Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2187: Hiên Viên Kiếm (1)



Mọi người ở đây, bao gồm Tô Khâm Chương ở trong đầu trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng điều mình nhìn thấy.

Nhưng Đạo Phong còn chưa xong, sau khi giết Duyệt Nhiên, xoay người lại, toàn lực đối phó Thần Đạo Thanh.

Thần Đạo Thanh nhập môn so với Duyệt Nhiên sớm hơn mười mấy năm, pháp lực mạnh hơn không ít, giằng co một hồi với Đạo Phong, nhưng cuối cùng cũng bị hoàn toàn áp chế, cuối cùng bị ngũ triều nguyên khí cuốn lấy quanh thân, thân thể bị xay thành mảnh vụn…

Nhưng hắn coi như là sớm có chuẩn bị, mượn dùng thân thể tự bạo, một luồng hồn phách bay về phía xa xa.

“Đạo Phong, người thật độc ác!!”.

Trong không khí truyền đến thanh âm thê thảm của Thần Đạo Thanh.

“Việc hôm nay, pháp thuật công hội ta, cùng ngươi không chết không thôi!”

Đạo Phong cũng không đuổi theo hắn, rất bình tĩnh nhìn theo hắn rời đi, lúc này mới cúi đầu nhìn

thi thể Duyệt Nhiên trên mặt đất, gọi: “Tiểu Tô.” Tô Khâm Chương phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi tới, nói: “Đại sư huynh!”

“Tìm người đem thi thể này đi chôn trước.”

Tô Khâm Chương ngơ ngác nhìn thi thể có chút hết hồn, lẩm bẩm: “Chôn ở nơi nào?”

“Chôn trước, sẽ có người đến tìm đệ lĩnh thị thể

Tô Khâm Chương vội vàng triệu đến hai đệ tử, phân phó bọn họ đừng nói lung tung, sau đó đem thi thể nâng về phía hậu sơn.

“Đừng chôn ở hậu sơn, làm bẩn sơn thủy Mao Sơn ta.”

Tô Khâm Chương sửng sốt, đành phải lại bảo hai người đem thi thể nâng đến tiền son, tùy tiện tìm chỗ không có người vùi lấp. Chờ sau khi thi thể nâng đi, Tô Khâm Chương lúc này mới đứng ở bên người Đạo Phong, ngây ngốc nhìn hắn.

Đối diện, tông sư các phái, đại bộ phận cũng là vẻ mặt dại ra, ngây ngốc nhìn Đạo Phong.

Ai cũng không ngờ, Đạo Phong ra tay sẽ không nể mặt như vậy, nói giết là giết.

Sau khi tiến vào xã hội hiện đại, có pháp luật ước thúc, pháp sư trâu bò như thế nào nữa cũng thuộc về nhân loại, giết người là phạm pháp, bởi vậy pháp sư trước kia, cho dù có thù hận nữa cũng sẽ không thật sự giết người, thật sự không được thì làm phép, không lưu lại chúng có cho mình, để tránh hậu hoạn.

Mà Đạo Phong, cứ như vậy trước mặt đám đông giết người… Tuy hắn đã không phải nhân loại, pháp luật nhân gian không thể làm gì hắn, nhưng chung quy có chút nhìn thấy ghê người, quan trọng nhất là, hắn giết không phải người bình thường, mà là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô… Một trong mấy ngôi sao sáng của pháp thuật công hội, cứ như vậy để hắn giết, còn trảm thân thể của Thần Đạo Thanh…

Đoàn người trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, kinh ngạc nhìn Đạo Phong, thẳng đến lúc Đạo Phong mở miệng trước: “Ngọc Cơ Tử.”

Cả người Ngọc Cơ Tử run lên, kiên trì từ trong đám người đi ra ngoài, nhìn về phía Đạo Phong, muốn làm ra vẻ mặt hung ác, nhưng trong ánh mắt chỉ có sợ hãi.

Đúng vậy, thời điểm ở Huyền Không tự chiến một trận, mình ở trên đạo nghĩa ít nhất đứng vững gót chân, nhưng hiện tại… Ngọc Cơ Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đạo Phong, ta nghe nói người đi chiều ngục cướp đi nguyên thần Bạch Khởi, âm ty đã đem ngươi xếp vào phạm nhân truy nã, ngươi…” Nói đến đây, Ngọc Cơ Tử thật sự không biết nên nói cái gì, khuyên người ta đi tự thú? Hay là chất vấn hắn vì sao phải làm như vậy?

Ngọc Cơ Tử đang do dự, Đạo Phong hỏi ngược một câu: “Chuyện liên quan gì tới ngươi?”

Ngọc Cơ Tử thoáng cái ngẩn ra, đúng vậy, chuyện liên quan gì tới mình, mình chỉ là nhân gian pháp sư, cũng không phải địa phủ âm thần, nhiều nhất từ trên đạo nghĩa khiển trách hắn một phen, nhưng không thể thật sự làm gì được gã?

Đạo Phong hướng trước mặt hắn đi vài bước, Ngọc Cơ Tử bị dọa lập tức lui về.

Đạo Phong đứng lại, mặt hướng hắn nói: “Việc hôm nay, ta biết là người dẫn bọn hắn đến. Người có phải cảm thấy sư phụ ta đã chết, Thiếu Dương không ở nhân gian, Mao Son là có thể mặc cho ngươi ức hiếp hay không?”

Bị chất vấn trước mặt nhiều tông sư như vậy, bản thân Ngọc Cơ Tử cũng là chưởng giáo một phái, thật sự không chịu nổi mất mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nghiến răng một cái nói: “Đạo Phong, người xúc sơn môn ta, giết sư đệ cùng sự điệt tốt nhất của ta, món nợ này, ta dù liều mạng cũng muốn tính với ngươi!”

Nếu Diệp Thiếu Dương ở đây, khẳng định phải giải thích với hắn một phen, chứng minh lúc trước giết Ngọc Thần Tử cùng Lăng Vũ Hiên là đương nhiên, nhưng Đạo Phong chưa giải thích, hắn khinh thường, người nói hắn giết người cũng tốt, nói hắn nhập ma cũng được, hắn từ trước tới giờ chưa từng giải thích.

Đối mặt Ngọc Cơ Từ chất vấn, Đạo Phong gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, đến đây đi.”

Đến…

Ngọc Cơ Tử thoáng cái ngây dại.

“Đúng vậy, người nói muốn báo thù, hôm nay ta ở ngay đây, ngươi không tới tìm ta báo thù sao?”

Ngọc Cơ Tử ngạc nhiên.

Trong đám người bộc phát ra một tiếng cười vang không nhịn được, cũng không biết là ai phát ra, vội vàng ngừng lại.

Khuôn mặt Ngọc Cơ Tử đỏ như màu gan heo, do dự hồi lâu, nói: “Đạo Phong, người tính toán vậy không tồi, người biết rõ ta không phải đối thủ của ngươi, bảo ta quyết đấu với người, không phải tìm chết sao?”

Trên khuôn mặt đơ của Đạo Phong cũng bị gã chọc lộ ra mỉm cười. “Ngọc Cơ Tử, chính người nói muốn báo thù, ta hiện tại cho ngươi cơ hội, ngươi lại nói không phải đối thủ của ta… Vậy người nói làm sao bây giờ?

Đây lại là một câu nói làm người ta không có cách nào tiếp lời… Ngọc Cơ Từ chỉ hận trên mặt đất không có cái kẽ đất, để cho mình có thể chui xuống, Đạo Phong nói như thế nào cũng là vãn bối của mình, hôm nay bị hắn dùng tư thái ngạo mạn như vậy chất vấn, mình thật sự không biết nên đáp lại như thế nào…

Đạo Phong lúc này nói tiếp: “Ta chỉ hỏi người một câu, muốn chết, hay là muốn sống?

“Cái gì!” Ngọc Cơ Tử ngẩn ra, “Đạo Phong, người đừng có ép người quá đáng!”

“Muốn chết, hay là muốn sống?” Trong mắt Đạo Phong dần dần lộ ra sát khí, đồng thời Đả Thần Tiên trong tay bắt đầu có thanh quang trào ra…

Đả Thần Tiên này vốn chính là vật của Côn Luân phái, Ngọc Cơ Tử tự nhiên biết, cái này đại biểu cho linh lực Đả Thần Tiên bị kích phát, có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Hắn căn bản không phải giỡn.

Ngay tại vừa rồi, hắn mới động thủ với người của pháp thuật công hội, một chết một bị thương. Ngay cả bọn họ cũng dám giết, Ngọc Cơ Tử không chút nghi ngờ hắn sẽ động thủ với mình.

“Các vị, chẳng lẽ các ngươi cứ như thể trơ mắt nhìn Đạo Phong động thủ với ta?” Thật sự không có cách nào, da mặt cũng không cần, Ngọc Cơ Tử bắt đầu hướng mọi người phía sau cầu viện.

Bởi vì Trương Vô Sinh đứng ở trước nhất, Ngọc Cơ Tử vừa quay đầu, thấy gã đầu tiên.

Nhìn vẻ mặt xin giúp đỡ của Ngọc Cơ Tử, ánh mắt Trương Vô Sinh tràn ngập khinh bỉ. “Nếu ta biết, pháp thuật công hội là người đưa tới, ta tuyệt không đi cùng người, hiện tại người ta muốn giết người, người lại nhớ tới tìm chúng ta hỗ trợ. Ha ha.”

Tiếng ha ha này của hắn, trong lòng Ngọc Cơ Tử liền hụt hẫng, vội vàng nói: “Không phải, ta cũng là vì giới pháp thuật, Thần Đạo Thanh nói, nguyện ý đem Hiên Viên Kiếm lấy ra làm phần thưởng, thưởng cho thủ tịch đệ tử tín nhiệm được trên Long Hoa hội chọn ra… Chuyện này, ta còn chưa nói.”

“Hiên Viên Kiếm.” Không chỉ một người họ ra tiếng.

Đạo Phong vốn không muốn nghe hắn dài dòng, nghe thấy ba chữ “Hiên Viên Kiểm”, cũng ngừng ý niệm muốn tiếp tục ép hắn, lâm vào trong tự hỏi.

Hiên Viên Kiếm, đương nhiên không phải tên của một trò chơi Đạo Phong lúc trước ở trong quán net dưới Mao Sơn cũng chơi. Mọi người ở đây, bao gồm Tô Khâm Chương ở trong đầu trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng điều mình nhìn thấy.

Nhưng Đạo Phong còn chưa xong, sau khi giết Duyệt Nhiên, xoay người lại, toàn lực đối phó Thần Đạo Thanh.

Thần Đạo Thanh nhập môn so với Duyệt Nhiên sớm hơn mười mấy năm, pháp lực mạnh hơn không ít, giằng co một hồi với Đạo Phong, nhưng cuối cùng cũng bị hoàn toàn áp chế, cuối cùng bị ngũ triều nguyên khí cuốn lấy quanh thân, thân thể bị xay thành mảnh vụn…

Nhưng hắn coi như là sớm có chuẩn bị, mượn dùng thân thể tự bạo, một luồng hồn phách bay về phía xa xa.

“Đạo Phong, người thật độc ác!!”.

Trong không khí truyền đến thanh âm thê thảm của Thần Đạo Thanh.

“Việc hôm nay, pháp thuật công hội ta, cùng ngươi không chết không thôi!”

Đạo Phong cũng không đuổi theo hắn, rất bình tĩnh nhìn theo hắn rời đi, lúc này mới cúi đầu nhìn

thi thể Duyệt Nhiên trên mặt đất, gọi: “Tiểu Tô.” Tô Khâm Chương phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi tới, nói: “Đại sư huynh!”

“Tìm người đem thi thể này đi chôn trước.”

Tô Khâm Chương ngơ ngác nhìn thi thể có chút hết hồn, lẩm bẩm: “Chôn ở nơi nào?”

“Chôn trước, sẽ có người đến tìm đệ lĩnh thị thể

Tô Khâm Chương vội vàng triệu đến hai đệ tử, phân phó bọn họ đừng nói lung tung, sau đó đem thi thể nâng về phía hậu sơn.

“Đừng chôn ở hậu sơn, làm bẩn sơn thủy Mao Sơn ta.”

Tô Khâm Chương sửng sốt, đành phải lại bảo hai người đem thi thể nâng đến tiền son, tùy tiện tìm chỗ không có người vùi lấp. Chờ sau khi thi thể nâng đi, Tô Khâm Chương lúc này mới đứng ở bên người Đạo Phong, ngây ngốc nhìn hắn.

Đối diện, tông sư các phái, đại bộ phận cũng là vẻ mặt dại ra, ngây ngốc nhìn Đạo Phong.

Ai cũng không ngờ, Đạo Phong ra tay sẽ không nể mặt như vậy, nói giết là giết.

Sau khi tiến vào xã hội hiện đại, có pháp luật ước thúc, pháp sư trâu bò như thế nào nữa cũng thuộc về nhân loại, giết người là phạm pháp, bởi vậy pháp sư trước kia, cho dù có thù hận nữa cũng sẽ không thật sự giết người, thật sự không được thì làm phép, không lưu lại chúng có cho mình, để tránh hậu hoạn.

Mà Đạo Phong, cứ như vậy trước mặt đám đông giết người… Tuy hắn đã không phải nhân loại, pháp luật nhân gian không thể làm gì hắn, nhưng chung quy có chút nhìn thấy ghê người, quan trọng nhất là, hắn giết không phải người bình thường, mà là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô… Một trong mấy ngôi sao sáng của pháp thuật công hội, cứ như vậy để hắn giết, còn trảm thân thể của Thần Đạo Thanh…

Đoàn người trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, kinh ngạc nhìn Đạo Phong, thẳng đến lúc Đạo Phong mở miệng trước: “Ngọc Cơ Tử.”

Cả người Ngọc Cơ Tử run lên, kiên trì từ trong đám người đi ra ngoài, nhìn về phía Đạo Phong, muốn làm ra vẻ mặt hung ác, nhưng trong ánh mắt chỉ có sợ hãi.

Đúng vậy, thời điểm ở Huyền Không tự chiến một trận, mình ở trên đạo nghĩa ít nhất đứng vững gót chân, nhưng hiện tại… Ngọc Cơ Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đạo Phong, ta nghe nói người đi chiều ngục cướp đi nguyên thần Bạch Khởi, âm ty đã đem ngươi xếp vào phạm nhân truy nã, ngươi…” Nói đến đây, Ngọc Cơ Tử thật sự không biết nên nói cái gì, khuyên người ta đi tự thú? Hay là chất vấn hắn vì sao phải làm như vậy?

Ngọc Cơ Tử đang do dự, Đạo Phong hỏi ngược một câu: “Chuyện liên quan gì tới ngươi?”

Ngọc Cơ Tử thoáng cái ngẩn ra, đúng vậy, chuyện liên quan gì tới mình, mình chỉ là nhân gian pháp sư, cũng không phải địa phủ âm thần, nhiều nhất từ trên đạo nghĩa khiển trách hắn một phen, nhưng không thể thật sự làm gì được gã?

Đạo Phong hướng trước mặt hắn đi vài bước, Ngọc Cơ Tử bị dọa lập tức lui về.

Đạo Phong đứng lại, mặt hướng hắn nói: “Việc hôm nay, ta biết là người dẫn bọn hắn đến. Người có phải cảm thấy sư phụ ta đã chết, Thiếu Dương không ở nhân gian, Mao Son là có thể mặc cho ngươi ức hiếp hay không?”

Bị chất vấn trước mặt nhiều tông sư như vậy, bản thân Ngọc Cơ Tử cũng là chưởng giáo một phái, thật sự không chịu nổi mất mặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nghiến răng một cái nói: “Đạo Phong, người xúc sơn môn ta, giết sư đệ cùng sự điệt tốt nhất của ta, món nợ này, ta dù liều mạng cũng muốn tính với ngươi!”

Nếu Diệp Thiếu Dương ở đây, khẳng định phải giải thích với hắn một phen, chứng minh lúc trước giết Ngọc Thần Tử cùng Lăng Vũ Hiên là đương nhiên, nhưng Đạo Phong chưa giải thích, hắn khinh thường, người nói hắn giết người cũng tốt, nói hắn nhập ma cũng được, hắn từ trước tới giờ chưa từng giải thích.

Đối mặt Ngọc Cơ Từ chất vấn, Đạo Phong gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, đến đây đi.”

Đến…

Ngọc Cơ Tử thoáng cái ngây dại.

“Đúng vậy, người nói muốn báo thù, hôm nay ta ở ngay đây, ngươi không tới tìm ta báo thù sao?”

Ngọc Cơ Tử ngạc nhiên.

Trong đám người bộc phát ra một tiếng cười vang không nhịn được, cũng không biết là ai phát ra, vội vàng ngừng lại.

Khuôn mặt Ngọc Cơ Tử đỏ như màu gan heo, do dự hồi lâu, nói: “Đạo Phong, người tính toán vậy không tồi, người biết rõ ta không phải đối thủ của ngươi, bảo ta quyết đấu với người, không phải tìm chết sao?”

Trên khuôn mặt đơ của Đạo Phong cũng bị gã chọc lộ ra mỉm cười. “Ngọc Cơ Tử, chính người nói muốn báo thù, ta hiện tại cho ngươi cơ hội, ngươi lại nói không phải đối thủ của ta… Vậy người nói làm sao bây giờ?

Đây lại là một câu nói làm người ta không có cách nào tiếp lời… Ngọc Cơ Từ chỉ hận trên mặt đất không có cái kẽ đất, để cho mình có thể chui xuống, Đạo Phong nói như thế nào cũng là vãn bối của mình, hôm nay bị hắn dùng tư thái ngạo mạn như vậy chất vấn, mình thật sự không biết nên đáp lại như thế nào…

Đạo Phong lúc này nói tiếp: “Ta chỉ hỏi người một câu, muốn chết, hay là muốn sống?

“Cái gì!” Ngọc Cơ Tử ngẩn ra, “Đạo Phong, người đừng có ép người quá đáng!”

“Muốn chết, hay là muốn sống?” Trong mắt Đạo Phong dần dần lộ ra sát khí, đồng thời Đả Thần Tiên trong tay bắt đầu có thanh quang trào ra…

Đả Thần Tiên này vốn chính là vật của Côn Luân phái, Ngọc Cơ Tử tự nhiên biết, cái này đại biểu cho linh lực Đả Thần Tiên bị kích phát, có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Hắn căn bản không phải giỡn.

Ngay tại vừa rồi, hắn mới động thủ với người của pháp thuật công hội, một chết một bị thương. Ngay cả bọn họ cũng dám giết, Ngọc Cơ Tử không chút nghi ngờ hắn sẽ động thủ với mình.

“Các vị, chẳng lẽ các ngươi cứ như thể trơ mắt nhìn Đạo Phong động thủ với ta?” Thật sự không có cách nào, da mặt cũng không cần, Ngọc Cơ Tử bắt đầu hướng mọi người phía sau cầu viện.

Bởi vì Trương Vô Sinh đứng ở trước nhất, Ngọc Cơ Tử vừa quay đầu, thấy gã đầu tiên.

Nhìn vẻ mặt xin giúp đỡ của Ngọc Cơ Tử, ánh mắt Trương Vô Sinh tràn ngập khinh bỉ. “Nếu ta biết, pháp thuật công hội là người đưa tới, ta tuyệt không đi cùng người, hiện tại người ta muốn giết người, người lại nhớ tới tìm chúng ta hỗ trợ. Ha ha.”

Tiếng ha ha này của hắn, trong lòng Ngọc Cơ Tử liền hụt hẫng, vội vàng nói: “Không phải, ta cũng là vì giới pháp thuật, Thần Đạo Thanh nói, nguyện ý đem Hiên Viên Kiếm lấy ra làm phần thưởng, thưởng cho thủ tịch đệ tử tín nhiệm được trên Long Hoa hội chọn ra… Chuyện này, ta còn chưa nói.”

“Hiên Viên Kiếm.” Không chỉ một người họ ra tiếng.

Đạo Phong vốn không muốn nghe hắn dài dòng, nghe thấy ba chữ “Hiên Viên Kiểm”, cũng ngừng ý niệm muốn tiếp tục ép hắn, lâm vào trong tự hỏi.

Hiên Viên Kiếm, đương nhiên không phải tên của một trò chơi Đạo Phong lúc trước ở trong quán net dưới Mao Sơn cũng chơi.