Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1874: Giận Dữ Xông Quan (2)



Bà ta cũng biết, kết giới này căn bản không thể đủ ngăn lại Diệp Thiếu Dương, nhưng chỉ cần có thể ngăn hắn một lát, bà ta còn có chuẩn bị ở sau, xác định có thể lưu lại Diệp Thiếu Dương.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương căn bản không thử phá giải phong ấn, mà là xoay người, lưng hai tay, mặt mang mỉm cười nhìn Lê sơn lão mẫu.

Lê sơn lão mẫu khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra, nói: “Ngươi không đi, là vì người cảm thấy mình chạy không thoát?”

Diệp Thiếu Dương cười mà không nói.

“Ngươi nói như thế nào cũng là chưởng giáo một phái, chạy trốn như vậy, như chó nhà có tang, thật sự nhục thanh danh Mao Sơn ngươi.”

Diệp Thiếu Dương vẫn không nói lời nào.

Lê sơn lão mẫu lúc này mới phát hiện một tia không đúng, vừa muốn mở miệng, đỉnh núi phía sau đột nhiên vang lên một đợt tiếng đánh nhau, vẻ mặt đại biến, quát: “Diệp Thiếu Dương, ngươi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn bà ta. Lê sơn lão mẫu bứt ra lui về phía sau, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bứt ra đứng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn ra ý đồ của bà ta, cười nói: “Thánh Mẫu đừng sợ, hai huynh đệ của ta đều ở bên trên, ta khẳng định không đi.”

Lê sơn lão mẫu không để ý tới hắn, hai tay cùng đánh, một ánh sáng màu đỏ phóng lên, ở trên không nở ra như pháo hoa, sau đó bà ta không nhìn Diệp Thiếu Dương nữa, bứt ra quay về đỉnh núi, vài giây sau, tiếng chuông truyền đến.

Diệp Thiếu Dương quay đầu quan sát, chỉ thấy nhiều người từ trong kiến trúc ven đường trào ra, hướng tới đỉnh núi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, cũng chỉ đành đã làm thì làm cho trót. Lúc này cũng về tới trên núi, nửa đường, tiếng đánh nhau ở đỉnh núi đã dừng lại.

Trực tiếp đi tới nơi lúc trước, Diệp Thiếu Dương thấy được một màn mình muốn nhìn thấy nhất:

Tiểu Mã và Tứ Bảo đã bắt hai đệ tử Lê sơn, bàn tay dán ở trên cái cổ non mịn của các cô, hai em gái xấu hổ giận dữ đan xen, mắng to không ngừng.

Lê sơn lão mẫu đứng ở đối diện, không dám vọng động, tức giận tới mức sắc mặt xanh mét.

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái nhìn nhìn Tứ Bảo với Tiểu Mã, nói: “Tôi còn sợ các cậu không xử lý được.”

Tứ Bảo nói: “Lời này nói sao vậy, Bảo gia tôi toàn lực làm phép, bắt một thị nữ vẫn là có thể chứ.”

Tiểu Mã bĩu môi nói: “Tiểu Mã ca tôi tốt xấu cũng là linh môi giới chất, những ngày qua cậu nghĩ rằng tôi tu luyện vô ích à!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tuy quả thật có chút lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn tin tưởng thực lực hai người bọn họ, cũng có thể nói là tin tưởng thực lực hai nữ đệ tử kia, mới đầu hắn cho rằng hai em gái này có thể theo ở bên người Lê sơn lão mẫu, nhất định là đệ tử đắc ý vân vân, về sau nghĩ lại không đúng, lấy thực lực cùng ngạo khí của Lê sơn lão mẫu, tiếp kiến một nhân gian pháp sư như mình, còn chưa có cần thiết tìm người hộ giá, bởi vậy, hai người này vô cùng có khả năng chỉ là thị nữ của bà ta mà thôi.

Có thể làm thị nữ, bình thường sẽ không quá yếu, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không quá mạnh, môn phái tu hành như vậy, đệ tử thật sự có thực lực có thiên phú, nhất định là đang tĩnh tu, ai có rảnh theo chưởng môn lượn lờ ở đây.

Bởi vậy Diệp Thiếu Dương mới lâm thời nảy lòng tham, chế định kế hoạch này: mình giả ý đào tẩu, Lê sơn lão mẫu nhất định sẽ đuổi theo mình, hai thị nữ kia cũng nhất định sẽ phân biệt đuổi theo Tứ Bảo và Tiểu Mã, chỉ cần không có Lê sơn lão mẫu ở đây, Diệp Thiếu Dương tin tưởng hai đồng bạn nhỏ chỉ bắt hai thị nữ kia vẫn là không có vấn đề.

Lúc ấy thời gian cấp bách, lại sợ Lê sơn lão mẫu nghe được, Diệp Thiếu Dương không dám nói ra kế hoạch chi tiết, chỉ là điểm một cái, cũng may Tiểu Mã và Tứ Bảo trình độ ăn ý với mình cao, vừa nghe đã hiểu.

Quan trọng nhất, là bọn họ cũng đều biết, Diệp Thiếu Dương không có khả năng sẽ chạy trốn, hơn nữa đối với hai em gái kia chí ở nhất định phải thành công.

Diệp Thiếu Dương lui đến trước mặt hai người, đối mặt Lê sơn lão mẫu, khẽ mỉm cười.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi sao dám như thế!” Lê sơn lão mẫu cưỡng chế phẫn nộ, lạnh lùng nói, “Người thân là chưởng giáo một phái, sao có thể làm ra hoạt động âm mưu như thế, thật sự không sợ người ta nhạo báng!”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên trả lời: “Lê sơn người chẳng phải cũng là danh môn chính phái, nhưng bọn họ không phải chưởng giáo, có thể tùy tiện mắng người khác là tiện nhân?”

Lê sơn lão mẫu tắc họng, sau đó nói: “Nói chuyện như vậy quả thật không ổn, ta cũng quát mắng họ rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”

“Vậy nếu ta cũng chửi một câu như vậy, sau đó lại hướng người xin lỗi, người cảm thấy thế nào?”

Lê sơn lão mẫu giận quá hóa cười, gật đầu nói: “Trăm ngàn năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói chuyện cùng ta như vậy, Diệp Thiếu Dương, một câu nói đùa, người ghi thù như vậy, có thể thấy được cũng là người lòng dạ hẹp hòi trừng mắt tất báo!”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Trừng mắt tất báo ta thừa nhận, thiên hồ là môn nhân của ta, người khác mắng môn nhân của ta, ta ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, ta còn làm lão đại cái gì!”

Lê sơn lão mẫu nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Có sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng thẳng. Vốn ta là muốn phế đi bọn họ, ngẫm lại vẫn là thời đi, ít nhất nói lời xin lỗi với ta.”

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn hai em gái kia, nói: “Các ngươi không phải ngang ngược sao, thực cho rằng có người bảo kê, ta không thể làm gì được các ngươi?”

Hai nữ tử ở trên son môn của mình, trước mặt sư phụ bị người ta bắt như vậy, quả thực xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, người nọ lúc trước mắng Tiểu Cửu tiện nhân Xi một tiếng khinh miệt nói: “Muốn ta xin lỗi, người từ bỏ hy vọng đi, ta không riêng không xin lỗi, ta còn muốn mắng, Cửu Vĩ Thiên Hồ không riêng gì tiện nhân, còn là con đàn bà dâm đãng, bằng không sao câu dẫn được người đạo sĩ này cũng bán mạng cho ả!”

Bên cạnh, em gái kia dùng giọng ái muội nói: “Không riêng gì đạo sĩ, còn có hòa thượng.”

Tứ Bảo kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, sát khí trong mắt lập tức xuất hiện. Vốn định khuyên bảo, há miệng thở dốc, hay là quyết đoán buông tha cho khả năng bên người nhân dặm chỉ có hắn biết, Tiểu Cửu đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng không chỉ là môn nhân đơn giản như vậy…

Hai nữ tử cũng nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, trong lòng phát lạnh, la lớn: “Diệp Thiếu Dương, người còn dám giết chúng ta hay sao!”

Diệp Thiếu Dương không đáp, quay đầu nhìn lại, đã có không ít đệ tử leo lên đỉnh núi, đem bọn họ vậy nhiều vòng ở bên trong, mỗi người đều dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn bọn họ.

Lê sơn lão mẫu thấy Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, nghĩ đến hắn là do dự, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói: “Hai đệ tử này, mới vừa rồi nói năng vô lễ, ta tự sẽ trách phạt, ngươi thả bọn họ, ta cho hai bằng hữu của người xuống núi, người đối với đệ tử của ta như thế nào, ta liền đối với bọn họ như thế!

Diệp Thiếu Dương thật sự trở nên do dự, hai đệ tử bị bắt kia thấy hắn bộ dạng này, lộ ra mỉm cười đắc ý.

A Tử một đường xuống núi, lập tức hướng tới Thanh Khâu son chạy vội, vừa vượt qua một ngọn núi, đột nhiên nhìn thấy hai người Tiểu Cửu và A Hoàng tới trước mặt, lập tức quỳ ở trên mặt đất khóc nức nở: “Nô tỳ đáng chết!

Trong lòng Tiểu Cửu cả kinh, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

A Tử nức nở đem tình huống nói một lần.

Tiểu Cửu nghe xong, lòng thấp thỏm bất an, nghiến răng nói: “Đáng chết, ta cảm thấy tâm thần không yên, các người đi không lâu ta liền đuổi theo tới, không ngờ vân đã xảy ra chuyện…”

Xoay người nói với A Hoàng: “Đi điểm ba ngàn binh mã, mau đến Lê son!”

A Hoàng vừa nghe, bị dọa sắc mặt trắng bệch, “Chủ thường, không ổn đâu, người làm như vậy, sẽ dẫn tới hai phe chiến tranh, rất có thể bố cục toàn bộ không giới đều sẽ bị loạn…” Bà ta cũng biết, kết giới này căn bản không thể đủ ngăn lại Diệp Thiếu Dương, nhưng chỉ cần có thể ngăn hắn một lát, bà ta còn có chuẩn bị ở sau, xác định có thể lưu lại Diệp Thiếu Dương.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương căn bản không thử phá giải phong ấn, mà là xoay người, lưng hai tay, mặt mang mỉm cười nhìn Lê sơn lão mẫu.

Lê sơn lão mẫu khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra, nói: “Ngươi không đi, là vì người cảm thấy mình chạy không thoát?”

Diệp Thiếu Dương cười mà không nói.

“Ngươi nói như thế nào cũng là chưởng giáo một phái, chạy trốn như vậy, như chó nhà có tang, thật sự nhục thanh danh Mao Sơn ngươi.”

Diệp Thiếu Dương vẫn không nói lời nào.

Lê sơn lão mẫu lúc này mới phát hiện một tia không đúng, vừa muốn mở miệng, đỉnh núi phía sau đột nhiên vang lên một đợt tiếng đánh nhau, vẻ mặt đại biến, quát: “Diệp Thiếu Dương, ngươi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn bà ta. Lê sơn lão mẫu bứt ra lui về phía sau, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bứt ra đứng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn ra ý đồ của bà ta, cười nói: “Thánh Mẫu đừng sợ, hai huynh đệ của ta đều ở bên trên, ta khẳng định không đi.”

Lê sơn lão mẫu không để ý tới hắn, hai tay cùng đánh, một ánh sáng màu đỏ phóng lên, ở trên không nở ra như pháo hoa, sau đó bà ta không nhìn Diệp Thiếu Dương nữa, bứt ra quay về đỉnh núi, vài giây sau, tiếng chuông truyền đến.

Diệp Thiếu Dương quay đầu quan sát, chỉ thấy nhiều người từ trong kiến trúc ven đường trào ra, hướng tới đỉnh núi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, cũng chỉ đành đã làm thì làm cho trót. Lúc này cũng về tới trên núi, nửa đường, tiếng đánh nhau ở đỉnh núi đã dừng lại.

Trực tiếp đi tới nơi lúc trước, Diệp Thiếu Dương thấy được một màn mình muốn nhìn thấy nhất:

Tiểu Mã và Tứ Bảo đã bắt hai đệ tử Lê sơn, bàn tay dán ở trên cái cổ non mịn của các cô, hai em gái xấu hổ giận dữ đan xen, mắng to không ngừng.

Lê sơn lão mẫu đứng ở đối diện, không dám vọng động, tức giận tới mức sắc mặt xanh mét.

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái nhìn nhìn Tứ Bảo với Tiểu Mã, nói: “Tôi còn sợ các cậu không xử lý được.”

Tứ Bảo nói: “Lời này nói sao vậy, Bảo gia tôi toàn lực làm phép, bắt một thị nữ vẫn là có thể chứ.”

Tiểu Mã bĩu môi nói: “Tiểu Mã ca tôi tốt xấu cũng là linh môi giới chất, những ngày qua cậu nghĩ rằng tôi tu luyện vô ích à!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, tuy quả thật có chút lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn tin tưởng thực lực hai người bọn họ, cũng có thể nói là tin tưởng thực lực hai nữ đệ tử kia, mới đầu hắn cho rằng hai em gái này có thể theo ở bên người Lê sơn lão mẫu, nhất định là đệ tử đắc ý vân vân, về sau nghĩ lại không đúng, lấy thực lực cùng ngạo khí của Lê sơn lão mẫu, tiếp kiến một nhân gian pháp sư như mình, còn chưa có cần thiết tìm người hộ giá, bởi vậy, hai người này vô cùng có khả năng chỉ là thị nữ của bà ta mà thôi.

Có thể làm thị nữ, bình thường sẽ không quá yếu, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không quá mạnh, môn phái tu hành như vậy, đệ tử thật sự có thực lực có thiên phú, nhất định là đang tĩnh tu, ai có rảnh theo chưởng môn lượn lờ ở đây.

Bởi vậy Diệp Thiếu Dương mới lâm thời nảy lòng tham, chế định kế hoạch này: mình giả ý đào tẩu, Lê sơn lão mẫu nhất định sẽ đuổi theo mình, hai thị nữ kia cũng nhất định sẽ phân biệt đuổi theo Tứ Bảo và Tiểu Mã, chỉ cần không có Lê sơn lão mẫu ở đây, Diệp Thiếu Dương tin tưởng hai đồng bạn nhỏ chỉ bắt hai thị nữ kia vẫn là không có vấn đề.

Lúc ấy thời gian cấp bách, lại sợ Lê sơn lão mẫu nghe được, Diệp Thiếu Dương không dám nói ra kế hoạch chi tiết, chỉ là điểm một cái, cũng may Tiểu Mã và Tứ Bảo trình độ ăn ý với mình cao, vừa nghe đã hiểu.

Quan trọng nhất, là bọn họ cũng đều biết, Diệp Thiếu Dương không có khả năng sẽ chạy trốn, hơn nữa đối với hai em gái kia chí ở nhất định phải thành công.

Diệp Thiếu Dương lui đến trước mặt hai người, đối mặt Lê sơn lão mẫu, khẽ mỉm cười.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi sao dám như thế!” Lê sơn lão mẫu cưỡng chế phẫn nộ, lạnh lùng nói, “Người thân là chưởng giáo một phái, sao có thể làm ra hoạt động âm mưu như thế, thật sự không sợ người ta nhạo báng!”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên trả lời: “Lê sơn người chẳng phải cũng là danh môn chính phái, nhưng bọn họ không phải chưởng giáo, có thể tùy tiện mắng người khác là tiện nhân?”

Lê sơn lão mẫu tắc họng, sau đó nói: “Nói chuyện như vậy quả thật không ổn, ta cũng quát mắng họ rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”

“Vậy nếu ta cũng chửi một câu như vậy, sau đó lại hướng người xin lỗi, người cảm thấy thế nào?”

Lê sơn lão mẫu giận quá hóa cười, gật đầu nói: “Trăm ngàn năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói chuyện cùng ta như vậy, Diệp Thiếu Dương, một câu nói đùa, người ghi thù như vậy, có thể thấy được cũng là người lòng dạ hẹp hòi trừng mắt tất báo!”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Trừng mắt tất báo ta thừa nhận, thiên hồ là môn nhân của ta, người khác mắng môn nhân của ta, ta ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, ta còn làm lão đại cái gì!”

Lê sơn lão mẫu nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Có sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng thẳng. Vốn ta là muốn phế đi bọn họ, ngẫm lại vẫn là thời đi, ít nhất nói lời xin lỗi với ta.”

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn hai em gái kia, nói: “Các ngươi không phải ngang ngược sao, thực cho rằng có người bảo kê, ta không thể làm gì được các ngươi?”

Hai nữ tử ở trên son môn của mình, trước mặt sư phụ bị người ta bắt như vậy, quả thực xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, người nọ lúc trước mắng Tiểu Cửu tiện nhân Xi một tiếng khinh miệt nói: “Muốn ta xin lỗi, người từ bỏ hy vọng đi, ta không riêng không xin lỗi, ta còn muốn mắng, Cửu Vĩ Thiên Hồ không riêng gì tiện nhân, còn là con đàn bà dâm đãng, bằng không sao câu dẫn được người đạo sĩ này cũng bán mạng cho ả!”

Bên cạnh, em gái kia dùng giọng ái muội nói: “Không riêng gì đạo sĩ, còn có hòa thượng.”

Tứ Bảo kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, sát khí trong mắt lập tức xuất hiện. Vốn định khuyên bảo, há miệng thở dốc, hay là quyết đoán buông tha cho khả năng bên người nhân dặm chỉ có hắn biết, Tiểu Cửu đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng không chỉ là môn nhân đơn giản như vậy…

Hai nữ tử cũng nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, trong lòng phát lạnh, la lớn: “Diệp Thiếu Dương, người còn dám giết chúng ta hay sao!”

Diệp Thiếu Dương không đáp, quay đầu nhìn lại, đã có không ít đệ tử leo lên đỉnh núi, đem bọn họ vậy nhiều vòng ở bên trong, mỗi người đều dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn bọn họ.

Lê sơn lão mẫu thấy Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, nghĩ đến hắn là do dự, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói: “Hai đệ tử này, mới vừa rồi nói năng vô lễ, ta tự sẽ trách phạt, ngươi thả bọn họ, ta cho hai bằng hữu của người xuống núi, người đối với đệ tử của ta như thế nào, ta liền đối với bọn họ như thế!

Diệp Thiếu Dương thật sự trở nên do dự, hai đệ tử bị bắt kia thấy hắn bộ dạng này, lộ ra mỉm cười đắc ý.

A Tử một đường xuống núi, lập tức hướng tới Thanh Khâu son chạy vội, vừa vượt qua một ngọn núi, đột nhiên nhìn thấy hai người Tiểu Cửu và A Hoàng tới trước mặt, lập tức quỳ ở trên mặt đất khóc nức nở: “Nô tỳ đáng chết!

Trong lòng Tiểu Cửu cả kinh, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

A Tử nức nở đem tình huống nói một lần.

Tiểu Cửu nghe xong, lòng thấp thỏm bất an, nghiến răng nói: “Đáng chết, ta cảm thấy tâm thần không yên, các người đi không lâu ta liền đuổi theo tới, không ngờ vân đã xảy ra chuyện…”

Xoay người nói với A Hoàng: “Đi điểm ba ngàn binh mã, mau đến Lê son!”

A Hoàng vừa nghe, bị dọa sắc mặt trắng bệch, “Chủ thường, không ổn đâu, người làm như vậy, sẽ dẫn tới hai phe chiến tranh, rất có thể bố cục toàn bộ không giới đều sẽ bị loạn…”