Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1565: Pháp Sư Làm Màu (2)



Lâm Tâm Sinh nghe vậy liền gật đầu nói: “Thà thiếu chứ không ẩu, có loại người này trong đội ngũ, rất có thể cuối cùng không phải hỗ trợ mà là gây ra chuyện.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Mà hai tên này căn bản không phải đến giúp đỡ, mà tới tìm ta để giả đấu pháp, không thể cho bọn hắn cơ hội.”

Lý Lâm Lâm cười nói: “Ha ha, vậy là ta nghĩ sai rồi, lúc đầu ta còn tưởng rằng bởi vì ngươi không quen bọn hắn, thấy bọn hắn lợi hại quá nên sợ bị đoạt mất danh tiếng.”

“Ta cũng không có nông cạn như thế.” Ở trước mặt người mình, Diệp Thiếu Dương bắt đầu trở nên đắc chí, không giống như phong phạm khi nãy lúc nào, cười hắc hắc nói, “Người có thể cướp danh tiếng của ta còn chưa có xuất thế đâu.”

Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi nói: “Không phải là chưa xuất thế, mà là đã chết.”

“Ách, em nói là… Đạo Phong? Thôi đi, ta coi huynh ấy là người một nhà, kinh thường cùng huynh ấy tranh đoạt.”

Nói xong sợ bị nàng phản bác, lập tức khoát tay áo nói: “Nói chính sự, việc mà cái tên họ Dương kia nói, các ngươi thấy có tin được không?”

“Tên khốn này không phải là người tốt lành gì, phải đề phòng hắn mới được, tuy nhiên hắn cũng không dám dối gạt gì việc này đâu.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Đến lúc hành động thì Thiếu Dương, chính anh đi đi, chúng em ở bên ngoài thủ hộ, miễn cho người ngoài ý muốn bước vào.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp ứng, nghĩ đến nếu như Dương Thần Vũ thật sự có biện pháp tiến vào không gian giam cầm kia thì coi như cũng giúp mình giải quyết một khó khăn không nhỏ, trong lòng hơi nhẹ nhõm đi đôi chút.

Giữa trưa, Trương Tiểu Nhị mời ăn cơm, sau đó Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm muốn đi xem tình hình của trường học một chút, Diệp Thiếu Dương mang bọn họ tới.

Chanh Tử và Tiểu Bạch nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức nài nĩ nàng dẫn các cô đi dạo phố.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Thiếu Dương, vừa đúng lúc hai người quân sư tới thay ca, em dẫn bọn họ đi dạo chơi một chút, em cũng muốn mua cho A Ngốc mấy bộ quần áo, hắn mặc quần áo của anh không hợp lắm.”

Nói xong nhìn sang hướng của A Ngốc. Bởi vì toàn bộ mọi người đều đi khỏi nhà cho nên Nhuế Lãnh Ngọc không yên lòng để A Ngốc ở nhà một mình, cũng mang hắn đến.

“A Ngốc, ta dẫn ngươi đi mua quần áo, ngươi có đi hay không, A Ngốc ngươi nhìn cái gì đấy?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn A Ngốc, hiếu kì hỏi.

Từ sau khi tiến vào trong độc chướng của Học Viện Ngoại Ngữ, biểu hiện của A Ngốc vẫn luôn rất kỳ quái, hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng hỏi hắn tìm cái gì thì hắn cũng không nói rõ.

A Ngốc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói, “Mua quần áo.”

Diệp Thiếu Dương mới nói: “Vậy các em đi đi, anh ở đây chút nữa.”

Chanh Tử và Tiểu Bạch cao hứng nhảy dựng lên, mỗi người kéo một cánh tay của Nhuế Lãnh Ngọc.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên gọi Tiểu Bạch lại, nhét một vật vào trong tay cô rồi nói: “Đạo Phong kêu ta đưa ngươi.”

Tiểu Bạch giật mình, mở bàn tay ra xem xét, là viên Huyết Bồ Đề kia.

“Lúc luyện dược chỉ lấy đi dược tính, vật này vẫn còn rất tốt, ngươi mang theo bên người có thể giúp tu luyện. Lần trước gặp Đạo Phong, huynh ấy cố ý kêu ta giao cái này cho ngươi, nói là đưa ngươi lễ vật.”

“Đưa cho tôi… lễ vật.”

Tiểu Bạch nhìn Huyết Bồ Đề trong tay, giật mình lo lắng hồi lâu, ngẩng đầu nói: “Lão Đại, lần sau ngài gặp Đạo Phong thì nói cho hắn biết, giúp tôi tạ ơn hắn, ta nhất định sẽ dùng sinh mệnh để giữ gìn nó.”

Diệp Thiếu Dương nhướng mắt nói: “Một viên Huyết Bồ Đề mà thôi, người buồn nôn như vậy làm gì!”

Tiểu Bạch không nói thêm gì, lôi kéo Nhuế Lãnh Ngọc rời đi.

Diệp Thiếu Dương nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ này có phải xem nhiều phim cổ trang nên đầu óc hỏng rồi không.”

Lý Lâm Lâm nói: “Rõ ràng là nàng đang tư xuân.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, không thể nào! Tiểu Bạch… Thích Đạo Phong?????

Cẩn thần nhớ lại nhất cử nhất động của cô, khiếp sợ phát hiện việc này rất có thể là thật!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ tới Tiểu Thanh còn ở đây, vội hỏi hắn: “Ngươi có biết hay không?”

Tiểu Thanh nhún nhún vai, cười khổ đi qua đi lại.

“Hừ, ngươi làm anh mà mặc kệ không quản sao?”

“Làm sao mà quản được chuyện này, nó không kể cho tôi nghe, tuy nhiên đây cũng chỉ là loại sùng bái đối với Đạo Phong mà thôi, nó rất rõ ràng là mình với Đạo Phong không có bất kỳ khả năng nào, ngài cứ để nó đơn phương một thời gian đi, có lẽ không sao đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy mới thoáng yên tâm, cảm khái nói: “Đứa nhỏ này trưởng thành sớm thật, tâm trí mới như đứa trẻ mười mấy tuổi mà đã tư xuân rồi.”

Tiểu Thanh lại hỏi: “Lão đại, ngài bây giờ đang rảnh hả?”

“Ừ, sao?”

“Gần đây tôi được học một chút quỷ thuật pháp môn tu luyện của một vị đạo môn âm quan, có điều tu vi của hắn cũng có hạn, hiểu không được nhiều, sau khi tôi tu luyện cũng có một ít hoang mang không người giải đáp, vừa đúng lúc hôm nay gặp được ngài, ngài nếu có rảnh rỗi thì giúp tôi chỉ điểm một chút nhé.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong rất là cao hứng, “Ngươi có thể tu luyện quỷ thuật chứng tỏ đã có đạo tâm cơ bản, đây chính là đạo. Quỷ thuật và đạo thuậ nhân gian đều là một, là hai mặt Âm Dương.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, đặt ở trên ngón tay cái, nhẹ nhàng bắn ra, sau đó hai tay bóp quyết, rất mực khiêm tốn, chỉ tay vẽ một vòng cương khí, hóa thành hai đạo.

“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, chư bàn diệu pháp, tiện thị âm dương.”

*Tạm dịch: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nhiều loại diệu pháp, chính âm dương.

Hai tay Diệp Thiếu Dương chuyển động thật nhanh, đồng tiền Ngũ Đế trong lòng bàn tay bị hai cỗ khí tức bao quanh, nhìn thì thấy vận hành theo hai phương hướng ngược nhau, nhưng lại là một cố lực lượng đồng nhất, huyền diệu vô cùng, đồng tiền Ngũ Đế không ngừng hoán đổi hai mặt, lên xuống theo sự quan sát của Tiểu Thanh, cuối cùng nối liền thành một khoản, không phân ra hai mặt chính phản nào.

Bọn người Lâm Tam Sinh đứng một bên nhìn Diệp Thiếu Dương dùng đồng tiền Ngũ Đế để diễn tả pháp tướng đều sợ ngây người.

“Pháp lực của Thiếu Dương lại nâng cao rồi.” Lâm Tam Sinh không khỏi cảm thán.

Lý Lâm Lâm nói: “Không chỉ pháp thuật, mà đạo tâm của hắn cũng thật vững, ta cảm giác có thể so sánh được với sư phụ.”

Lâm Tam Sinh gật gật đầu.

Hai người đều tu luyện đạo thuật quỷ môn, nhìn một hồi không nhịn được đi theo động tác của hắn, đẩy hai tay lên, cuối cùng hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra…

Mộc Tử đứng ở đằng xa cũng đang lẳng lặng nhìn qua bên này, hồi lâu cũng không hề động đậy.

Đột nhiên lại có một âm thanh cảm khái phát ra từ đáy lòng: “Đã lâu rồi không có giao thủ, không nghĩ tới thực lực của tiểu tử này lại tăng lên không ít, đơn đấu ta không phải là đối thủ của hắn, may mà còn có vật thay thế, có thể để lão phu tạm thời dung thân, cũng có chút thời gian làm việc khác…”

Mộc Tử ý thức được bên trong cơ thể có âm thanh, nhưng lúc nghiêm túc cảm nhận lại hoàn toàn không nghe được gì.

“A Ngốc, cái này thế nào?”

Nhuế Lãnh Ngọc cầm một bộ quần áo ướm lên người A Ngốc.

“Đẹp mắt.”

“Sao bộ nào ngươi cũng nói đẹp mắt thế?”

“Bởi vì nhìn rất đẹp.”

Nhuế Lãnh Ngọc không nhìn bộ quần áo nữa mà nhìn hắn, phát hiện hắn đang xuất thần nhìn mình chằm chằm, trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói: “Là quần áo đẹp mắt hay là ta đẹp lắm!” Lâm Tâm Sinh nghe vậy liền gật đầu nói: “Thà thiếu chứ không ẩu, có loại người này trong đội ngũ, rất có thể cuối cùng không phải hỗ trợ mà là gây ra chuyện.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Mà hai tên này căn bản không phải đến giúp đỡ, mà tới tìm ta để giả đấu pháp, không thể cho bọn hắn cơ hội.”

Lý Lâm Lâm cười nói: “Ha ha, vậy là ta nghĩ sai rồi, lúc đầu ta còn tưởng rằng bởi vì ngươi không quen bọn hắn, thấy bọn hắn lợi hại quá nên sợ bị đoạt mất danh tiếng.”

“Ta cũng không có nông cạn như thế.” Ở trước mặt người mình, Diệp Thiếu Dương bắt đầu trở nên đắc chí, không giống như phong phạm khi nãy lúc nào, cười hắc hắc nói, “Người có thể cướp danh tiếng của ta còn chưa có xuất thế đâu.”

Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi nói: “Không phải là chưa xuất thế, mà là đã chết.”

“Ách, em nói là… Đạo Phong? Thôi đi, ta coi huynh ấy là người một nhà, kinh thường cùng huynh ấy tranh đoạt.”

Nói xong sợ bị nàng phản bác, lập tức khoát tay áo nói: “Nói chính sự, việc mà cái tên họ Dương kia nói, các ngươi thấy có tin được không?”

“Tên khốn này không phải là người tốt lành gì, phải đề phòng hắn mới được, tuy nhiên hắn cũng không dám dối gạt gì việc này đâu.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Đến lúc hành động thì Thiếu Dương, chính anh đi đi, chúng em ở bên ngoài thủ hộ, miễn cho người ngoài ý muốn bước vào.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp ứng, nghĩ đến nếu như Dương Thần Vũ thật sự có biện pháp tiến vào không gian giam cầm kia thì coi như cũng giúp mình giải quyết một khó khăn không nhỏ, trong lòng hơi nhẹ nhõm đi đôi chút.

Giữa trưa, Trương Tiểu Nhị mời ăn cơm, sau đó Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm muốn đi xem tình hình của trường học một chút, Diệp Thiếu Dương mang bọn họ tới.

Chanh Tử và Tiểu Bạch nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức nài nĩ nàng dẫn các cô đi dạo phố.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Thiếu Dương, vừa đúng lúc hai người quân sư tới thay ca, em dẫn bọn họ đi dạo chơi một chút, em cũng muốn mua cho A Ngốc mấy bộ quần áo, hắn mặc quần áo của anh không hợp lắm.”

Nói xong nhìn sang hướng của A Ngốc. Bởi vì toàn bộ mọi người đều đi khỏi nhà cho nên Nhuế Lãnh Ngọc không yên lòng để A Ngốc ở nhà một mình, cũng mang hắn đến.

“A Ngốc, ta dẫn ngươi đi mua quần áo, ngươi có đi hay không, A Ngốc ngươi nhìn cái gì đấy?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn A Ngốc, hiếu kì hỏi.

Từ sau khi tiến vào trong độc chướng của Học Viện Ngoại Ngữ, biểu hiện của A Ngốc vẫn luôn rất kỳ quái, hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng hỏi hắn tìm cái gì thì hắn cũng không nói rõ.

A Ngốc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói, “Mua quần áo.”

Diệp Thiếu Dương mới nói: “Vậy các em đi đi, anh ở đây chút nữa.”

Chanh Tử và Tiểu Bạch cao hứng nhảy dựng lên, mỗi người kéo một cánh tay của Nhuế Lãnh Ngọc.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên gọi Tiểu Bạch lại, nhét một vật vào trong tay cô rồi nói: “Đạo Phong kêu ta đưa ngươi.”

Tiểu Bạch giật mình, mở bàn tay ra xem xét, là viên Huyết Bồ Đề kia.

“Lúc luyện dược chỉ lấy đi dược tính, vật này vẫn còn rất tốt, ngươi mang theo bên người có thể giúp tu luyện. Lần trước gặp Đạo Phong, huynh ấy cố ý kêu ta giao cái này cho ngươi, nói là đưa ngươi lễ vật.”

“Đưa cho tôi… lễ vật.”

Tiểu Bạch nhìn Huyết Bồ Đề trong tay, giật mình lo lắng hồi lâu, ngẩng đầu nói: “Lão Đại, lần sau ngài gặp Đạo Phong thì nói cho hắn biết, giúp tôi tạ ơn hắn, ta nhất định sẽ dùng sinh mệnh để giữ gìn nó.”

Diệp Thiếu Dương nhướng mắt nói: “Một viên Huyết Bồ Đề mà thôi, người buồn nôn như vậy làm gì!”

Tiểu Bạch không nói thêm gì, lôi kéo Nhuế Lãnh Ngọc rời đi.

Diệp Thiếu Dương nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ này có phải xem nhiều phim cổ trang nên đầu óc hỏng rồi không.”

Lý Lâm Lâm nói: “Rõ ràng là nàng đang tư xuân.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, không thể nào! Tiểu Bạch… Thích Đạo Phong?????

Cẩn thần nhớ lại nhất cử nhất động của cô, khiếp sợ phát hiện việc này rất có thể là thật!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ tới Tiểu Thanh còn ở đây, vội hỏi hắn: “Ngươi có biết hay không?”

Tiểu Thanh nhún nhún vai, cười khổ đi qua đi lại.

“Hừ, ngươi làm anh mà mặc kệ không quản sao?”

“Làm sao mà quản được chuyện này, nó không kể cho tôi nghe, tuy nhiên đây cũng chỉ là loại sùng bái đối với Đạo Phong mà thôi, nó rất rõ ràng là mình với Đạo Phong không có bất kỳ khả năng nào, ngài cứ để nó đơn phương một thời gian đi, có lẽ không sao đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy mới thoáng yên tâm, cảm khái nói: “Đứa nhỏ này trưởng thành sớm thật, tâm trí mới như đứa trẻ mười mấy tuổi mà đã tư xuân rồi.”

Tiểu Thanh lại hỏi: “Lão đại, ngài bây giờ đang rảnh hả?”

“Ừ, sao?”

“Gần đây tôi được học một chút quỷ thuật pháp môn tu luyện của một vị đạo môn âm quan, có điều tu vi của hắn cũng có hạn, hiểu không được nhiều, sau khi tôi tu luyện cũng có một ít hoang mang không người giải đáp, vừa đúng lúc hôm nay gặp được ngài, ngài nếu có rảnh rỗi thì giúp tôi chỉ điểm một chút nhé.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong rất là cao hứng, “Ngươi có thể tu luyện quỷ thuật chứng tỏ đã có đạo tâm cơ bản, đây chính là đạo. Quỷ thuật và đạo thuậ nhân gian đều là một, là hai mặt Âm Dương.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, đặt ở trên ngón tay cái, nhẹ nhàng bắn ra, sau đó hai tay bóp quyết, rất mực khiêm tốn, chỉ tay vẽ một vòng cương khí, hóa thành hai đạo.

“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, chư bàn diệu pháp, tiện thị âm dương.”

*Tạm dịch: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nhiều loại diệu pháp, chính âm dương.

Hai tay Diệp Thiếu Dương chuyển động thật nhanh, đồng tiền Ngũ Đế trong lòng bàn tay bị hai cỗ khí tức bao quanh, nhìn thì thấy vận hành theo hai phương hướng ngược nhau, nhưng lại là một cố lực lượng đồng nhất, huyền diệu vô cùng, đồng tiền Ngũ Đế không ngừng hoán đổi hai mặt, lên xuống theo sự quan sát của Tiểu Thanh, cuối cùng nối liền thành một khoản, không phân ra hai mặt chính phản nào.

Bọn người Lâm Tam Sinh đứng một bên nhìn Diệp Thiếu Dương dùng đồng tiền Ngũ Đế để diễn tả pháp tướng đều sợ ngây người.

“Pháp lực của Thiếu Dương lại nâng cao rồi.” Lâm Tam Sinh không khỏi cảm thán.

Lý Lâm Lâm nói: “Không chỉ pháp thuật, mà đạo tâm của hắn cũng thật vững, ta cảm giác có thể so sánh được với sư phụ.”

Lâm Tam Sinh gật gật đầu.

Hai người đều tu luyện đạo thuật quỷ môn, nhìn một hồi không nhịn được đi theo động tác của hắn, đẩy hai tay lên, cuối cùng hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra…

Mộc Tử đứng ở đằng xa cũng đang lẳng lặng nhìn qua bên này, hồi lâu cũng không hề động đậy.

Đột nhiên lại có một âm thanh cảm khái phát ra từ đáy lòng: “Đã lâu rồi không có giao thủ, không nghĩ tới thực lực của tiểu tử này lại tăng lên không ít, đơn đấu ta không phải là đối thủ của hắn, may mà còn có vật thay thế, có thể để lão phu tạm thời dung thân, cũng có chút thời gian làm việc khác…”

Mộc Tử ý thức được bên trong cơ thể có âm thanh, nhưng lúc nghiêm túc cảm nhận lại hoàn toàn không nghe được gì.

“A Ngốc, cái này thế nào?”

Nhuế Lãnh Ngọc cầm một bộ quần áo ướm lên người A Ngốc.

“Đẹp mắt.”

“Sao bộ nào ngươi cũng nói đẹp mắt thế?”

“Bởi vì nhìn rất đẹp.”

Nhuế Lãnh Ngọc không nhìn bộ quần áo nữa mà nhìn hắn, phát hiện hắn đang xuất thần nhìn mình chằm chằm, trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói: “Là quần áo đẹp mắt hay là ta đẹp lắm!”