“Thành công.” Diệp Thiếu Dương cười với cô, “Cô nghỉ ngơi một chút đi, khi nào trở về tôi lại cám ơn cô.”
“Nghỉ ngơi gì?”
Vừa mới dứt lời thì trán bị dán linh phù, hồn phách được thu vào trong.
Khi nảy giữ cô lại là bởi vì Diệp Thiếu Dương sợ cái hộp gỗ này còn có cơ quan cấm chỉ gì đó, lở như mở không ra thì còn phải hỏi xem Hạng Tiểu Vũ có bàn giao cái gì nữa cho cô không, bây giờ hộp gỗ đã được mở ra cho nên với thu cô vào trong linh phù, như vậy dễ mang về hơn.
“Lạch cạch!”
Một vật rớt xuống đất, Diệp Thiếu Dương bị hấp dẫn sự chú ý, nhặt lên mà xem thử, là một cái kẹp tóc, hiển nhiên là vào thời điểm thu hồn Đặng Tuệ bị rơi ra.
Kẹp tóc bằng kim loại, mặt trên khảm toàn là thủy tinh, nhìn rất quý giá.
Diệp Thiếu Dương tò mò nhặt lên quan sát một chút, lúc lật mặt sau của kẹp tóc lên thì lông mày của hắn nhíu lại, mỉm cười, cất vật này vào trong túi áo, lại cầm hộp gỗ lên, từ từ mở ra… Nửa phút đồng hồ sau, hắn cởi bỏ phong ấn của Tam Thanh Tuyệt Trần Thuật.
“Tốt, có thể về rồi.” Diệp Thiếu Dương nhìn hộp gỗ trên tay, mỉm cười hài lòng rồi xông ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài đã sớm yên tĩnh trở lại, trên đường đi có không ít thi thể, còn có mấy con cương thi đang tìm kiếm con mồi.
Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, không khách khí chút nào mà chém giết một trận, chạy thẳng xuống lầu, chạy về phía của vết nứt không gian.
Mới vừa ra khỏi ký túc xá, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận dị động mãnh liệt, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám khí màu trắng như mây mù đã bao trùm nửa cái sân trường, cuồn cuộn hướng về phía mình.
Vương Mạn Tư quả nhiên xuất thủ!
Diệp Thiếu Dương bèn thi triển Lăng Không Bộ, phi nước đại về phía trước, sương trắng đuổi theo phía sau, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới tòa lầu kia, trực tiếp nhảy vào bằng cửa sổ, bên trong là phòng học hỗn độn, trên mặt đất rãi rác mấy chục thi thể, ở cửa còn có một con cương thi đang gặm cắn một thi thể, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương lập tức nhào tới.
Sau khi giải quyết con cương thi, Diệp Thiếu Dương mở cửa ra ngoài, nhanh chóng vọt lên lầu trên.
Vết nứt không gian nằm ở sân thượng của tòa nhà này, nhưng lại không có cầu thang hay cửa sổ gì để thông lên. Trước đó Diệp Thiếu Dương đi xuống chỉ bằng một cách: Trèo cửa sổ.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu kịch liệt vang lên, là truyền tới từ lầu trên.
Diệp Thiếu Dương bò một hơi lên tầng cao nhất, nhìn về phía tiếng kêu liền thấy một con cương thi đang liều mạng tông vào cửa phòng học, cửa đã bị tông nát một nửa, người ở bên trong không biết dùng cái gì để công kích là nửa người của con cương thi đều đã bị xé nát, thi huyết văng khắp nơi trên mặt đất, nhưng căn bản nó không biết đau cho nên vẫn dùng thân thể để tông cửa phòng.
Ầm!
Cửa phòng bị phá tan, bên trong vang lên tiếng thét.
Mặc dù biết là luân hồi tái diễn nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn sinh ra xúc động muốn tới cứu bọn họ, hắn nhìn lướt qua cửa sổ ở hành lang, lúc đầu hắn dự định sẽ trèo lên bằng đường này, nhưng bây giờ sương trắng đã lan tràn lên những lầu dưới, cách tầng cao nhất không còn bao xa.
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, sau đó nhanh chóng vọt tới cửa phòng kia, một kiếm chặt phăng cái đầu con cương thi, đá văng cánh cửa, thấy được mấy nam nữ đang co ro lại thành một nhóm.
Sau khi thu hết bọn họ vào trong linh phù, Diệp Thiếu Dương vọt tới phía trước xem xét, sương trắng dường như đã tới sát chân, càng ngày càng cuồn cuộn lên, nhìn qua có cảm giác như tòa nhà này xây ở trên mây vậy.
Diệp Thiếu Dương bò lên cửa sổ, nhìn tầng cao nhất, sau đó mở cửa sổ bước lên, rồi lại cởi Dây Câu Hồn ra, dùng sức vung lên, quấn lấy lan can sân thượng, kéo mạnh một cái, cả người nhanh nhẹn nhảy dựng lên.
Ngay một khắc bắt lấy lan can, đột nhiên hai chân bị xiết chặn, tựa hồ như bị thứ gì đó kéo lại!
Trong lòng run lên, cúi đầu nhìn mới thấy sương trắng đã tràn đến dưới chân mình, hai cánh tay trắng noãn vươn ra từ trong đám sương trắng, nhưng kinh khủng hơn nữa là ngay cổ tay của hai cánh tay này còn xẻ ra, mọc thêm ba cái tay khác, quấn lấy chân mình giống như dây leo, kéo xuống dưới.
Cái này khẳng định không phải cương thi, hẳn là một loại quỷ hoặc yêu nào đó.
Diệp Thiếu Dương không kịp nghĩ nhiều, một tay nắm chặt lan can, một tay khác vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên trảm tới hai cánh tay đó, chặt đứt hai cánh tay, một tiếng kêu thảm phát ra từ trong sương mù, làm cho người khác không rét mà run.
Ngay chỗ tay bị chém phun ra máu đỏ, nhưng chỉ trong chốc lát từ miệng vết thương lại mọc ra thêm mấy cái tay, từ ba thành sáu, bám lấy chân hắn lần nữa.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, lại giơ kiếm chặt đứt cánh tay kỳ quái kia, thừa dịp tay mới chưa mọc ra, vội vàng co chân lên, dẫm vào vùng ven của sân thượng, dùng sức vọt cả thân thể lên.
Bây giờ hắn đã đứng ở sân thượng, chỉ cần vượt qua lan can liền có thể thoát khỏi những thứ sau lưng này. Nhưng càng nhiều tay ôm lấy hai chân hắn từ phía sau, tựa như sức nặng ngàn cân, hắn không có cách nào di chuyển.
Thế mà hắn vừa mới dừng một chút thì những cái tay kia đã ngay lập tức men theo hai chân hắn bò lên, có mấy cái tay còn chạm vào bộ phận đặc biệt nào đó.
Con mẹ nó!
Diệp Thiếu Dương toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại vô cùng, cương khí vừa mới tụ lại lập tức tan mất.
“Ha ha ha… Nghe nói ngươi là Thiên Sư, đã lâu rồi ta chưa ăn pháp sư nào, hương vị nhất định không tệ.” Thanh âm của một nữ tử truyền tới tai hắn, nhưng không phải của Vương Mạn Tư.
Mùi hôi tanh từ phía sau đánh úp tới, sau đó là cổ bị thứ gì đó ướt át liếm lấy. Lưỡi!
Sau đó lại có thêm mấy cái tay thò lên trước, mò trên dưới người của hắn…
Móa, gặp quỷ háo sắc!
Diệp Thiếu Dương buồn nôn, toàn thân đều nổi da gà, mắng: “Ngươi đến cùng là muốn ăn ta hay là muốn làm cái gì!”
“Ha ha, ta muốn dẫn ngươi xuống Địa Ngục…”
Địa Ngục? Diệp Thiếu Dương hơi động trong lòng, hẳn là ả tới từ Địa Ngục?
Đang suy nghĩ thì cổ đột nhiên tê rần, bị thứ gì cắn, tuy nhiên thứ kia rất nhanh rụt trở về, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, “Ăn ta không tốt đâu.”
Giương mắt nhìn một bóng người chạy tới từ phía xa, thấy là Lưu Minh, vội vàng hô: “Nhanh đến giúp tôi một tay!”
Lưu Minh xông tới, nhìn ra sau lưng hắn, da mặt co gắp, sợ hãi tới cực điểm.
“Có gì mà nhìn, mau tới đây!” Toàn thân Diệp Thiếu Dương đều bị nắm lấy, không thể động đậy, đành vận chuyển cương khí bảo vệ quanh thân khiến những cái tay này chỉ có thể bắt lấy hắn chứ không thể tổn thương thân thể của hắn, thứ kia không cần dùng tu vi gì, chỉ cần bóp vị trí ở dưới kia thì mình lập tức sẽ thành thái giám. Mấy phút sau, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, mở mắt ra.
“Anh thành công rồi?” Đặng Tuệ tò mò hỏi.
“Thành công.” Diệp Thiếu Dương cười với cô, “Cô nghỉ ngơi một chút đi, khi nào trở về tôi lại cám ơn cô.”
“Nghỉ ngơi gì?”
Vừa mới dứt lời thì trán bị dán linh phù, hồn phách được thu vào trong.
Khi nảy giữ cô lại là bởi vì Diệp Thiếu Dương sợ cái hộp gỗ này còn có cơ quan cấm chỉ gì đó, lở như mở không ra thì còn phải hỏi xem Hạng Tiểu Vũ có bàn giao cái gì nữa cho cô không, bây giờ hộp gỗ đã được mở ra cho nên với thu cô vào trong linh phù, như vậy dễ mang về hơn.
“Lạch cạch!”
Một vật rớt xuống đất, Diệp Thiếu Dương bị hấp dẫn sự chú ý, nhặt lên mà xem thử, là một cái kẹp tóc, hiển nhiên là vào thời điểm thu hồn Đặng Tuệ bị rơi ra.
Kẹp tóc bằng kim loại, mặt trên khảm toàn là thủy tinh, nhìn rất quý giá.
Diệp Thiếu Dương tò mò nhặt lên quan sát một chút, lúc lật mặt sau của kẹp tóc lên thì lông mày của hắn nhíu lại, mỉm cười, cất vật này vào trong túi áo, lại cầm hộp gỗ lên, từ từ mở ra… Nửa phút đồng hồ sau, hắn cởi bỏ phong ấn của Tam Thanh Tuyệt Trần Thuật.
“Tốt, có thể về rồi.” Diệp Thiếu Dương nhìn hộp gỗ trên tay, mỉm cười hài lòng rồi xông ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài đã sớm yên tĩnh trở lại, trên đường đi có không ít thi thể, còn có mấy con cương thi đang tìm kiếm con mồi.
Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, không khách khí chút nào mà chém giết một trận, chạy thẳng xuống lầu, chạy về phía của vết nứt không gian.
Mới vừa ra khỏi ký túc xá, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận dị động mãnh liệt, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám khí màu trắng như mây mù đã bao trùm nửa cái sân trường, cuồn cuộn hướng về phía mình.
Vương Mạn Tư quả nhiên xuất thủ!
Diệp Thiếu Dương bèn thi triển Lăng Không Bộ, phi nước đại về phía trước, sương trắng đuổi theo phía sau, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới tòa lầu kia, trực tiếp nhảy vào bằng cửa sổ, bên trong là phòng học hỗn độn, trên mặt đất rãi rác mấy chục thi thể, ở cửa còn có một con cương thi đang gặm cắn một thi thể, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương lập tức nhào tới.
Sau khi giải quyết con cương thi, Diệp Thiếu Dương mở cửa ra ngoài, nhanh chóng vọt lên lầu trên.
Vết nứt không gian nằm ở sân thượng của tòa nhà này, nhưng lại không có cầu thang hay cửa sổ gì để thông lên. Trước đó Diệp Thiếu Dương đi xuống chỉ bằng một cách: Trèo cửa sổ.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu kịch liệt vang lên, là truyền tới từ lầu trên.
Diệp Thiếu Dương bò một hơi lên tầng cao nhất, nhìn về phía tiếng kêu liền thấy một con cương thi đang liều mạng tông vào cửa phòng học, cửa đã bị tông nát một nửa, người ở bên trong không biết dùng cái gì để công kích là nửa người của con cương thi đều đã bị xé nát, thi huyết văng khắp nơi trên mặt đất, nhưng căn bản nó không biết đau cho nên vẫn dùng thân thể để tông cửa phòng.
Ầm!
Cửa phòng bị phá tan, bên trong vang lên tiếng thét.
Mặc dù biết là luân hồi tái diễn nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn sinh ra xúc động muốn tới cứu bọn họ, hắn nhìn lướt qua cửa sổ ở hành lang, lúc đầu hắn dự định sẽ trèo lên bằng đường này, nhưng bây giờ sương trắng đã lan tràn lên những lầu dưới, cách tầng cao nhất không còn bao xa.
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, sau đó nhanh chóng vọt tới cửa phòng kia, một kiếm chặt phăng cái đầu con cương thi, đá văng cánh cửa, thấy được mấy nam nữ đang co ro lại thành một nhóm.
Sau khi thu hết bọn họ vào trong linh phù, Diệp Thiếu Dương vọt tới phía trước xem xét, sương trắng dường như đã tới sát chân, càng ngày càng cuồn cuộn lên, nhìn qua có cảm giác như tòa nhà này xây ở trên mây vậy.
Diệp Thiếu Dương bò lên cửa sổ, nhìn tầng cao nhất, sau đó mở cửa sổ bước lên, rồi lại cởi Dây Câu Hồn ra, dùng sức vung lên, quấn lấy lan can sân thượng, kéo mạnh một cái, cả người nhanh nhẹn nhảy dựng lên.
Ngay một khắc bắt lấy lan can, đột nhiên hai chân bị xiết chặn, tựa hồ như bị thứ gì đó kéo lại!
Trong lòng run lên, cúi đầu nhìn mới thấy sương trắng đã tràn đến dưới chân mình, hai cánh tay trắng noãn vươn ra từ trong đám sương trắng, nhưng kinh khủng hơn nữa là ngay cổ tay của hai cánh tay này còn xẻ ra, mọc thêm ba cái tay khác, quấn lấy chân mình giống như dây leo, kéo xuống dưới.
Cái này khẳng định không phải cương thi, hẳn là một loại quỷ hoặc yêu nào đó.
Diệp Thiếu Dương không kịp nghĩ nhiều, một tay nắm chặt lan can, một tay khác vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên trảm tới hai cánh tay đó, chặt đứt hai cánh tay, một tiếng kêu thảm phát ra từ trong sương mù, làm cho người khác không rét mà run.
Ngay chỗ tay bị chém phun ra máu đỏ, nhưng chỉ trong chốc lát từ miệng vết thương lại mọc ra thêm mấy cái tay, từ ba thành sáu, bám lấy chân hắn lần nữa.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, lại giơ kiếm chặt đứt cánh tay kỳ quái kia, thừa dịp tay mới chưa mọc ra, vội vàng co chân lên, dẫm vào vùng ven của sân thượng, dùng sức vọt cả thân thể lên.
Bây giờ hắn đã đứng ở sân thượng, chỉ cần vượt qua lan can liền có thể thoát khỏi những thứ sau lưng này. Nhưng càng nhiều tay ôm lấy hai chân hắn từ phía sau, tựa như sức nặng ngàn cân, hắn không có cách nào di chuyển.
Thế mà hắn vừa mới dừng một chút thì những cái tay kia đã ngay lập tức men theo hai chân hắn bò lên, có mấy cái tay còn chạm vào bộ phận đặc biệt nào đó.
Con mẹ nó!
Diệp Thiếu Dương toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại vô cùng, cương khí vừa mới tụ lại lập tức tan mất.
“Ha ha ha… Nghe nói ngươi là Thiên Sư, đã lâu rồi ta chưa ăn pháp sư nào, hương vị nhất định không tệ.” Thanh âm của một nữ tử truyền tới tai hắn, nhưng không phải của Vương Mạn Tư.
Mùi hôi tanh từ phía sau đánh úp tới, sau đó là cổ bị thứ gì đó ướt át liếm lấy. Lưỡi!
Sau đó lại có thêm mấy cái tay thò lên trước, mò trên dưới người của hắn…
Móa, gặp quỷ háo sắc!
Diệp Thiếu Dương buồn nôn, toàn thân đều nổi da gà, mắng: “Ngươi đến cùng là muốn ăn ta hay là muốn làm cái gì!”
“Ha ha, ta muốn dẫn ngươi xuống Địa Ngục…”
Địa Ngục? Diệp Thiếu Dương hơi động trong lòng, hẳn là ả tới từ Địa Ngục?
Đang suy nghĩ thì cổ đột nhiên tê rần, bị thứ gì cắn, tuy nhiên thứ kia rất nhanh rụt trở về, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, “Ăn ta không tốt đâu.”
Giương mắt nhìn một bóng người chạy tới từ phía xa, thấy là Lưu Minh, vội vàng hô: “Nhanh đến giúp tôi một tay!”
Lưu Minh xông tới, nhìn ra sau lưng hắn, da mặt co gắp, sợ hãi tới cực điểm.
“Có gì mà nhìn, mau tới đây!” Toàn thân Diệp Thiếu Dương đều bị nắm lấy, không thể động đậy, đành vận chuyển cương khí bảo vệ quanh thân khiến những cái tay này chỉ có thể bắt lấy hắn chứ không thể tổn thương thân thể của hắn, thứ kia không cần dùng tu vi gì, chỉ cần bóp vị trí ở dưới kia thì mình lập tức sẽ thành thái giám.