Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2155: Người Tới Bất Ngờ (1)



“Hai người người nói kia, là ai?” Diệp Thiếu Dương mờ mịt hỏi.

Câu này giống như một chậu nước lạnh hắt ở trên đầu Tào Vũ Hưng, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng cố ra vẻ lời nói kinh người, ngươi sao có khả năng không biết hai vị sư huynh này.”

“Ta vì sao phải biết bọn họ?” Diệp Thiếu Dương càng là vẻ mặt ngẩn ra. Mao Tiểu Phương đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Hai vị này, đều là đệ tử pháp thuật công hội từ các môn phái chọn, trọng điểm bồi dưỡng, là người nổi bật trong đệ tử đời thứ hai. Ngay cả tên cũng dựa theo bối phận đặt, đều có chữ Hiểu.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, về một tiếng, xem như trả lời Tào Vũ Hưng.

Tào Vũ Hưng vốn muốn làm màu với Diệp Thiếu Dương, tỏ vẻ mình và Trần Hiểu Vũ cùng Lô Hiểu Thanh quan hệ tốt, dùng tên tuổi bọn họ chấn trụ hắn một phen, kết quả Diệp Thiếu Dương nói thẳng không biết, ở dưới sự nhắc nhở của Mao Tiểu Phương, cũng chỉ “O” một tiếng mang tính đáp lại, điều này làm hắn thất vọng, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ngươi đừng giả ngu với ta, ngươi sao có khả năng chưa từng nghe qua tên của bọn họ?”

Diệp Thiếu Dương có chút không kiên nhẫn, nói: “Chưa từng nghe qua thì thế nào, cho dù ta từng nghe, bọn họ mạnh nữa, có gì quan hệ với ngươi?”.

Tào Vũ Hưng nhất thời nghẹn lời.

Diệp Thiếu Dương không quan tâm hắn nữa, nói với Diệu Tâm: “Cô bắt buộc phải chờ tới hai

người bọn họ tới đây, mới bằng lòng đi cổ mộ?” “Tôi sợ gặp được nguy hiểm, nhiều người, thì thêm một phần an toàn.”

Lời này Diệp Thiếu Dương cũng không cách nào phản bác, lại nói thực lực mình hiện tại… Thật sự có chút không chịu nổi một đòn, cũng không có tư cách gì nói lời mạnh miệng, đành phải tiếp nhận.

Bởi vì lười giao tiếp với Tào Vũ Hưng, Diệp Thiếu Dương cùng Mao Tiểu Phương cùng nhau lăn lộn, ăn cơm cũng không gọi Diệu Tâm đi cùng. Từ trong miệng Mao Tiểu Phương, Diệp Thiếu Dương biết được một ít tư liệu của Trần Hiểu Vũ và Lô Hiểu Thanh.

Hai người này, năm nay đều là hơn hai mươi tuổi, ước chừng ở mười năm trước, pháp thuật công hội ở dân gian chọn nhân tài, đệ tử mấy đại môn phái đương nhiên là không thể tranh, vì thế chỉ có có ý đồ với các môn phái nhỏ kia, điều tra cẩn thận, từ trong một đám thiếu niên, chọn ra một ít hạt giống tốt, sau đó pháp thuật công hội giao thiệp với các môn phái nhỏ đó, đem những đệ tử này mang đi, truyền thụ pháp thuật của pháp thuật công hội, chỗ tốt cho các môn phái nhỏ đó chính là, đám đệ tử này không cần thay đổi địa vị, tương lai sau khi thành danh, vẫn tính là đệ tử của bọn họ.

Đối với các môn phái nhỏ đó mà nói, có thể xuất hiện một đệ tử có cơ hội trở thành tông sư, đương nhiên là vinh quang rất lớn, bởi vậy mắt cũng không chớp đã đáp ứng. Sau, các thiếu niên đó được pháp thuật công hội mang đi, dốc lòng dạy dỗ, hôm nay sau mười năm, đám thiếu niên thiên tài kia đều trưởng thành, pháp thuật công hội để bọn họ trở lại môn phái của mình, du lịch nhân gian, nhưng bọn họ trên danh nghĩa thuộc về môn phái của mình, trên thực tế ai cũng biết, bọn họ là người của pháp thuật công hội, hoàn toàn vâng mệnh pháp thuật công hội.

Lúc trước, pháp thuật công hội tổng cộng chọn mấy chục thiếu niên, nhưng cũng có nhìn lầm, có một số là phế tài, bị vứt bỏ, cũng có một số ở trong những hành động nguy hiểm nào đó mất mạng ngoài ý muốn, cuối cùng thật sự vang danh thiên hạ, chỉ có bảy người.

“Trong bảy người này, Trương Hiểu Hàn thực lực mạnh nhất, là kẻ pháp thuật công hội coi trọng nhất, dốc sức nâng đỡ, tuy tạm thời còn chưa có thân phận gì, nhưng đã là người mạnh nhất trong đệ tử đời thứ hai giới pháp thuật công nhận, Lô Hiểu Thanh cùng Trần Hiểu Vũ này cũng rất lợi hại, nghe nói hai năm trước tấn thăng bài vị Địa Tiên, ở trong đệ tử một thế hệ trẻ tuổi, cũng coi như cực kỳ giỏi giang.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, cười cười, nói: “Mao ca, nếu là anh, lúc trước được lựa chọn, anh sẽ tiếp nhận pháp thuật công hội bồi dưỡng không?”

“Tôi…” Mao Tiểu Phương không ngờ hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, sửng sốt một phen, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi sẽ! Mà pháp thuật công hội là Hiên Viên thị nhất mạch, nắm giữ rất nhiều pháp thuật thượng cổ thất truyền, nhưng trung tâm nhất là, bọn họ có một bộ pháp môn dưỡng khí nội tu, so với pháp môn thổ nạp của sáu đại môn phái còn tốt hơn nhiều, chúng tôi những môn phái nhỏ này, lại càng không cần so sánh.”

Nói tới đây, Mao Tiểu Phương có chút giận dữ thở dài, “Không có cách nào, khởi điểm cũng hoàn toàn khác nhau, cho dù là có thiên phú, ở lại môn phái nhỏ, cũng sẽ mai một bản thân, đến cuối cùng chênh lệch sẽ chỉ càng ngày càng lớn”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mao ca, tôi mấy ngày nay ở chung với anh, cũng quan sát một phen, phát hiện thiên phú của anh thật ra rất tốt, mười năm trước, anh cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, vì sao bọn họ không chọn anh?”

Mao Tiểu Phương nhìn hắn một cái, nói: “Thật ra, lúc trước là đã chọn tôi, nhưng bởi vì gia sư và pháp thuật công hội trước đó có mâu thuẫn, từng bị người của pháp thuật công hội trả thù, âm thầm chính ông một lần, cả đời buồn bực, khâm báo chưa khai, thậm chí có thể nói là có thù trong người. Ở lúc tôi được lựa chọn, gia sư vì tiền đồ của tôi, là đồng ý tôi đi pháp thuật công hội tu hành, chỉ là… Tôi cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn bỏ cuộc.”

“Vì sao?

“Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm. Pháp thuật công hội tuy chưa nói tới là kẻ thù của sự phụ tôi, tóm lại là cực kỳ không hợp, tôi không làm được phản bội sư phụ tôi.” Nói đến đây, Mao Tiểu Phương cười khổ một cái, “Tôi cũng biết tôi đã bỏ lỡ cái gì, nhưng mà… Nếu để tôi một lần nữa lựa chọn, tôi vẫn sẽ lựa chọn giống như năm đó.”

“Hay!” Hai người đang ở trong phòng uống rượu, Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nhịn không được nâng chén, cùng một cái với hắn, một ngụm uống cạn, nói: “Nhưng, nếu không có việc đó của sư phụ anh, anh đã đi rồi?”.

“Vậy tôi sẽ đi, theo đuổi thực lực cũng không sai, nhưng tôi sẽ thủ vững đạo tâm của tôi, cho dù học thành trở về, tôi cũng sẽ không giúp pháp thuật công hội chèn ép giới pháp thuật nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Mao ca, tối truyền thụ anh một môn thổ nạp tâm pháp, thế nào?”

“Cậu?” Mao Tiểu Phương sửng sốt một phen, sau đó xua tay nói, “Mao Sơn nội môn tâm pháp các cậu, tôi một người ngoài, đây là tuyệt đối không được. Tôi biết huynh đệ cậu là hảo tâm, nhưng việc này không cần nhắc lại.”

Diệp Thiếu Dương bốc một nắm lạc chiên, nhét vào miệng, chùi mỡ ở trên tay áo bẩn thỉu của hắn, nói: “Không phải Mao Sơn nội môn pháp thuật. Tôi xúc động nữa, cũng không có khả năng đem Mao Sơn pháp thuật truyền cho người ta. Môn tâm pháp thổ nạp này tôi muốn truyền thụ cho anh, so với Mao Sơn tâm pháp mạnh hơn nhiều, nhưng đối với thiên phú có yêu cầu cực sâu, cho nên tôi cực ít truyền thụ cho người khác, người ngộ tính bình thường, sau khi tu luyện, dễ tẩu hỏa nhập ma, ngược lại là hại kẻ đó.”

Mao Tiểu Phương kinh ngạc nhìn hắn, biết hắn không phải đùa giỡn, nói: “Đây là tâm pháp gì? Chẳng lẽ so với tâm pháp của pháp thuật công hội còn thần diệu hơn?”

“Tôi không biết bọn họ tu hành là tâm pháp gì, nhưng môn tâm pháp này của tôi, tuyệt đối sẽ không kém hơn nó, ồ, anh có thể cũng từng nghe nói, gọi là Đại Chủ thiên thổ nạp tâm pháp.” “Hai người người nói kia, là ai?” Diệp Thiếu Dương mờ mịt hỏi.

Câu này giống như một chậu nước lạnh hắt ở trên đầu Tào Vũ Hưng, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng cố ra vẻ lời nói kinh người, ngươi sao có khả năng không biết hai vị sư huynh này.”

“Ta vì sao phải biết bọn họ?” Diệp Thiếu Dương càng là vẻ mặt ngẩn ra. Mao Tiểu Phương đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Hai vị này, đều là đệ tử pháp thuật công hội từ các môn phái chọn, trọng điểm bồi dưỡng, là người nổi bật trong đệ tử đời thứ hai. Ngay cả tên cũng dựa theo bối phận đặt, đều có chữ Hiểu.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, về một tiếng, xem như trả lời Tào Vũ Hưng.

Tào Vũ Hưng vốn muốn làm màu với Diệp Thiếu Dương, tỏ vẻ mình và Trần Hiểu Vũ cùng Lô Hiểu Thanh quan hệ tốt, dùng tên tuổi bọn họ chấn trụ hắn một phen, kết quả Diệp Thiếu Dương nói thẳng không biết, ở dưới sự nhắc nhở của Mao Tiểu Phương, cũng chỉ “O” một tiếng mang tính đáp lại, điều này làm hắn thất vọng, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ngươi đừng giả ngu với ta, ngươi sao có khả năng chưa từng nghe qua tên của bọn họ?”

Diệp Thiếu Dương có chút không kiên nhẫn, nói: “Chưa từng nghe qua thì thế nào, cho dù ta từng nghe, bọn họ mạnh nữa, có gì quan hệ với ngươi?”.

Tào Vũ Hưng nhất thời nghẹn lời.

Diệp Thiếu Dương không quan tâm hắn nữa, nói với Diệu Tâm: “Cô bắt buộc phải chờ tới hai

người bọn họ tới đây, mới bằng lòng đi cổ mộ?” “Tôi sợ gặp được nguy hiểm, nhiều người, thì thêm một phần an toàn.”

Lời này Diệp Thiếu Dương cũng không cách nào phản bác, lại nói thực lực mình hiện tại… Thật sự có chút không chịu nổi một đòn, cũng không có tư cách gì nói lời mạnh miệng, đành phải tiếp nhận.

Bởi vì lười giao tiếp với Tào Vũ Hưng, Diệp Thiếu Dương cùng Mao Tiểu Phương cùng nhau lăn lộn, ăn cơm cũng không gọi Diệu Tâm đi cùng. Từ trong miệng Mao Tiểu Phương, Diệp Thiếu Dương biết được một ít tư liệu của Trần Hiểu Vũ và Lô Hiểu Thanh.

Hai người này, năm nay đều là hơn hai mươi tuổi, ước chừng ở mười năm trước, pháp thuật công hội ở dân gian chọn nhân tài, đệ tử mấy đại môn phái đương nhiên là không thể tranh, vì thế chỉ có có ý đồ với các môn phái nhỏ kia, điều tra cẩn thận, từ trong một đám thiếu niên, chọn ra một ít hạt giống tốt, sau đó pháp thuật công hội giao thiệp với các môn phái nhỏ đó, đem những đệ tử này mang đi, truyền thụ pháp thuật của pháp thuật công hội, chỗ tốt cho các môn phái nhỏ đó chính là, đám đệ tử này không cần thay đổi địa vị, tương lai sau khi thành danh, vẫn tính là đệ tử của bọn họ.

Đối với các môn phái nhỏ đó mà nói, có thể xuất hiện một đệ tử có cơ hội trở thành tông sư, đương nhiên là vinh quang rất lớn, bởi vậy mắt cũng không chớp đã đáp ứng. Sau, các thiếu niên đó được pháp thuật công hội mang đi, dốc lòng dạy dỗ, hôm nay sau mười năm, đám thiếu niên thiên tài kia đều trưởng thành, pháp thuật công hội để bọn họ trở lại môn phái của mình, du lịch nhân gian, nhưng bọn họ trên danh nghĩa thuộc về môn phái của mình, trên thực tế ai cũng biết, bọn họ là người của pháp thuật công hội, hoàn toàn vâng mệnh pháp thuật công hội.

Lúc trước, pháp thuật công hội tổng cộng chọn mấy chục thiếu niên, nhưng cũng có nhìn lầm, có một số là phế tài, bị vứt bỏ, cũng có một số ở trong những hành động nguy hiểm nào đó mất mạng ngoài ý muốn, cuối cùng thật sự vang danh thiên hạ, chỉ có bảy người.

“Trong bảy người này, Trương Hiểu Hàn thực lực mạnh nhất, là kẻ pháp thuật công hội coi trọng nhất, dốc sức nâng đỡ, tuy tạm thời còn chưa có thân phận gì, nhưng đã là người mạnh nhất trong đệ tử đời thứ hai giới pháp thuật công nhận, Lô Hiểu Thanh cùng Trần Hiểu Vũ này cũng rất lợi hại, nghe nói hai năm trước tấn thăng bài vị Địa Tiên, ở trong đệ tử một thế hệ trẻ tuổi, cũng coi như cực kỳ giỏi giang.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, cười cười, nói: “Mao ca, nếu là anh, lúc trước được lựa chọn, anh sẽ tiếp nhận pháp thuật công hội bồi dưỡng không?”

“Tôi…” Mao Tiểu Phương không ngờ hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, sửng sốt một phen, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi sẽ! Mà pháp thuật công hội là Hiên Viên thị nhất mạch, nắm giữ rất nhiều pháp thuật thượng cổ thất truyền, nhưng trung tâm nhất là, bọn họ có một bộ pháp môn dưỡng khí nội tu, so với pháp môn thổ nạp của sáu đại môn phái còn tốt hơn nhiều, chúng tôi những môn phái nhỏ này, lại càng không cần so sánh.”

Nói tới đây, Mao Tiểu Phương có chút giận dữ thở dài, “Không có cách nào, khởi điểm cũng hoàn toàn khác nhau, cho dù là có thiên phú, ở lại môn phái nhỏ, cũng sẽ mai một bản thân, đến cuối cùng chênh lệch sẽ chỉ càng ngày càng lớn”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mao ca, tôi mấy ngày nay ở chung với anh, cũng quan sát một phen, phát hiện thiên phú của anh thật ra rất tốt, mười năm trước, anh cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, vì sao bọn họ không chọn anh?”

Mao Tiểu Phương nhìn hắn một cái, nói: “Thật ra, lúc trước là đã chọn tôi, nhưng bởi vì gia sư và pháp thuật công hội trước đó có mâu thuẫn, từng bị người của pháp thuật công hội trả thù, âm thầm chính ông một lần, cả đời buồn bực, khâm báo chưa khai, thậm chí có thể nói là có thù trong người. Ở lúc tôi được lựa chọn, gia sư vì tiền đồ của tôi, là đồng ý tôi đi pháp thuật công hội tu hành, chỉ là… Tôi cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn bỏ cuộc.”

“Vì sao?

“Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm. Pháp thuật công hội tuy chưa nói tới là kẻ thù của sự phụ tôi, tóm lại là cực kỳ không hợp, tôi không làm được phản bội sư phụ tôi.” Nói đến đây, Mao Tiểu Phương cười khổ một cái, “Tôi cũng biết tôi đã bỏ lỡ cái gì, nhưng mà… Nếu để tôi một lần nữa lựa chọn, tôi vẫn sẽ lựa chọn giống như năm đó.”

“Hay!” Hai người đang ở trong phòng uống rượu, Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nhịn không được nâng chén, cùng một cái với hắn, một ngụm uống cạn, nói: “Nhưng, nếu không có việc đó của sư phụ anh, anh đã đi rồi?”.

“Vậy tôi sẽ đi, theo đuổi thực lực cũng không sai, nhưng tôi sẽ thủ vững đạo tâm của tôi, cho dù học thành trở về, tôi cũng sẽ không giúp pháp thuật công hội chèn ép giới pháp thuật nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Mao ca, tối truyền thụ anh một môn thổ nạp tâm pháp, thế nào?”

“Cậu?” Mao Tiểu Phương sửng sốt một phen, sau đó xua tay nói, “Mao Sơn nội môn tâm pháp các cậu, tôi một người ngoài, đây là tuyệt đối không được. Tôi biết huynh đệ cậu là hảo tâm, nhưng việc này không cần nhắc lại.”

Diệp Thiếu Dương bốc một nắm lạc chiên, nhét vào miệng, chùi mỡ ở trên tay áo bẩn thỉu của hắn, nói: “Không phải Mao Sơn nội môn pháp thuật. Tôi xúc động nữa, cũng không có khả năng đem Mao Sơn pháp thuật truyền cho người ta. Môn tâm pháp thổ nạp này tôi muốn truyền thụ cho anh, so với Mao Sơn tâm pháp mạnh hơn nhiều, nhưng đối với thiên phú có yêu cầu cực sâu, cho nên tôi cực ít truyền thụ cho người khác, người ngộ tính bình thường, sau khi tu luyện, dễ tẩu hỏa nhập ma, ngược lại là hại kẻ đó.”

Mao Tiểu Phương kinh ngạc nhìn hắn, biết hắn không phải đùa giỡn, nói: “Đây là tâm pháp gì? Chẳng lẽ so với tâm pháp của pháp thuật công hội còn thần diệu hơn?”

“Tôi không biết bọn họ tu hành là tâm pháp gì, nhưng môn tâm pháp này của tôi, tuyệt đối sẽ không kém hơn nó, ồ, anh có thể cũng từng nghe nói, gọi là Đại Chủ thiên thổ nạp tâm pháp.”