Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1573: Tìm Kiếm Đặng Tuệ (1)



Theo sự di chuyển không ngừng của hai người, tia lửa phát ra càng ngày càng nhiều, đi theo quỷ đạo ngón tay của hai người bọn họ, tạo thành một vòng lửa lớn, nhìn giống như pháo hoa, ở giữa là một vòng xoáy.

“Diệp Thiên Sư, ngài mai vào đi.” Dương Thần Vũ kết ấn tác pháp, cố hết sức nói.

Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nhẹ gật đầu, Nhuế Lãnh Ngọc cũng gật đầu đáp lại, ánh mắt truyền đến ý tứ mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.

Diệp Thiếu Dương kéo một cánh tay của Lưu Minh, nhanh chóng xông vào bên trong vòng xoáy.

Một trận đảo lộn đến trời đất mù mịt, dường như ngã vào không gian thời gian bên trong đường hầm…

Đợi tới khi hai người chạm chân xuống đất thì cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, phát hiện dưới chân mình là đất xi măng, quay đầu nhìn lại, sắc mặt tái lại: Mình không phải đứng trên mặt đất mà là đứng ở sân thượng của một tòa lầu!

Ở sau lưng mình là vòng tròn phát ra tia lửa, ở giữa là một màn sương đen đang không ngừng xoáy tròn.

“Diệp tiên sinh, chúng ta đã vào trong rồi sao?” Lưu Minh đứng ở cạnh cửa ra vào, run rẩy hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới ông, đi dạo một vòng, phát hiện đang đứng ở một tòa nhà có bốn tầng, không có bất kỳ lối nào để đi xuống, ngay cả cửa thông gió cũng không có.

“Diệp tiên sinh, làm sao bây giờ, chúng ta có gặp nguy hiểm gì hay không?” Lưu Minh đi tới, lo lắng mà hỏi.

“Chớ quấy rầy.” Diệp Thiếu Dương nhìn bốn bề, không phát hiện được đầu mối gì, kéo Lưu Minh qua, “Ông là hiệu trưởng, ông quen thuộc chỗ này hơn so với ta, ông mau xác định vị trí của chúng ta xem.”

Lưu Minh vịn tay vào lan can, nhìn trái nhìn phải. Trời tối tăm mờ mịt nhưng không ảnh hưởng tới tầm mắt.

Lưu Minh nhìn một hồi rồi nói: “Đây là góc Tây Bắc của trường học, không sai, là nơi này, khu ký túc xá ở bên kia, lầu số năm ở bên kia, bên đó là cửa chính….”

Lưu Minh chỉ có ra mấy dấu tích của kiến trúc, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng phân biệt được phương hướng.

“Phía dưới xảy ra chuyện gì!”

Theo ánh mắt của Lưu Minh, Diệp Thiếu Dương cũng cúi người nhìn, ở dưới người đến người đi tấp nập, tất cả đều là học sinh, đa số mặc đồng phục của những năm tám mươi, nam thì mặc áo sơ mi trắng, tay cầm sách vở, đi qua đi lại ở phía dưới.

Nữ thì đang đùa giỡn, châu đầu ghé tai. Còn có hai học sinh nam lén lút hút thuốc… Toàn bộ đều là cảnh tượng học sinh đang đến trường học tan học.

Lưu Minh kinh ngạc nhìn những học sinh này đi lại mà nói: “Không phải chứ Diệp tiên sinh, lúc trước không phải ngài nói là ở đây khắp nơi đều là cương thi sao, cương thì còn có dạng như vậy?”

Diệp Thiếu Dương mới đầu cũng kinh ngạc không thôi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền hiểu.

“Tôi nhớ Lý Tố Chân đã từng nói, nơi này là không gian giam cầm do Vương Mạn Tư sáng tạo ra, luân hồi tự diễn, khiến từng người ở đây tái diễn những cảnh tượng từ sinh ra cho đến chết đi một cách thống khổ. Mà bản thân bọn họ cũng không biết, còn tưởng rằng là thật. Giống với hiện trường tự sát, quỷ hồn tự sát mà chết sẽ bị ác mộng tử vong vây khốn, không biết mình đã chết, sẽ chỉ lập đi lập lại quá trình tự sát….

Lần trước ta đến, nơi này vừa vặn xảy ra hiện tượng thi biến, bây giờ xem ra à chúng ta tới sớm, thi biến còn chưa có bắt đầu.”

Lưu Minh nghe chỗ hiểu chỗ không, hỏi lại: “Ý ngài là tứ chúng ta thấy bây giờ đều là quỷ hồn, không phải là ảo cảnh?”

“Dĩ nhiên không phải, lúc đó ông cũng đã nói, có một số người mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, đại khái là lúc bọn họ còn sống đã bị kéo tới đây, sau đó bị vây khốn ở chỗ này, không thể đi ra ngoài.”

Lưu Minh giật mình nói: “Ý ngài bọn họ là người sống, chỉ thay đổi hình thái khác?”

“Lúc mới tiến vào khẳng định là người sống, nhưng trải qua quá trình từ sinh cho tới chết lần thứ nhất đã trở thành quỷ.”

“Cái này… Vậy bọn họ còn có thể trở lại thế giới hiện thực không?”

“Trở về cũng là quỷ.” Diệp Thiếu Dương đánh gãy suy nghĩ của ông, nói: “Tôi vào đây không phải để cùng ông khảo sát, không có thời gian để lãng phí, ông ở đây chờ, tôi đi tìm Đặng Tuệ.”

Nói xong đi vào vết nứt không gian bên cạnh, mở ba lô ra, chuẩn bị bày trận. Lúc cho tay mò vào pháp khí, đột nhiên đầu óc trì trệ:

Hỏng rồi! Lần trước mình đánh bậy đánh bạ tiến vào nơi này chỉ bằng trạng thái linh hồn, không thể dùng bất kỳ pháp khí gì! Lần này tám phần cũng như thế.

Lần trước mình đi nước cờ hiểm, may mắn thoát được, lần này chẳng lẽ còn có thể may mắn như vậy?

Mình vội vàng đi vào, thế mà lại quên mất tình huống mấu chốt!

Diệp Thiếu Dương ảo não lắc đầu, tay mò tới một tờ linh phù, dường như không ôm một tia hi vọng gì mà dùng một chút cương khí, sau đó buông ra, thế nhưng đầu ngón tay mẫn cảm lại cảm nhận được một tia khí tức, vội vàng lấy linh phù ra xem xét, phù văn đã được kích hoạt.

Tranh thủ thời gian thử một lần nữa, ngạc nhiên phát hiện có thể sử dụng linh phù ở chỗ này, thử pháp khí cũng không có vấn đề gì.

Vì sao lần trước không thể, lần này lại được?

Chẳng lẽ là do bọn Dương Thần Vũ chủ động phá vỡ không gian?

Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng có khả năng, thời gian cố hạn, lập tức không để ý tới nguyên nhân nữa, bày ra một cái bát to ở trước khe hở không gian, bên trong đốt một chút dầu cá, xoắn bốn sợi hồng tuyến lại, ngâm vào trong chén, sau đó đốt lên, nói với Lưu Minh: “Ông không cần quan tâm cái gì hết, chỉ chú ý đừng để cho cái ngọn đèn này tắt là được.”

Lưu Minh hỏi: “Làm sao giữ?”

“Tôi đã phối thêm pháp dược bên trong dầu, gặp được âm phong có thể tự động chống cự, chỉ tiêu hao chút dầu thắp, cái bình nhỏ này là dầu thắp, nếu ông thấy dầu trong chén cạn thì nhớ kỹ là phải rót thêm vào một chút, không thể rót nhiều, rót nhiều ngọn lửa sẽ cháy mạnh hơn, rất lãng phí.”

Lưu Minh gật đầu, vâng vâng đáp ứng.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Diệp tiên sinh, ngài cho ta chút pháp khí gì đó để phòng thân đi, lở như có quỷ quái gì tới thì tôi còn có cái để đối phó.”

“Người bình thường như ông cũng không thể phát huy tác dụng gì của pháp khí đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, lấy Âm Dương Kính ra, vạch đầu ngón tay, dùng máu vẽ một đạo phù văn lên trên, đưa cho ông rồi nói: “Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì ông dùng cái này mà chiếu, nhưng nó chỉ có thể giúp ông giản quỷ, không thể giết quỷ, cũng chỉ để cho ông phòng thân thôi.

Nơi này là tầng cao nhất, cương thi không bò lên được, nhưng lỡ gặp phải tà vật thì tấn công thì ông cứ nhảy vào khe hở, trở về trước đi.

Lưu Minh nói: “Tôi trở về thì chiếc đèn này phải làm sao bây giờ?”

“Không quản được nhiều như vậy, ông giữ được tính mạng mới đáng nói.

Diệp Thiếu Dương nói xong, trèo ra khỏi lan can, quan sát cửa sổ ở tầng dưới, nghiêng cứu đường trèo xuống.

Lưu Minh vội vàng đuổi tới rồi nói: “Diệp tiên sinh ngài cẩn thận, sớm thành công trở về!”

Diệp Thiếu Dương vốn đang chuẩn bị nhảy, nghe câu nói này, ngẩng đầu trả lời: “Nếu như hết thời gian mà tôi vẫn chưa về thì ông cứ lưu lại ngọn đèn, tự mình về là được, không cần để ý tới tôi.” Theo sự di chuyển không ngừng của hai người, tia lửa phát ra càng ngày càng nhiều, đi theo quỷ đạo ngón tay của hai người bọn họ, tạo thành một vòng lửa lớn, nhìn giống như pháo hoa, ở giữa là một vòng xoáy.

“Diệp Thiên Sư, ngài mai vào đi.” Dương Thần Vũ kết ấn tác pháp, cố hết sức nói.

Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nhẹ gật đầu, Nhuế Lãnh Ngọc cũng gật đầu đáp lại, ánh mắt truyền đến ý tứ mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.

Diệp Thiếu Dương kéo một cánh tay của Lưu Minh, nhanh chóng xông vào bên trong vòng xoáy.

Một trận đảo lộn đến trời đất mù mịt, dường như ngã vào không gian thời gian bên trong đường hầm…

Đợi tới khi hai người chạm chân xuống đất thì cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, phát hiện dưới chân mình là đất xi măng, quay đầu nhìn lại, sắc mặt tái lại: Mình không phải đứng trên mặt đất mà là đứng ở sân thượng của một tòa lầu!

Ở sau lưng mình là vòng tròn phát ra tia lửa, ở giữa là một màn sương đen đang không ngừng xoáy tròn.

“Diệp tiên sinh, chúng ta đã vào trong rồi sao?” Lưu Minh đứng ở cạnh cửa ra vào, run rẩy hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới ông, đi dạo một vòng, phát hiện đang đứng ở một tòa nhà có bốn tầng, không có bất kỳ lối nào để đi xuống, ngay cả cửa thông gió cũng không có.

“Diệp tiên sinh, làm sao bây giờ, chúng ta có gặp nguy hiểm gì hay không?” Lưu Minh đi tới, lo lắng mà hỏi.

“Chớ quấy rầy.” Diệp Thiếu Dương nhìn bốn bề, không phát hiện được đầu mối gì, kéo Lưu Minh qua, “Ông là hiệu trưởng, ông quen thuộc chỗ này hơn so với ta, ông mau xác định vị trí của chúng ta xem.”

Lưu Minh vịn tay vào lan can, nhìn trái nhìn phải. Trời tối tăm mờ mịt nhưng không ảnh hưởng tới tầm mắt.

Lưu Minh nhìn một hồi rồi nói: “Đây là góc Tây Bắc của trường học, không sai, là nơi này, khu ký túc xá ở bên kia, lầu số năm ở bên kia, bên đó là cửa chính….”

Lưu Minh chỉ có ra mấy dấu tích của kiến trúc, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng phân biệt được phương hướng.

“Phía dưới xảy ra chuyện gì!”

Theo ánh mắt của Lưu Minh, Diệp Thiếu Dương cũng cúi người nhìn, ở dưới người đến người đi tấp nập, tất cả đều là học sinh, đa số mặc đồng phục của những năm tám mươi, nam thì mặc áo sơ mi trắng, tay cầm sách vở, đi qua đi lại ở phía dưới.

Nữ thì đang đùa giỡn, châu đầu ghé tai. Còn có hai học sinh nam lén lút hút thuốc… Toàn bộ đều là cảnh tượng học sinh đang đến trường học tan học.

Lưu Minh kinh ngạc nhìn những học sinh này đi lại mà nói: “Không phải chứ Diệp tiên sinh, lúc trước không phải ngài nói là ở đây khắp nơi đều là cương thi sao, cương thì còn có dạng như vậy?”

Diệp Thiếu Dương mới đầu cũng kinh ngạc không thôi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền hiểu.

“Tôi nhớ Lý Tố Chân đã từng nói, nơi này là không gian giam cầm do Vương Mạn Tư sáng tạo ra, luân hồi tự diễn, khiến từng người ở đây tái diễn những cảnh tượng từ sinh ra cho đến chết đi một cách thống khổ. Mà bản thân bọn họ cũng không biết, còn tưởng rằng là thật. Giống với hiện trường tự sát, quỷ hồn tự sát mà chết sẽ bị ác mộng tử vong vây khốn, không biết mình đã chết, sẽ chỉ lập đi lập lại quá trình tự sát….

Lần trước ta đến, nơi này vừa vặn xảy ra hiện tượng thi biến, bây giờ xem ra à chúng ta tới sớm, thi biến còn chưa có bắt đầu.”

Lưu Minh nghe chỗ hiểu chỗ không, hỏi lại: “Ý ngài là tứ chúng ta thấy bây giờ đều là quỷ hồn, không phải là ảo cảnh?”

“Dĩ nhiên không phải, lúc đó ông cũng đã nói, có một số người mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, đại khái là lúc bọn họ còn sống đã bị kéo tới đây, sau đó bị vây khốn ở chỗ này, không thể đi ra ngoài.”

Lưu Minh giật mình nói: “Ý ngài bọn họ là người sống, chỉ thay đổi hình thái khác?”

“Lúc mới tiến vào khẳng định là người sống, nhưng trải qua quá trình từ sinh cho tới chết lần thứ nhất đã trở thành quỷ.”

“Cái này… Vậy bọn họ còn có thể trở lại thế giới hiện thực không?”

“Trở về cũng là quỷ.” Diệp Thiếu Dương đánh gãy suy nghĩ của ông, nói: “Tôi vào đây không phải để cùng ông khảo sát, không có thời gian để lãng phí, ông ở đây chờ, tôi đi tìm Đặng Tuệ.”

Nói xong đi vào vết nứt không gian bên cạnh, mở ba lô ra, chuẩn bị bày trận. Lúc cho tay mò vào pháp khí, đột nhiên đầu óc trì trệ:

Hỏng rồi! Lần trước mình đánh bậy đánh bạ tiến vào nơi này chỉ bằng trạng thái linh hồn, không thể dùng bất kỳ pháp khí gì! Lần này tám phần cũng như thế.

Lần trước mình đi nước cờ hiểm, may mắn thoát được, lần này chẳng lẽ còn có thể may mắn như vậy?

Mình vội vàng đi vào, thế mà lại quên mất tình huống mấu chốt!

Diệp Thiếu Dương ảo não lắc đầu, tay mò tới một tờ linh phù, dường như không ôm một tia hi vọng gì mà dùng một chút cương khí, sau đó buông ra, thế nhưng đầu ngón tay mẫn cảm lại cảm nhận được một tia khí tức, vội vàng lấy linh phù ra xem xét, phù văn đã được kích hoạt.

Tranh thủ thời gian thử một lần nữa, ngạc nhiên phát hiện có thể sử dụng linh phù ở chỗ này, thử pháp khí cũng không có vấn đề gì.

Vì sao lần trước không thể, lần này lại được?

Chẳng lẽ là do bọn Dương Thần Vũ chủ động phá vỡ không gian?

Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng có khả năng, thời gian cố hạn, lập tức không để ý tới nguyên nhân nữa, bày ra một cái bát to ở trước khe hở không gian, bên trong đốt một chút dầu cá, xoắn bốn sợi hồng tuyến lại, ngâm vào trong chén, sau đó đốt lên, nói với Lưu Minh: “Ông không cần quan tâm cái gì hết, chỉ chú ý đừng để cho cái ngọn đèn này tắt là được.”

Lưu Minh hỏi: “Làm sao giữ?”

“Tôi đã phối thêm pháp dược bên trong dầu, gặp được âm phong có thể tự động chống cự, chỉ tiêu hao chút dầu thắp, cái bình nhỏ này là dầu thắp, nếu ông thấy dầu trong chén cạn thì nhớ kỹ là phải rót thêm vào một chút, không thể rót nhiều, rót nhiều ngọn lửa sẽ cháy mạnh hơn, rất lãng phí.”

Lưu Minh gật đầu, vâng vâng đáp ứng.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Diệp tiên sinh, ngài cho ta chút pháp khí gì đó để phòng thân đi, lở như có quỷ quái gì tới thì tôi còn có cái để đối phó.”

“Người bình thường như ông cũng không thể phát huy tác dụng gì của pháp khí đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, lấy Âm Dương Kính ra, vạch đầu ngón tay, dùng máu vẽ một đạo phù văn lên trên, đưa cho ông rồi nói: “Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì ông dùng cái này mà chiếu, nhưng nó chỉ có thể giúp ông giản quỷ, không thể giết quỷ, cũng chỉ để cho ông phòng thân thôi.

Nơi này là tầng cao nhất, cương thi không bò lên được, nhưng lỡ gặp phải tà vật thì tấn công thì ông cứ nhảy vào khe hở, trở về trước đi.

Lưu Minh nói: “Tôi trở về thì chiếc đèn này phải làm sao bây giờ?”

“Không quản được nhiều như vậy, ông giữ được tính mạng mới đáng nói.

Diệp Thiếu Dương nói xong, trèo ra khỏi lan can, quan sát cửa sổ ở tầng dưới, nghiêng cứu đường trèo xuống.

Lưu Minh vội vàng đuổi tới rồi nói: “Diệp tiên sinh ngài cẩn thận, sớm thành công trở về!”

Diệp Thiếu Dương vốn đang chuẩn bị nhảy, nghe câu nói này, ngẩng đầu trả lời: “Nếu như hết thời gian mà tôi vẫn chưa về thì ông cứ lưu lại ngọn đèn, tự mình về là được, không cần để ý tới tôi.”