Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1598: Thất Tinh Long Tuyền (2)



Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vốn là bính khí của thượng tướng Ngũ Tử Tư, giết người uống máu, không biết có bao nhiêu vong hồn sinh ra dưới kiếm. Kiếm này vốn gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm, tới thời Đường, vì phạm vào tục danh của Lý Uyên* cho nên mới đổi tên là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, về sau lưu lạc nhân gian, bị một vị tổ sư đạo môn ngẫu nhiên đoạt được, thấy mũi kiếm cực kì sắc bén, lại giết người vô số, với đã trở thành pháp khí trời sinh, quỷ thần không thểm xâm phạm.

*Lý Uyên hay còn gọi là Đường Cao Tổ (566 – 635): Là hoàng đế khai quốc của triều Đường.

Vị tổ sư này dùng mấy năm để tế luyện Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, từ đó trở thành pháp khí vô thượng của Đạo Môn…”

Nói đến đây, y nhếch miệng cười với Diệp Thiếu Dương: “Thời điểm mà tổ tiên của Mao Sơn đoạt được thanh kiếm này, Mao Sơn và Chúng Các phái còn chưa phân ra, chỉ là sau khi phân ra, Thất Tinh Long TUyền Kiếm bị Mao Sơn Tông đoạt được, trở thành bảo vệ trấn phái của Mao Sơn. Cho nên ta mới nói, Thất Tính Long Tuyền Kiếm cũng là bảo vật tổ truyền của Chúng Các phái ta, Diệp chưởng giáo, lời này không sai chứ?”

Nội tâm Diệp Thiếu Dương hơi bị cạn lời: “Lời này của ngươi không có đạo lý lắm, nếu chiếu theo ngươi nói, vậy bảo bối của Chúc Các phái ta cũng có một phần đấy.”

Hoàng quan chủ nói: “Ngươi ta ước đấu, nếu ngươi dại, nói rõ ngươi không có thực lực làm chưởng giáo, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này liền giao cho bần đạo bảo quản, ngươi lúc nào cũng có thể tìm bần đạo khiêu chiến, khi nào đánh thắng được thì bần đạo sẽ trả lại cho nguoiwm ngươi nói như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương chấn kinh tại chỗ, nhịp tim đập phanh phanh, nếu như là những vật khác hắn sẽ lập tức cược, nhưng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này là biểu tượng truyền thừa của Mao Sơn, kiếm còn môn còn, nếu ngay cả Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cũng mất đi, thì mình chính là tội nhân lớn nhất của Mao Sơn, không phách gì so với phản giáo.

Mà trước mặt nhiều người như thế này, chắp tay nhường Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho người khác, làm sao có thể…

Không khỏi cảm khái một chiêu này của Hoàng quan chủ quá hiểm ác, một hòn đá ném hai con chim: Chắp tay nhường Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho người khác, mình mất mặt không nói, còn liên lụy tới Tiểu Cửu, nàng thân là chủ của vạn yêu, mình là chủ nhân của nàng hẳn phải lợi hại hơn nàng, vậy mà ngay cả bảo vật trấn phái cũng không bảo vệ nổi, có chủ nhân như vậy quả thật là mất mặt.

Đến lúc đó đệ tử của Thanh Khâu Sơn sẽ thất vọng tới cực điểm, địa vị của Thanh Khâu Sơn cũng bị ảnh hiểm.

Còn nếu mình không ứng chiến, tức là bị người khác chê cười.

Quả là tiến thối lưỡng nan.

Tiểu Cửu tức giận nói: “Ngươi ước đấu như vậy, rõ ràng là muốn cướp đồ!”

Hoàng quan chủ nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Là chính Diệp chưởng giáo chủ nhân của ngươi nói muốn cược gì đó mà, nếu như hắn đánh không lại thì có thể trực tiếp nhận thua.”

“Ta đấu với ngươi!” Tiểu Cửu đi về phía trước.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt nàng lại, nói với Hoàng giáo chủ: “Nếu ngươi thua thì sao, ngươi nói ta dùng Long Tuyền Kiếm để định ước, vậy thì ngươi tối thiểu cũng phải tìm được vật gì ngang bằng chứ?”

Hoàng quan chủ suy nghĩ một chút, quay người nói ra: “Thanh Phong, thỉnh pháp bảo.”

Một đạo đồng mi thanh mục tú đi tới, trong tay bưng hộp gỗ màu tím, có chút do dự nói: “Tổ sư…”

Hoàng quan chủ không trả lời, nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, lấy ra một dây lụa màu trắng như tuyết, vừa rời khỏi hộp gỗ, bạch quang đã bắn ra bốn phía, mặt trên bao phủ một tầng giống như sương mù, nhìn đã biết không phải là phàm vật.

“Đây là Hỗn Thiên Lăng, là bảo vật trấn phái của Mộc Phong ta, mặc dù kém hơn so với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhưng là món đồ tốt nhất mà ta có thể đem ra cược.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, Hỗn Thiên Lăng, danh tự này hắn đã từng đọc qua trong sách cổ, là pháp khí dành riêng cho Na Tra, tất nhiên đây chỉ là thần thoại. Rất nhiều pháp khí nổi danh đều là tìm danh tự của một vị tiên nhân nổi danh nào đó để gán ghép lên, tỷ như Đả Thần Tiên, còn nói là Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền cho Khương Tử Nha, đã từng đấu với Thông Thiên Giáo Chủ, Diệp Thiếu Dương căn bản không tin,

Tuy nhiên, pháp khí có thể miễn cưỡng gán ghép với một nhân vật thần loại, tuyệt đối đều là đồ tốt hạng nhất.

Tự như cái Hỗn Thiên Lăng trước mắt này, Diệp Thiếu Dương đoán ít nhất cũng là cửu đoạn quang.

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay chỉ, cười khẩu nói: “Nói thật, pháp khí này của ngươi cũng là đồ tốt, nhưng bổn Thiên Sư chính là không bao giờ thiếu pháp khí, cái gì nhìn cũng không thuận mắt.”

Cơ mặt Hoàng quan chủ giật giật một cái, lần đầu tiên nghe nói có người ngại mình nhiều pháp khí.

“Vậy ngươi muốn cái gì, không thì ta lại thêm một pháp khí nữa?”

“Ngươi thật đúng là tự tin nhỉ.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, ta cũng không cần thứ gì của ngươi, nếu ngươi thua thì ngươi quỳ xuống nhận sai với Tiểu Cửu… À Hồ Vương, ** chân nàng.”

“Cái gì!” Tiểu Cửu và Hoàng quan chủ cùng kêu lên.

“À à, ta nói sai.” Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ** chân nàng, đoán chừng lão già này mong còn không được, “Khụ khụ, ngươi dập đầu với nàng, nói với nàng là ‘Chủ thượng, ta sai rồi’ là được, thế nào?”

Sắc mặc Hoàng quan chủ đại biến, cắn răng nói: “Ngươi can đảm lắm!”

“Ngươi sợ thua?”

“Sao có thể loại đổ ước này chứ!”

“Ngươi sợ thua?”

“Ta…”

“Ngươi sợ thua?”

Mặt Hoàng quan chủ đỏ lên, cắn răng nói: “Ngươi ngay cả Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cũng bỏ được, bần đạo có cái gì không dám cược, bần đạo ứng chiến!”

Diệp Thiếu Dương trả lời: “Như vậy ta ứng chiến!”

Tiểu Cửu lập tức cản hắn, nắm lấy hai cánh tay của hắn, sắc mặt đại biến, “Thiếu Dương, không thể hành động theo cảm tính, nơi này không phải nhân gian, y rất lợi hại, chí ít cũng là bài vị Địa Tiên, ta nói là chí ít.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm giật mình, nhưng lại cười với nàng, ánh mắt kiên định, “Yên tâm đi, ta khiến em thất vọng bao giờ chưa?”

Tiểu Cửu trì trệ, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của nàng rồi đi về phía trước, hít sâu một hơi, cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, chậm rãi đi tới.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm run run, phát ra tiếng long ngâm chỉ có Diệp Thiếu Dương có thể nghe thấy, linh lực cường đại cơ hồ không thể áp chế nổi.

Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ dùng cương khí ngăn chặn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm rung động, cúi đầu nhìn thoáng qua mũi kiếm mà nói: “Bạn già à, đợi chút nữa ngươi sẽ được thể hiện, ngươi yên tâm đi, ngươi và ta dính liền với nhau, không ai có thể cướp ngươi khỏi ta!”

“Diệp Thiếu Dương quỷ kế đa đoan, quan chủ cẩn thận.” Trương Vân thấp giọng nói với Hoàng quan chủ.

Tô Mạt cúi đầu, đôi mắt lại trợn lên nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc gần như điên cuồng.

Diệp Thiếu Dương nhìn ả một cái, cảm thấy không thoải mái, lè lưỡi trêu ả, sau đó lập tức quay đi.

Hoàng quan chủ cũng chậm rãi đi tới, vẻ mặt tự tin mỉm cười.

Mọi người đều nhìn chăm chú vào hai người này.

“Thánh Mẫu, ngài đoán xem ai sẽ thắng?” Bên trận doanh Lê Sơn, một đệ tử ghé vào bên tai lão thái bà mà nói.

“Thực của Hoàng quan chủ ta biết, hắn không có khả năng thua, pháp sư nhân gian làm sao có thể so sánh với tu sĩ của Minh Giới.”

Đệ tử kia cũng gật đầu, “Con cũng cảm thấy thế, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của tên chưởng giáo Mao Sơn sao lại tự tin như vậy chứ?” Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vốn là bính khí của thượng tướng Ngũ Tử Tư, giết người uống máu, không biết có bao nhiêu vong hồn sinh ra dưới kiếm. Kiếm này vốn gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm, tới thời Đường, vì phạm vào tục danh của Lý Uyên* cho nên mới đổi tên là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, về sau lưu lạc nhân gian, bị một vị tổ sư đạo môn ngẫu nhiên đoạt được, thấy mũi kiếm cực kì sắc bén, lại giết người vô số, với đã trở thành pháp khí trời sinh, quỷ thần không thểm xâm phạm.

*Lý Uyên hay còn gọi là Đường Cao Tổ (566 – 635): Là hoàng đế khai quốc của triều Đường.

Vị tổ sư này dùng mấy năm để tế luyện Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, từ đó trở thành pháp khí vô thượng của Đạo Môn…”

Nói đến đây, y nhếch miệng cười với Diệp Thiếu Dương: “Thời điểm mà tổ tiên của Mao Sơn đoạt được thanh kiếm này, Mao Sơn và Chúng Các phái còn chưa phân ra, chỉ là sau khi phân ra, Thất Tinh Long TUyền Kiếm bị Mao Sơn Tông đoạt được, trở thành bảo vệ trấn phái của Mao Sơn. Cho nên ta mới nói, Thất Tính Long Tuyền Kiếm cũng là bảo vật tổ truyền của Chúng Các phái ta, Diệp chưởng giáo, lời này không sai chứ?”

Nội tâm Diệp Thiếu Dương hơi bị cạn lời: “Lời này của ngươi không có đạo lý lắm, nếu chiếu theo ngươi nói, vậy bảo bối của Chúc Các phái ta cũng có một phần đấy.”

Hoàng quan chủ nói: “Ngươi ta ước đấu, nếu ngươi dại, nói rõ ngươi không có thực lực làm chưởng giáo, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này liền giao cho bần đạo bảo quản, ngươi lúc nào cũng có thể tìm bần đạo khiêu chiến, khi nào đánh thắng được thì bần đạo sẽ trả lại cho nguoiwm ngươi nói như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương chấn kinh tại chỗ, nhịp tim đập phanh phanh, nếu như là những vật khác hắn sẽ lập tức cược, nhưng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này là biểu tượng truyền thừa của Mao Sơn, kiếm còn môn còn, nếu ngay cả Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cũng mất đi, thì mình chính là tội nhân lớn nhất của Mao Sơn, không phách gì so với phản giáo.

Mà trước mặt nhiều người như thế này, chắp tay nhường Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho người khác, làm sao có thể…

Không khỏi cảm khái một chiêu này của Hoàng quan chủ quá hiểm ác, một hòn đá ném hai con chim: Chắp tay nhường Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho người khác, mình mất mặt không nói, còn liên lụy tới Tiểu Cửu, nàng thân là chủ của vạn yêu, mình là chủ nhân của nàng hẳn phải lợi hại hơn nàng, vậy mà ngay cả bảo vật trấn phái cũng không bảo vệ nổi, có chủ nhân như vậy quả thật là mất mặt.

Đến lúc đó đệ tử của Thanh Khâu Sơn sẽ thất vọng tới cực điểm, địa vị của Thanh Khâu Sơn cũng bị ảnh hiểm.

Còn nếu mình không ứng chiến, tức là bị người khác chê cười.

Quả là tiến thối lưỡng nan.

Tiểu Cửu tức giận nói: “Ngươi ước đấu như vậy, rõ ràng là muốn cướp đồ!”

Hoàng quan chủ nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Là chính Diệp chưởng giáo chủ nhân của ngươi nói muốn cược gì đó mà, nếu như hắn đánh không lại thì có thể trực tiếp nhận thua.”

“Ta đấu với ngươi!” Tiểu Cửu đi về phía trước.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt nàng lại, nói với Hoàng giáo chủ: “Nếu ngươi thua thì sao, ngươi nói ta dùng Long Tuyền Kiếm để định ước, vậy thì ngươi tối thiểu cũng phải tìm được vật gì ngang bằng chứ?”

Hoàng quan chủ suy nghĩ một chút, quay người nói ra: “Thanh Phong, thỉnh pháp bảo.”

Một đạo đồng mi thanh mục tú đi tới, trong tay bưng hộp gỗ màu tím, có chút do dự nói: “Tổ sư…”

Hoàng quan chủ không trả lời, nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra, lấy ra một dây lụa màu trắng như tuyết, vừa rời khỏi hộp gỗ, bạch quang đã bắn ra bốn phía, mặt trên bao phủ một tầng giống như sương mù, nhìn đã biết không phải là phàm vật.

“Đây là Hỗn Thiên Lăng, là bảo vật trấn phái của Mộc Phong ta, mặc dù kém hơn so với Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhưng là món đồ tốt nhất mà ta có thể đem ra cược.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, Hỗn Thiên Lăng, danh tự này hắn đã từng đọc qua trong sách cổ, là pháp khí dành riêng cho Na Tra, tất nhiên đây chỉ là thần thoại. Rất nhiều pháp khí nổi danh đều là tìm danh tự của một vị tiên nhân nổi danh nào đó để gán ghép lên, tỷ như Đả Thần Tiên, còn nói là Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền cho Khương Tử Nha, đã từng đấu với Thông Thiên Giáo Chủ, Diệp Thiếu Dương căn bản không tin,

Tuy nhiên, pháp khí có thể miễn cưỡng gán ghép với một nhân vật thần loại, tuyệt đối đều là đồ tốt hạng nhất.

Tự như cái Hỗn Thiên Lăng trước mắt này, Diệp Thiếu Dương đoán ít nhất cũng là cửu đoạn quang.

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay chỉ, cười khẩu nói: “Nói thật, pháp khí này của ngươi cũng là đồ tốt, nhưng bổn Thiên Sư chính là không bao giờ thiếu pháp khí, cái gì nhìn cũng không thuận mắt.”

Cơ mặt Hoàng quan chủ giật giật một cái, lần đầu tiên nghe nói có người ngại mình nhiều pháp khí.

“Vậy ngươi muốn cái gì, không thì ta lại thêm một pháp khí nữa?”

“Ngươi thật đúng là tự tin nhỉ.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, ta cũng không cần thứ gì của ngươi, nếu ngươi thua thì ngươi quỳ xuống nhận sai với Tiểu Cửu… À Hồ Vương, ** chân nàng.”

“Cái gì!” Tiểu Cửu và Hoàng quan chủ cùng kêu lên.

“À à, ta nói sai.” Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ** chân nàng, đoán chừng lão già này mong còn không được, “Khụ khụ, ngươi dập đầu với nàng, nói với nàng là ‘Chủ thượng, ta sai rồi’ là được, thế nào?”

Sắc mặc Hoàng quan chủ đại biến, cắn răng nói: “Ngươi can đảm lắm!”

“Ngươi sợ thua?”

“Sao có thể loại đổ ước này chứ!”

“Ngươi sợ thua?”

“Ta…”

“Ngươi sợ thua?”

Mặt Hoàng quan chủ đỏ lên, cắn răng nói: “Ngươi ngay cả Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cũng bỏ được, bần đạo có cái gì không dám cược, bần đạo ứng chiến!”

Diệp Thiếu Dương trả lời: “Như vậy ta ứng chiến!”

Tiểu Cửu lập tức cản hắn, nắm lấy hai cánh tay của hắn, sắc mặt đại biến, “Thiếu Dương, không thể hành động theo cảm tính, nơi này không phải nhân gian, y rất lợi hại, chí ít cũng là bài vị Địa Tiên, ta nói là chí ít.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm giật mình, nhưng lại cười với nàng, ánh mắt kiên định, “Yên tâm đi, ta khiến em thất vọng bao giờ chưa?”

Tiểu Cửu trì trệ, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của nàng rồi đi về phía trước, hít sâu một hơi, cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, chậm rãi đi tới.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm run run, phát ra tiếng long ngâm chỉ có Diệp Thiếu Dương có thể nghe thấy, linh lực cường đại cơ hồ không thể áp chế nổi.

Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ dùng cương khí ngăn chặn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm rung động, cúi đầu nhìn thoáng qua mũi kiếm mà nói: “Bạn già à, đợi chút nữa ngươi sẽ được thể hiện, ngươi yên tâm đi, ngươi và ta dính liền với nhau, không ai có thể cướp ngươi khỏi ta!”

“Diệp Thiếu Dương quỷ kế đa đoan, quan chủ cẩn thận.” Trương Vân thấp giọng nói với Hoàng quan chủ.

Tô Mạt cúi đầu, đôi mắt lại trợn lên nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc gần như điên cuồng.

Diệp Thiếu Dương nhìn ả một cái, cảm thấy không thoải mái, lè lưỡi trêu ả, sau đó lập tức quay đi.

Hoàng quan chủ cũng chậm rãi đi tới, vẻ mặt tự tin mỉm cười.

Mọi người đều nhìn chăm chú vào hai người này.

“Thánh Mẫu, ngài đoán xem ai sẽ thắng?” Bên trận doanh Lê Sơn, một đệ tử ghé vào bên tai lão thái bà mà nói.

“Thực của Hoàng quan chủ ta biết, hắn không có khả năng thua, pháp sư nhân gian làm sao có thể so sánh với tu sĩ của Minh Giới.”

Đệ tử kia cũng gật đầu, “Con cũng cảm thấy thế, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của tên chưởng giáo Mao Sơn sao lại tự tin như vậy chứ?”