“Hắn chỉ có thể nhớ trên người mình vốn không có con côn trùng buồn nôn kia, về sau cũng không biết ai đặt côn trùng lên trên người hắn, còn lại không nhớ gì cả.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, nói: “Vậy thật lạ, bọn em đã kiểm tra côn trùng kia chưa?”
“Kiểm rồi, hẳn là một loại sát hoặc là cổ trùng gì đó. Bọn em không dò rõ, em và sư phụ thử đem trên thân A Ngốc xuống, kết quả A Ngốc đau đến chết đi sống lại, xúc giác côn trùng và giác hút của nó đều cắm sâu vào trong thân thể hắn, tựa hồ hợp thành một thể, bọn em cũng không dám làm loạn, thúc thủ vô sách, cho nên mới tìm anh. Anh xem có cách nào không?”
Nàng nói nhiều như vậy, lúc đầu chờ nghe ý kiến Diệp Thiếu Dương, kết quả Diệp Thiếu Dương cơ hồ không nghe thấy nàng nói, chỉ nghe được hai chữ “A Ngốc”, hỏi: “Hắn tên là A Ngốc?”
“Là em đặt cho hắn, cũng nên có cái xưng hô, mà gọi hắn A Ngốc, hắn rất vui vẻ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày: “Diệp Thiếu Dương, em đang nói chính sự với anh!”
“Biết rồi biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương nói: “Bất quá anh cũng chưa từng thấy qua loại tình huống này, để anh kêu Quách sư huynh tới, ổng kiến thức rộng rãi.”
Nhuế Lãnh Ngọc biểu thị đồng ý.
Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho Lão Quách, Lão Quách hôm qua bận đến tối mịt mới về, đang ngủ nướng, kêu y từ trong xuân mộng dậy, Diệp Thiếu Dương cũng hơi ngượng ngùng, dù sao mình cũng không phải Lưu Minh, không có tiền cho y.
Lão Quách nghe đại khái, oán trách hai câu, hỏi: “Đệ có nấu cơm không?”
“Không có, đệ không có nấu, gọi thức ăn ngoài vậy.”
“Làm hai lạng đầu vịt ướp cay đi.”
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian trên điện thoại di động, thở dài.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao vậy, anh có việc?”
Diệp Thiếu Dương đáng thương lấy ra hai tấm vé xem phim, nói: “Cái này có thể dời lịch lại không?”
Nhuế Lãnh Ngọc tiếp nhận đi xem xét, nói: ” Fantastic Beasts and Where to Find Them, phim này nghe nói không tệ, xem như tiền truyện của Harry Potter, em tưởng anh ở đây vội vàng bắt quỷ, không nghĩ tới anh còn mua vé xem phim.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nào có, đây là Tuyết Kỳ mua cho anh.”
“Sao anh không đi xem với cô ấy?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Em biết rõ còn hỏi anh, anh với cô ấy sao đi xem chung được.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, từ trên bàn trà cầm lấy bó hoa của Diệp Thiếu Dương, ngửi một chút, nói: “Tặng hoa cũng là chủ ý của Tuyết Kỳ?”
Diệp Thiếu Dương đành phải ừ thẳng thắn.
“Còn thứ gì nữa phải không?” Nhuế Lãnh Ngọc vươn tay.
Diệp Thiếu Dương bèn đưa ra chiếc nhẫn.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy là nhẫn bạch kim, sửng sốt một chút, nói: “Anh định cầu hôn?”
“Không không, chỉ là tặng quà cho em mà thôi!” Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tiếc nhỉ, nếu anh cầu hôn, nói không chừng em sẽ đồng ý.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: “Ớ… Vậy, anh còn cơ hội không?”
“Anh cũng bảo không phải rồi, vậy thì không phải, tương lai hẵng nói sau.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác nàng nhất định là đang lừa mình.
Nhuế Lãnh Ngọc cầm chiếc nhẫn trong tay, giơ năm ngón tay lên, nói: “Anh hi vọng em đeo trên ngón nào?”
Diệp Thiếu Dương sững sờ, nói: “Em còn hỏi anh?”
Nhuế Lãnh Ngọc im lặng, trực tiếp đeo chiếc nhẫn lên trên ngón giữa.
“Còn gì nữa không?”
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, đưa trang sức lần trước mua mười đồng tại quán ven đường cho nàng. Dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn thành thật khai báo lai lịch.
Dây chuyền, vòng tay và kẹp tóc, tổng cộng hết mười đồng.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, không nói gì, đem ba món đồ vật bỏ vào trong xách tay.
Lúc này trong phòng tắm truyền đến một tiếng than nhẹ, hai người nhìn thoáng qua, đi tới.
Là “A Ngốc” tỉnh, đầu ngả vào thành bồn, y trông thấy Diệp Thiếu Dương, nghiêng đầu đánh giá hắn một hồi, thần sắc có chút si ngốc, sau đó nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức liền cười, kêu lên: “Lãnh Ngọc.”
Thanh âm của hắn rất thấp, rất có từ tính, nhìn như vậy lại rất anh tuấn, nếu như bỏ qua kìm trùng trên ngực.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút khó chịu, ngồi vào bên trên bồn tắm, nhìn thân thể của hắn, hỏi: “Thân thể ngươi vì sao lại nổi bong bóng?”
A Ngốc không để ý tới hắn.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “A Ngốc, anh ấy là Diệp Thiếu Dương, là Thiên Sư Mao Sơn, có thể giúp ngươi.”
A Ngốc “A” một tiếng, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Nhuế Lãnh Ngọc, ánh mắt rất ôn hòa, ngược lại không có tà niệm, có điểm giống như hài tử trông thấy mẫu thân.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Diệp Thiếu Dương giải thích: “Hắn biết là em cứu hắn, mấy ngày nay em lại đang chiếu cố hắn, cho nên hắn rất thân với em, có chút ngại với người khác.”
Diệp Thiếu Dương nhìn qua áo sơmi A Ngốc, phía trên túi có một cái logo, nói: “Đây là ANTA hay là LINING, hắn vẫn luôn mặc cái này sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Dĩ nhiên không phải, lúc bọn em cứu hắn, toàn thân hắn đều ngâm trong nước, về sau tắm rửa sạch sẽ, em mới mua cho hắn quần áo.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Em mặc đồ cho hắn?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh có ý gì?”
“Anh giận.”
Nhuế Lãnh Ngọc bị tính trẻ con của hắn chọc cười, nói: “Em là con gái làm sao có thể mặc quần áo cho người ta, lại nói em không giỏi hầu hạ đâu, đều là sư đệ em làm thay.”
“Em có sư đệ từ lúc nào?”
p/s: Thanh niên ghen nhất hệ mặt trời =))
“Sư phụ em có hơn mấy chục ký danh đệ tử, còn nhập thất chỉ có em và sư huynh.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới tiêu tan tức giận.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh xem phía sau lưng của hắn xem, trên mặt có một đồ hình, không biết anh có biết hay không.” Sau đó ôn nhu nói A Ngốc nằm xuống.
A Ngốc rất nghe lời nàng, trở mình trong nước, Diệp Thiếu Dương đem áo sơmi hắn lột xuống, nhìn một cái, lông mày lập tức nhíu lại.
Giữa lưng A Ngốc có một hoa văn hình thú mọc cánh, hai cánh vừa vặn phân biệt ở hai bên xương bả vai hắn, hắn giang hai cánh tay nằm sấp, đôi cánh này thật giống như đang giương ra.
Toàn bộ màu lót hình xăm là màu trắng, ẩn ẩn hiện ra một vòng huyết sắc, đường cong cực kì mềm mại.
Kỳ Lân!
Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhìn ra lai lịch Thần thú này.
Xích lại gần nhìn, nhịn không được đưa thay sờ sờ, phát hiện da của hắn phi thường bóng loáng, đồ hình Kỳ Lân dưới làn da cho người ta một loại cảm giác không phải hình xăm, mà là sinh ra từ trong hắn.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Bối cảnh người này, tuyệt đối không đơn giản!”
“Anh nói sao?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào đôi cánh Kỳ Lân sinh động như thật, nói: “Kỳ Lân không cánh. Tại dân gian, bất kỳ hình Kỳ Lân gì cũng khó có cánh, bởi vì trong mắt người bình thường, Kỳ Lân luôn luôn là loài không có cánh.” ”Được!”. Diệp Thiếu Dương bĩu môi: “Tên kia, lúc hắn thanh tỉnh, chưa hề nói lai lịch của mình?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu: “Hắn thần trí có chút không rõ, năng lực ngôn ngữ vẫn có, nhưng nói hắn cái gì hắn cũng quên, ngay cả mình là ai cũng quên.”
“Hắn chỉ có thể nhớ trên người mình vốn không có con côn trùng buồn nôn kia, về sau cũng không biết ai đặt côn trùng lên trên người hắn, còn lại không nhớ gì cả.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, nói: “Vậy thật lạ, bọn em đã kiểm tra côn trùng kia chưa?”
“Kiểm rồi, hẳn là một loại sát hoặc là cổ trùng gì đó. Bọn em không dò rõ, em và sư phụ thử đem trên thân A Ngốc xuống, kết quả A Ngốc đau đến chết đi sống lại, xúc giác côn trùng và giác hút của nó đều cắm sâu vào trong thân thể hắn, tựa hồ hợp thành một thể, bọn em cũng không dám làm loạn, thúc thủ vô sách, cho nên mới tìm anh. Anh xem có cách nào không?”
Nàng nói nhiều như vậy, lúc đầu chờ nghe ý kiến Diệp Thiếu Dương, kết quả Diệp Thiếu Dương cơ hồ không nghe thấy nàng nói, chỉ nghe được hai chữ “A Ngốc”, hỏi: “Hắn tên là A Ngốc?”
“Là em đặt cho hắn, cũng nên có cái xưng hô, mà gọi hắn A Ngốc, hắn rất vui vẻ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày: “Diệp Thiếu Dương, em đang nói chính sự với anh!”
“Biết rồi biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương nói: “Bất quá anh cũng chưa từng thấy qua loại tình huống này, để anh kêu Quách sư huynh tới, ổng kiến thức rộng rãi.”
Nhuế Lãnh Ngọc biểu thị đồng ý.
Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho Lão Quách, Lão Quách hôm qua bận đến tối mịt mới về, đang ngủ nướng, kêu y từ trong xuân mộng dậy, Diệp Thiếu Dương cũng hơi ngượng ngùng, dù sao mình cũng không phải Lưu Minh, không có tiền cho y.
Lão Quách nghe đại khái, oán trách hai câu, hỏi: “Đệ có nấu cơm không?”
“Không có, đệ không có nấu, gọi thức ăn ngoài vậy.”
“Làm hai lạng đầu vịt ướp cay đi.”
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian trên điện thoại di động, thở dài.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao vậy, anh có việc?”
Diệp Thiếu Dương đáng thương lấy ra hai tấm vé xem phim, nói: “Cái này có thể dời lịch lại không?”
Nhuế Lãnh Ngọc tiếp nhận đi xem xét, nói: ” Fantastic Beasts and Where to Find Them, phim này nghe nói không tệ, xem như tiền truyện của Harry Potter, em tưởng anh ở đây vội vàng bắt quỷ, không nghĩ tới anh còn mua vé xem phim.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nào có, đây là Tuyết Kỳ mua cho anh.”
“Sao anh không đi xem với cô ấy?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Em biết rõ còn hỏi anh, anh với cô ấy sao đi xem chung được.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, từ trên bàn trà cầm lấy bó hoa của Diệp Thiếu Dương, ngửi một chút, nói: “Tặng hoa cũng là chủ ý của Tuyết Kỳ?”
Diệp Thiếu Dương đành phải ừ thẳng thắn.
“Còn thứ gì nữa phải không?” Nhuế Lãnh Ngọc vươn tay.
Diệp Thiếu Dương bèn đưa ra chiếc nhẫn.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy là nhẫn bạch kim, sửng sốt một chút, nói: “Anh định cầu hôn?”
“Không không, chỉ là tặng quà cho em mà thôi!” Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tiếc nhỉ, nếu anh cầu hôn, nói không chừng em sẽ đồng ý.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: “Ớ… Vậy, anh còn cơ hội không?”
“Anh cũng bảo không phải rồi, vậy thì không phải, tương lai hẵng nói sau.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác nàng nhất định là đang lừa mình.
Nhuế Lãnh Ngọc cầm chiếc nhẫn trong tay, giơ năm ngón tay lên, nói: “Anh hi vọng em đeo trên ngón nào?”
Diệp Thiếu Dương sững sờ, nói: “Em còn hỏi anh?”
Nhuế Lãnh Ngọc im lặng, trực tiếp đeo chiếc nhẫn lên trên ngón giữa.
“Còn gì nữa không?”
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, đưa trang sức lần trước mua mười đồng tại quán ven đường cho nàng. Dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn thành thật khai báo lai lịch.
Dây chuyền, vòng tay và kẹp tóc, tổng cộng hết mười đồng.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, không nói gì, đem ba món đồ vật bỏ vào trong xách tay.
Lúc này trong phòng tắm truyền đến một tiếng than nhẹ, hai người nhìn thoáng qua, đi tới.
Là “A Ngốc” tỉnh, đầu ngả vào thành bồn, y trông thấy Diệp Thiếu Dương, nghiêng đầu đánh giá hắn một hồi, thần sắc có chút si ngốc, sau đó nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức liền cười, kêu lên: “Lãnh Ngọc.”
Thanh âm của hắn rất thấp, rất có từ tính, nhìn như vậy lại rất anh tuấn, nếu như bỏ qua kìm trùng trên ngực.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút khó chịu, ngồi vào bên trên bồn tắm, nhìn thân thể của hắn, hỏi: “Thân thể ngươi vì sao lại nổi bong bóng?”
A Ngốc không để ý tới hắn.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “A Ngốc, anh ấy là Diệp Thiếu Dương, là Thiên Sư Mao Sơn, có thể giúp ngươi.”
A Ngốc “A” một tiếng, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Nhuế Lãnh Ngọc, ánh mắt rất ôn hòa, ngược lại không có tà niệm, có điểm giống như hài tử trông thấy mẫu thân.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Diệp Thiếu Dương giải thích: “Hắn biết là em cứu hắn, mấy ngày nay em lại đang chiếu cố hắn, cho nên hắn rất thân với em, có chút ngại với người khác.”
Diệp Thiếu Dương nhìn qua áo sơmi A Ngốc, phía trên túi có một cái logo, nói: “Đây là ANTA hay là LINING, hắn vẫn luôn mặc cái này sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Dĩ nhiên không phải, lúc bọn em cứu hắn, toàn thân hắn đều ngâm trong nước, về sau tắm rửa sạch sẽ, em mới mua cho hắn quần áo.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Em mặc đồ cho hắn?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh có ý gì?”
“Anh giận.”
Nhuế Lãnh Ngọc bị tính trẻ con của hắn chọc cười, nói: “Em là con gái làm sao có thể mặc quần áo cho người ta, lại nói em không giỏi hầu hạ đâu, đều là sư đệ em làm thay.”
“Em có sư đệ từ lúc nào?”
p/s: Thanh niên ghen nhất hệ mặt trời =))
“Sư phụ em có hơn mấy chục ký danh đệ tử, còn nhập thất chỉ có em và sư huynh.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới tiêu tan tức giận.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh xem phía sau lưng của hắn xem, trên mặt có một đồ hình, không biết anh có biết hay không.” Sau đó ôn nhu nói A Ngốc nằm xuống.
A Ngốc rất nghe lời nàng, trở mình trong nước, Diệp Thiếu Dương đem áo sơmi hắn lột xuống, nhìn một cái, lông mày lập tức nhíu lại.
Giữa lưng A Ngốc có một hoa văn hình thú mọc cánh, hai cánh vừa vặn phân biệt ở hai bên xương bả vai hắn, hắn giang hai cánh tay nằm sấp, đôi cánh này thật giống như đang giương ra.
Toàn bộ màu lót hình xăm là màu trắng, ẩn ẩn hiện ra một vòng huyết sắc, đường cong cực kì mềm mại.
Kỳ Lân!
Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhìn ra lai lịch Thần thú này.
Xích lại gần nhìn, nhịn không được đưa thay sờ sờ, phát hiện da của hắn phi thường bóng loáng, đồ hình Kỳ Lân dưới làn da cho người ta một loại cảm giác không phải hình xăm, mà là sinh ra từ trong hắn.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Bối cảnh người này, tuyệt đối không đơn giản!”
“Anh nói sao?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào đôi cánh Kỳ Lân sinh động như thật, nói: “Kỳ Lân không cánh. Tại dân gian, bất kỳ hình Kỳ Lân gì cũng khó có cánh, bởi vì trong mắt người bình thường, Kỳ Lân luôn luôn là loài không có cánh.”