Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1820: Đối Thủ Thần Bí (2)



Nhưng, Diệp Thiếu Dương chưa mất đi lý trí, đối phương tuy bỗng dưng xuất hiện tập kích mình, nhưng hiển nhiên không có sát ý, chưa luân phiên tiến công, như là cố ý tìm đến mình so đấu, bởi vậy Diệp Thiếu Dương tuy bị kích thích lên ý chí chiến đấu, nhưng cũng chưa động sát khí, thậm chí có chút ý tứ tiếc tài của nhau, cho đối phương thời gian vận công, rồi mới đánh một trận hắn hoi.

Người thần bí chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương một lát, gật gật đầu, đột nhiên xoay người một cái, hướng trong rừng cây chui vào.

“Chớ đi!!” Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, tiến vào rừng cây, nhưng tìm kiếm khắp nơi, lại đã không tìm thấy người.

“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, mình bây giờ ý chí chiến đấu bùng bụng, vừa định mở lòng đại chiến một trận, đối phương lại chạy, trong lòng rất khó chịu, lại không chỗ phát tiết.

Trong giây lát, trong cây cối đối diện truyền đến một đợt động tĩnh lạ thường.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xông qua, vén ra một mảng cành lá, thiếu chút nữa lao thẳng vào người đối phương, đối phương nâng tay một chưởng.

Đến vừa lúc! Diệp Thiếu Dương cũng lật tay vỗ tới một chưởng, hai tay vừa muốn tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát giác, đối phương lực lượng một chương này không phải quá mạnh, lại Vừa gặp mặt đối phương, ngây ra tại chỗ, vội vàng thu lực, nhưng trong lúc gấp gáp cũng chỉ dời đi được một nửa lực đạo.

“Bốp” một tiếng, hai bàn tay vỗ vào nhau, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bàn tay hơi tê, đối phương lại trực tiếp bị đánh bay, rơi xuống trong một mảng bụi cỏ.

“Lãnh Ngọc!” Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới, ở trong nháy mắt trước đó, hắn đã thấy rõ đối phương không phải người thần bí kia, mà là Nhuế Lãnh Ngọc!

Nhuế Lãnh Ngọc ù ù cạc cạc trúng một chưởng, bị đánh pháp lực tan rã, hầu như muốn hộc máu, đang nổi nóng, nghe thấy thanh âm Diệp Thiếu Dương, nhất thời tức thiếu chút nữa ngất đi, dùng sức thở hổn hển mấy ngụm, nghiến răng nói: “Được lắm Diệp Thiếu Dương, ta lúc này còn chưa cưới về đâu, ngươi đã bắt đầu đánh lão bà!”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất, đem cô đỡ dậy, giải thích các loại.

“Hồ Vượng đâu!” Nhuế Lãnh Ngọc quan tâm nhất điều này, cắt ngang lời hắn hỏi.

“Ở bên kia, anh mang em đi!”

Diệp Thiếu Dương đỡ cô xuyên qua rừng cây, trở lại bên cạnh đầm lầy, thi thể mỹ nữ xà còn nằm ở trên mặt đất, nhưng Hồ Vượng đã không thấy nữa.

Diệp Thiếu Dương ngây ra, hồi tưởng một phen, hình như từ lúc người thần bí kia xuất hiện, toàn bộ lực chú ý của mình đã đặt ở trên người đối phương, chưa từng chú ý tới Hồ Vượng, chẳng lẽ nói… Hắn là khi đó rời đi?

Hai người cùng nhau lớn tiếng gọi tên Hồ Vượng, một lúc lâu không được đáp lại. Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đừng gọi nữa, em biết rồi, hắn đi rồi, hắn không có mặt mũi gặp em.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải là có bạn gái xà yêu sao, có cái gì không còn mặt mũi.”

“Hắn lần này rời khỏi, đi tìm bạn gái Tiểu Lâm, sư phụ em phản đối mãnh liệt, Hồ Vượng ở dưới Tiểu Lâm giựt giây, lấy tiếng tăm của sư phụ em khắp nơi, nợ rất nhiều nhân tình, sư phụ rất tức giận, cái này cũng chưa tính, lúc trước có chuyện em chưa nói cho anh, hắn đem một món pháp khí của sư phụ em trộm đi, pháp khí đó là có tính tiêu hao, chỉ có thể dùng ba lượt, là sư phụ dùng để dự phòng tình huống cực đoan, tám phần cũng bị hắn dùng rồi, cho nên hắn nói phản bội sư môn, là thật sự không sai.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thi thể mỹ nữ xà trên mặt đất, lắc đầu thở dài: “Thật không ngờ, Tiểu Lâm lại là mỹ nữ xà… Em trước đó sao lại không nhìn ra?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng có thể Tiểu Lâm lúc trước em quen biết là thật, mỹ nữ xà cố ý biến hóa thành bộ dáng của cô ấy, để mê hoặc Hồ Vượng…”

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh rất tò mò, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hồ Vượng đem pháp khí của sư phụ em dùng ở nơi nào, giữa hắn cùng mỹ nữ xà này rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm: “Cái đó cũng chỉ có hỏi chính hắn, em quay về chậm rãi điều tra nghe ngóng đi, chung quy sẽ tìm được hắn.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, ngập ngừng nói: “À, thật ra có chuyện anh vừa rồi chưa nói cho em… Hồ Vượng, đã chết rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên quay đầu, mặt mày tái nhợt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đem tình huống của Hồ Vượng nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, hầu như không đứng thẳng được, tiến lên bắt lấy hai tay Diệp Thiếu Dương, thất thanh nói: “Nói như vậy, hắn bây giờ là quỷ thi rồi?”

Diệp Thiếu Dương không tình nguyện gật gật đầu, “Ít nhất hồn phách đầy đủ hết, tương lai tìm được hắn, chúng ta liền khuyên hắn đi âm ty đưa tin, cũng không có sao.”

Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên người hắn, hai hàng nước mắt chảy xuống, cuối cùng ghé vào trên vai Diệp Thiếu Dương, nức nở khóc lên, khóc rất khắc chế.

Diệp Thiếu Dương vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi. Sư huynh sư muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, loại cảm tình này không cần nhiều lời. Ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc đã biểu hiện rất khắc chế rồi.

“May mà hồn phách đầy đủ hết, ít nhất còn có thể luân hồi…” Nhuế Lãnh Ngọc đứng thẳng, hai tay đem nước mắt trên mặt lau đi, cắn môi nói: “Nhất định phải tìm được hắn, đưa hắn đi luân hồi, không thể để hắn lưu lại nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. “Hắn đã có ý đào tẩu, khẳng định là muốn trốn tránh chúng ta, cảm giác không quá dễ tìm. Từ từ rồi làm đi.”

Diệp Thiếu Dương vẽ tấm Địa Hỏa Phù, dán trên người mỹ nữ xà, chỉ chốc lát, xác mỹ nữ xà bị đốt thành một vũng máu đen, thấm vào trong lòng đất.

Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc thu thập, kéo Nhuế Lãnh Ngọc xuống núi, thấy cô tâm tình cực kém, không yên tâm một mình cô trở về, dẫn cô trở về khách sạn mình ở.

Ở trong phòng, Nhuế Lãnh Ngọc lại khóc một trận, tâm tình sau đó mới tốt hơn chút, cùng Diệp Thiếu Dương thương lượng, quyết định tạm không đem chuyện Hồ Vượng nói cho Nhất Cốc đại sư biết, miễn cho lão nhân gia đau buồn.

Đêm hôm đó, Nhuế Lãnh Ngọc liền ở lại khách sạn, ngủ cùng Diệp Thiếu Dương ở trên một cái giường.

Loại thời điểm này, Diệp Thiếu Dương đối với cô không có khả năng có tà niệm gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, cho cô sự an ủi.

Nhuế Lãnh Ngọc tính cách cực kỳ kiên cường, tinh thần sa sút một đoạn thời gian, cũng đã tiếp nhận sự thật, chủ động hỏi Diệp Thiếu Dương chuyện xảy ra sau khi mỹ nữ xà chết.

Diệp Thiếu Dương đem tình huống người thần bí xuất hiện nói với cô một lần, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong, chấn động không thôi. “Ý tứ của anh, kẻ đó so với anh còn lợi hại hơn?”

“Cũng không thể nói như vậy, bởi vì hắn và anh chỉ là so đấu, so là thực lực cứng, nếu là chiến đấu sinh tử, quyết định thắng bại không riêng gì thực lực cứng, cái này em biết, hơn nữa anh lúc ấy cũng không dùng pháp khí, một đòn cuối cùng, hắn cũng chưa tiếp… Nhưng chỉ luận pháp lực mà nói, hắn quả thật nhất định không ở dưới anh, thậm chí ở trên anh.”

Đối với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc đã quá hiểu, trong lòng không thể tưởng tượng tới cực điểm, lẩm bẩm: “Sao có khả năng, nhân gian còn có pháp sư pháp lực ở trên anh? Anh xác định hắn là nhân loại?”

“Là nhân loại, hơn nữa còn biết pháp thuật sư phụ anh sáng tạo ra.” Nghĩ đến một điểm này, Diệp Thiếu Dương một lần nữa lâm vào hoang mang thật sâu.

Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen nói: “Em ngược lại nghĩ đến một loại khả năng, pháp thuật đạo môn, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, có lẽ người khác và sư phụ ngộ ra pháp thuật tương tự, cũng chưa biết.” Nhưng, Diệp Thiếu Dương chưa mất đi lý trí, đối phương tuy bỗng dưng xuất hiện tập kích mình, nhưng hiển nhiên không có sát ý, chưa luân phiên tiến công, như là cố ý tìm đến mình so đấu, bởi vậy Diệp Thiếu Dương tuy bị kích thích lên ý chí chiến đấu, nhưng cũng chưa động sát khí, thậm chí có chút ý tứ tiếc tài của nhau, cho đối phương thời gian vận công, rồi mới đánh một trận hắn hoi.

Người thần bí chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương một lát, gật gật đầu, đột nhiên xoay người một cái, hướng trong rừng cây chui vào.

“Chớ đi!!” Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, tiến vào rừng cây, nhưng tìm kiếm khắp nơi, lại đã không tìm thấy người.

“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, mình bây giờ ý chí chiến đấu bùng bụng, vừa định mở lòng đại chiến một trận, đối phương lại chạy, trong lòng rất khó chịu, lại không chỗ phát tiết.

Trong giây lát, trong cây cối đối diện truyền đến một đợt động tĩnh lạ thường.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xông qua, vén ra một mảng cành lá, thiếu chút nữa lao thẳng vào người đối phương, đối phương nâng tay một chưởng.

Đến vừa lúc! Diệp Thiếu Dương cũng lật tay vỗ tới một chưởng, hai tay vừa muốn tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát giác, đối phương lực lượng một chương này không phải quá mạnh, lại Vừa gặp mặt đối phương, ngây ra tại chỗ, vội vàng thu lực, nhưng trong lúc gấp gáp cũng chỉ dời đi được một nửa lực đạo.

“Bốp” một tiếng, hai bàn tay vỗ vào nhau, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bàn tay hơi tê, đối phương lại trực tiếp bị đánh bay, rơi xuống trong một mảng bụi cỏ.

“Lãnh Ngọc!” Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới, ở trong nháy mắt trước đó, hắn đã thấy rõ đối phương không phải người thần bí kia, mà là Nhuế Lãnh Ngọc!

Nhuế Lãnh Ngọc ù ù cạc cạc trúng một chưởng, bị đánh pháp lực tan rã, hầu như muốn hộc máu, đang nổi nóng, nghe thấy thanh âm Diệp Thiếu Dương, nhất thời tức thiếu chút nữa ngất đi, dùng sức thở hổn hển mấy ngụm, nghiến răng nói: “Được lắm Diệp Thiếu Dương, ta lúc này còn chưa cưới về đâu, ngươi đã bắt đầu đánh lão bà!”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất, đem cô đỡ dậy, giải thích các loại.

“Hồ Vượng đâu!” Nhuế Lãnh Ngọc quan tâm nhất điều này, cắt ngang lời hắn hỏi.

“Ở bên kia, anh mang em đi!”

Diệp Thiếu Dương đỡ cô xuyên qua rừng cây, trở lại bên cạnh đầm lầy, thi thể mỹ nữ xà còn nằm ở trên mặt đất, nhưng Hồ Vượng đã không thấy nữa.

Diệp Thiếu Dương ngây ra, hồi tưởng một phen, hình như từ lúc người thần bí kia xuất hiện, toàn bộ lực chú ý của mình đã đặt ở trên người đối phương, chưa từng chú ý tới Hồ Vượng, chẳng lẽ nói… Hắn là khi đó rời đi?

Hai người cùng nhau lớn tiếng gọi tên Hồ Vượng, một lúc lâu không được đáp lại. Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đừng gọi nữa, em biết rồi, hắn đi rồi, hắn không có mặt mũi gặp em.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải là có bạn gái xà yêu sao, có cái gì không còn mặt mũi.”

“Hắn lần này rời khỏi, đi tìm bạn gái Tiểu Lâm, sư phụ em phản đối mãnh liệt, Hồ Vượng ở dưới Tiểu Lâm giựt giây, lấy tiếng tăm của sư phụ em khắp nơi, nợ rất nhiều nhân tình, sư phụ rất tức giận, cái này cũng chưa tính, lúc trước có chuyện em chưa nói cho anh, hắn đem một món pháp khí của sư phụ em trộm đi, pháp khí đó là có tính tiêu hao, chỉ có thể dùng ba lượt, là sư phụ dùng để dự phòng tình huống cực đoan, tám phần cũng bị hắn dùng rồi, cho nên hắn nói phản bội sư môn, là thật sự không sai.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thi thể mỹ nữ xà trên mặt đất, lắc đầu thở dài: “Thật không ngờ, Tiểu Lâm lại là mỹ nữ xà… Em trước đó sao lại không nhìn ra?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng có thể Tiểu Lâm lúc trước em quen biết là thật, mỹ nữ xà cố ý biến hóa thành bộ dáng của cô ấy, để mê hoặc Hồ Vượng…”

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh rất tò mò, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hồ Vượng đem pháp khí của sư phụ em dùng ở nơi nào, giữa hắn cùng mỹ nữ xà này rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm: “Cái đó cũng chỉ có hỏi chính hắn, em quay về chậm rãi điều tra nghe ngóng đi, chung quy sẽ tìm được hắn.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, ngập ngừng nói: “À, thật ra có chuyện anh vừa rồi chưa nói cho em… Hồ Vượng, đã chết rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên quay đầu, mặt mày tái nhợt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đem tình huống của Hồ Vượng nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, hầu như không đứng thẳng được, tiến lên bắt lấy hai tay Diệp Thiếu Dương, thất thanh nói: “Nói như vậy, hắn bây giờ là quỷ thi rồi?”

Diệp Thiếu Dương không tình nguyện gật gật đầu, “Ít nhất hồn phách đầy đủ hết, tương lai tìm được hắn, chúng ta liền khuyên hắn đi âm ty đưa tin, cũng không có sao.”

Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên người hắn, hai hàng nước mắt chảy xuống, cuối cùng ghé vào trên vai Diệp Thiếu Dương, nức nở khóc lên, khóc rất khắc chế.

Diệp Thiếu Dương vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi. Sư huynh sư muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, loại cảm tình này không cần nhiều lời. Ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc đã biểu hiện rất khắc chế rồi.

“May mà hồn phách đầy đủ hết, ít nhất còn có thể luân hồi…” Nhuế Lãnh Ngọc đứng thẳng, hai tay đem nước mắt trên mặt lau đi, cắn môi nói: “Nhất định phải tìm được hắn, đưa hắn đi luân hồi, không thể để hắn lưu lại nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. “Hắn đã có ý đào tẩu, khẳng định là muốn trốn tránh chúng ta, cảm giác không quá dễ tìm. Từ từ rồi làm đi.”

Diệp Thiếu Dương vẽ tấm Địa Hỏa Phù, dán trên người mỹ nữ xà, chỉ chốc lát, xác mỹ nữ xà bị đốt thành một vũng máu đen, thấm vào trong lòng đất.

Diệp Thiếu Dương đem đồ đạc thu thập, kéo Nhuế Lãnh Ngọc xuống núi, thấy cô tâm tình cực kém, không yên tâm một mình cô trở về, dẫn cô trở về khách sạn mình ở.

Ở trong phòng, Nhuế Lãnh Ngọc lại khóc một trận, tâm tình sau đó mới tốt hơn chút, cùng Diệp Thiếu Dương thương lượng, quyết định tạm không đem chuyện Hồ Vượng nói cho Nhất Cốc đại sư biết, miễn cho lão nhân gia đau buồn.

Đêm hôm đó, Nhuế Lãnh Ngọc liền ở lại khách sạn, ngủ cùng Diệp Thiếu Dương ở trên một cái giường.

Loại thời điểm này, Diệp Thiếu Dương đối với cô không có khả năng có tà niệm gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, cho cô sự an ủi.

Nhuế Lãnh Ngọc tính cách cực kỳ kiên cường, tinh thần sa sút một đoạn thời gian, cũng đã tiếp nhận sự thật, chủ động hỏi Diệp Thiếu Dương chuyện xảy ra sau khi mỹ nữ xà chết.

Diệp Thiếu Dương đem tình huống người thần bí xuất hiện nói với cô một lần, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong, chấn động không thôi. “Ý tứ của anh, kẻ đó so với anh còn lợi hại hơn?”

“Cũng không thể nói như vậy, bởi vì hắn và anh chỉ là so đấu, so là thực lực cứng, nếu là chiến đấu sinh tử, quyết định thắng bại không riêng gì thực lực cứng, cái này em biết, hơn nữa anh lúc ấy cũng không dùng pháp khí, một đòn cuối cùng, hắn cũng chưa tiếp… Nhưng chỉ luận pháp lực mà nói, hắn quả thật nhất định không ở dưới anh, thậm chí ở trên anh.”

Đối với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc đã quá hiểu, trong lòng không thể tưởng tượng tới cực điểm, lẩm bẩm: “Sao có khả năng, nhân gian còn có pháp sư pháp lực ở trên anh? Anh xác định hắn là nhân loại?”

“Là nhân loại, hơn nữa còn biết pháp thuật sư phụ anh sáng tạo ra.” Nghĩ đến một điểm này, Diệp Thiếu Dương một lần nữa lâm vào hoang mang thật sâu.

Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen nói: “Em ngược lại nghĩ đến một loại khả năng, pháp thuật đạo môn, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, có lẽ người khác và sư phụ ngộ ra pháp thuật tương tự, cũng chưa biết.”