truyền phát.

Bác gái Ngô nằm ở trên giường, hỏi: “Chữ gì?” 

“Hình như là... Tư Tư.”

Bác gái Ngô đã muốn nhắm mắt, đột nhiên mở ra, trên khuôn mặt như giếng cổ không gợn sóng cũng đã xuất hiện một tia gợn sóng: “Tư Tư?”

“Đúng, tư trong Tư Tưởng, nhắm chừng là nhũ danh của nữ sinh nào đi.” 

Bác gái Ngô miệng mấp máy, còn muốn hỏi cái gì, Trương Hỉ cầm giấy vệ sinh đi ra ngoài: “Bác gái ngủ trước, con đi WC.”

WC của tòa nhà ký túc xá là công cộng, ở chính giữa hành lang.

Trương Hỉ một đường vỗ tay, đem đèn điều khiển bằng âm thanh bật sáng, bước nhanh đi qua. 

Gian ngoài WC, là gian rửa mặt, hai bên đều là ao nước.

Khi Trương Hỉ đi vào, gặp được một nữ nhân, tóc rối tung, mặc áo ngủ ô vuông hoa, bưng một cái chậu nhựa, ở trước bệ rửa mặt rửa cái gì đó.

“Thôi Linh?” 

Trương Hỉ thông qua bóng lưng nhận ra Thôi Linh đều là quản lý ký túc xá, phụ trách một khu nhà khác, vỗ vỗ ngực: “Cô sao hơn nửa đêm ở đây giặt quần áo, dọa tôi sợ nhảy dựng.”

Nói xong tùy tiện liếc cô một cái, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, ở dưới ánh đèn tỏ ra tái nhợt, bởi vì buồn đi vệ sinh, cũng không kịp nhìn nhiều, trực tiếp chui vào trong WC.

Thời điểm đi vệ sinh, Trương Hỉ càng nghĩ càng có chút không thích hợp, vừa rồi mình tùy tiện liếc một cái, chưa thấy rõ, hiện tại cẩn thận nghĩ, người kia tựa như không phải Thôi Linh? 

Hơn nữa, có quần áo gì cần thiết hơn nửa đêm đi giặt?

Một tia sợ hãi từ trong lòng của cô xẹt qua.

Cô xách quần lên, đi ra khỏi WC. 

Thôi Linh còn ở nơi đó cúi đầu giặt đồ.

Trương Hỉ hướng bóng lưng của cô ấy gọi thêm một tiếng: “Thôi Linh?”

Thôi Linh tựa như chưa nghe thấy. 

“Thôi Linh cô làm sao vậy.” Trương Hỉ đi qua, muốn nhìn mặt của cô ấy, kết quả phát hiện tóc cô ấy buông xuống dưới, đem mặt che khuất.

Trương Hỉ đưa tay đi vén tóc cô ấy, bàn tay đến trước mặt cô ấy, dừng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi, sợ nhìn thấy không phải gương mặt quen thuộc kia.

Lúc này, Thôi Linh cũng ngừng động tác giặt đồ, đột nhiên nói: “Cô có phải muốn nhìn mặt của tôi hay không.” 

Thanh âm sâu thẳm, không giống thanh âm bình thường của cô.